Dương Ninh Vân sợ hãi vô cùng, nhưng mà biết rõ là Hàn Tử Minh thực sự đã không còn khống chế được nữa, nếu mà làm bậy rồi khiến cho ống thuốc độc và thuốc giải trên người cô bị đè vỡ thì phải làm sao?

Hơn nữa nhìn tình hình như thế này, Hàn Tử Minh chắc là sẽ rất nhanh đè cô xuống giường thôi.

Một khi mà bị đè xuống, thì thuốc độc và thuốc giải sẽ rất dễ bị đè vỡ, cô có trúng độc cũng không sao, Hàn Tử Minh sẽ giải độc cho cô, nhưng mà để cho Hàn Tử Minh biết là cô đã ăn cắp thuốc độc và thuốc giải, đến lúc đó đem thuốc độc và thuốc giải giấu đi thì cô có muốn ăn trộm cũng là không thể nữa rồi.

Thế nên, cô tuyệt đối không thể để cho Hàn Tử Minh đạt được mục đích.

Vì vậy, trước mắt cô chỉ có hai lựa chọn.

Một là chủ động hiến thân, như vậy thì thuốc độc và thuốc giải sẽ không bị đè vỡ.

Hai là khiến cho Hàn Tử Minh kinh tởm, khiến cho cơn lửa dục vọng trong người của Hàn Tử Minh bị dập tắt, như vậy thì cô vừa có thể được an toàn, lại vừa có thể bảo toàn được thuốc giải

Đương nhiên, cô quyết định dùng cách thứ hai, có thể đạt được hiệu quả là tốt nhất, không được thì cũng không còn cách nào khác, chỉ còn cách dùng phương án đầu tiên mà thôi.

Và thể là, cô lanh lợi nghĩ ra một cách. “De..” Cô cố tình ôm lấy ngực bắt đầu nôn oẹ.

Hành động này của cô khiến cho Hàn Tử Minh hơi nhíu mày lại, ngừng lại hành vi cầm thú của mình, đi đến trước mặt của Dương Ninh Vân hỏi: “Sao thế, em khó chịu ở đâu à?”

Dương Ninh Vân vừa gật đầu vừa tiếp tục nôn oẹ.

Hàn Tử Minh bật cười: “Giả vờ, em chứ tiếp tục giả vờ cho tôi xem, tưởng là nếu như khó chịu, ốm rồi thì tôi cũng sẽ buông tha cho em ư, đừng có tưởng bở, vừa rồi còn rất khỏe mạnh, tôi không tin là chỉ có một chốc như vậy mà em lại sinh bệnh rồi”

Nói xong, anh ta đưa tay ôm vòng lấy, kéo Dương Ninh Vân vào trong lòng mình.

Dương Ninh Vân vội vàng nói: “Không phải là ốm, mà là tôi hình như đã... hình như đã có thai rồi. “Cái gì?”

Hàn Tử Minh lập tức buông Dương Ninh Vân ra, không thể tin được hỏi: “Em... có thai rồi?"

Dương Ninh Vân gật đầu: “Hai ngày nay tôi luôn thấy buồn nôn rất kinh khủng, hơn nữa... tháng này kinh nguyệt cũng chưa đến, thế nên tôi cảm thấy rất có khả năng là mình đã mang thai rồi.

Những lời này nói ra thì chẳng khác gì là một gáo nước lạnh tạt lên người của Hàn Tử Minh vậy, khiến ngọn lửa dục vọng trong người anh ta trong nháy mắt đã bị dập tắt, không còn chút hứng thú nào với Dương Ninh Vân nữa, hơn nữa anh ta còn vô cùng tức giận: “Có phải là của Trần Hoàng Thiên không? Nói cho tôi biết, có phải là của anh ta không?”

Dương Ninh Vân gật đầu: “Hơn một tháng trước, tôi và anh ấy có vài lần ở với nhau, là của anh ấy”

Thực tế là từ lúc cô cứu Trần Hoàng Thiên cho đến này cũng chỉ là khoảng hơn hai mươi ngày, vẫn không thể nào phán đoán được là có thai hay không, nhưng mà lúc này cô đã không còn cách nào khác, chỉ có cách dùng lời nói dối này khiến cho Hàn Tử Minh ghê tởm mà thôi.

Quả nhiên, cô đã khiến cho Hàn Tử Minh thấy kinh tởm, mạch máu trên mặt đã lập tức nổi cộm lên, tức giận quát: “Có với nhau vài lần, lại còn mang thai nữa, em thật sự là khiến cho tôi thất vọng quá rồi, trước đây lúc làm vợ của anh ta thì em vẫn giữ được mình, tại sao khi trở thành ni cô rồi thì lại không giữ được nữa chứ?”

Dương Ninh Vân tức giận đốp lại: “Lúc đó tôi còn quá trẻ, bây giờ tuổi tác ngày càng lớn, không khống chế được dục vọng của bản thân nữa, câu trả lời này anh đã hài lòng chưa?”

Bốp!

Hàn Tử Minh vung tay tát vào mặt của cô, làm cô suýt chút nữa là ngã lăn xuống đất, cũng may là vin được vào cái bàn, không hề làm vỡ mấy ống thuốc. “Cút, cút ra ngoài cho tôi, đừng có mà ở đây khiến tôi ghê tởm nữa, cút ra ngoài cho tôi!”

Hàn Tử Minh tức giận chỉ ra ngoài cửa

Dương Ninh Vân trong lòng rất vui mừng, lập tức ôm lấy mặt chạy ra ngoài, không dám do dự lấy một giây, vội vàng quay về phòng của mình, đóng sập cửa lại rồi khóa

Phù! cũng đã an toàn lấy được mấy ống thuốc nước rồi. trái cửa, sau đó thì giấu mười ống thuốc nước đó xuống dưới gầm giường. Cô vỗ vỗ ngực, thở thật mạnh ra một hơi, cuối cùng thì

Nhưng mà rất nhanh lại có một vấn đề khiến cho cô ấy đau đầu. “Hàn Tử Minh đã coi mình như là một phạm nhân mà nhốt lại rồi, ở đây cũng không có ai có thể giúp đỡ được mình cả, mình phải làm thế nào thì mới có thể đưa thuốc nước này cho đại nội để bọn họ giải độc cho sư phụ và Trương Thiên Sư đây?”

Ba ngày liền, Dương Ninh Vân vẫn không nghĩ ra được cách nào đưa được thuốc nước này ra ngoài.

Còn từ lúc cô nói ra những lời nói dối đó, thì trong thời gian ba ngày này, Hàn Tử Minh cũng không hề đặt chân vào trong phòng cô, điều này thì lại khiến cho cô yên tâm không ít.

Nhưng mà thuốc nước lại không thể nào chuyển ra ngoài, điều này khiến cho cô rất đắn đo, lỡ như mà Hàn Tử Minh phát hiện ra thuốc độc và thuốc giải đều bị thiếu, nghi ngờ cô, rồi đến lục soát phòng cô, đến lúc đấy mà tìm thấy được thuốc độc và thuốc giải thì tất cả mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa.

Nhưng mà không thể ra được ngoài thì cô ấy cũng không hề có được cách nào cả. Còn trong lúc này, ở Động Thiên.

Sau mấy ngày hồi phục thì thương tích của Trần Hoàng Thiên đã lành lại không ít. “Lão Từ, thật là không có cách nào ra khỏi đây sao?”

Trần Hoàng Thiên đã ở lối vào Động Thiên loay hoay rất lâu, vẻ mặt thất vọng quay về căn nhà gỗ.

Ông cụ Từ Đường Hải cười nói: “Không ra ngoài được, đừng có mà lãng phí thời gian về chuyện này nữa, nếu mà có thể ra được khỏi đây, lúc cậu rơi vào trong này, tôi lo sợ Nga Mi bị tấn công nên cũng muốn ra xem Mạc Ngôn như thế nào rồi, chính vì không thể ra được nên mới ở đây lo lắng thế này. “Theo tôi thấy cậu cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi đây nữa, ở đây cũng chẳng có gì là không tốt cả, nước suối thì ngọt, có cá có tôm, lại còn có thịt bò thịt dê nữa, phong cảnh hữu tình, không khí lại trong lành, so với thế giới trần tục hỗn loạn ở bên ngoài thì đẹp đẽ hơn nhiều còn gì?"

Trần Hoàng Thiên cười gượng gạo: “Tôi cũng muốn được như ông, không có vướng bận gì, cũng sẽ không muốn ra khỏi đây, ở đây quả thật là rất tốt, chỗ nào cũng có thảo dược trên trăm năm, đợi sau khi thương tích của tôi khỏi hắn, vẫn có thể dùng những thảo dược này để nâng cao tu vi nữa” “Nhưng mà ở bên ngoài tôi còn có vợ con, trên có già, dưới có bé, tôi ở trong này một ngày mà lòng thì như lửa đốt, lo lắng không chịu được. “Tôi cũng không biết ở nhà vợ con, người già và trẻ con bây giờ như thế nào rồi, càng không biết cái thằng súc vật Hàn Tử Minh đó có làm hại vợ con, già trẻ lớn bé nhà tôi không nữa. “Thế nên tôi chỉ muốn đi ra ngoài càng sớm càng tốt, bằng không ở trong này lâu quá, tôi sẽ phát điên mất”

Anh có thể không lo lắng được sao?

Dương Ninh Vân rơi vào trong tay của Hàn Tử Minh, với sự hiểu biết của anh với Hàn Tử Minh thì cho dù là anh ta không giết Dương Ninh Vân, nhưng mà nhất định là sẽ nghĩ đủ mọi cách để hành hạ cô.

Còn anh thì bị rơi vào trong này, mọi người chắc chắn đã tưởng là anh đã chết rồi, anh không thể tưởng tượng được là khi mọi người tưởng là anh đã chết thì tầm trạng sẽ như thế nào.

Đau lòng thì là chắc chắn rồi, nhưng mà vấn đề này thì không phải là chuyện lớn, quan trọng nhất là an sợ Hàn Tử Minh sẽ tiêu diệt hết người trong nhà anh.

Chính là vì nguyên nhân này mới khiến cho anh lo lắng, cũng là lý do khiến cho anh luôn nghĩ cách làm thế nào để ra khỏi đây dược. “Vậy thì cũng không có cách nào khác cả, thế nên đã đến rồi thì cứ an tâm ở lại đi, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, người nhà cậu mà có xảy ra chuyện thì cũng đã sớm xảy ra chuyện rồi, cậu bây giờ có ra ngoài được thì cũng chẳng làm gì được cả, còn nếu không có chuyện gì thì cũng sẽ không có chuyện gì đâu, cậu có ra ngoài thì cũng không có tác dụng gì cả, đánh lại được Hàn Tử Minh đó không?” Từ Đường Hải cười hỏi.

Trần Hoàng Thiên im lặng không nói được gì.

Lúc này thương tích của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, kể cả là có hoàn toàn bình phục thì quả thật cũng không phải là đối thủ của Hàn Tử Minh.

Thấy anh không nói gì nữa, Từ Đường Hải đứng dậy: “Đi tắm rửa ngâm nước thuốc đi, nhanh chóng khỏe mạnh lại rồi nói tiếp, có nghĩ ngợi lung tung thì cũng không giải quyết được vấn đề đâu, đợi đến ngày nào đó mà Mạc Ngôn được giải độc thì sẽ quay lại núi Nga Mi này, bà ấy biết được là cậu bị rơi xuống núi mất tích, nói không chừng sẽ vào trong Động Thiên này xem xét tình hình, đến lúc đó thì cậu mới có hy vọng ra khỏi đây được." Nói xong, ông cụ cũng không phí lời thêm nữa, đi bắt một con dê về để chuẩn bị nướng dê cả con. Trần Hoàng Thiên còn có cách nào khác đâu!

Đành quay về căn nhà gỗ tiếp tục ngâm nước thuốc. Cũng lúc này, ở Đông Đô.

Dương Thiên Mạnh bọn họ đã từ thủ đô về đến Đông

Đô, vào ở trong nhà cũ của họ Dương. Vừa được yên ổn hai ngày, mọi người đang ăn cơm thì rầm một tiếng, cổng lớn bị người khác đạp ra, phá vỡ bầu không khí yên bình ở đây.

Tiếp theo đó thì. "Ha ha ha!"

Tiếng cười ngôn cuồng ấy vang lên.

Tất cả mọi người lập tức bỏ bát đũa xuống, sắc mặt bọn họ trở nên rất nặng nề, bọn họ biết là rắc rối lại đến tìm bọn họ rồi.

Quả nhiên là vậy!

Chỉ thấy Dương Chí Văn mang theo đám công tử phú nhị đại như Chu Tử Hào, Ngụy Nam Phùng... nghênh ngang đi vào trong đại sảnh.

Nhìn thấy vậy sắc mặt của mọi người càng trở nên nặng nề hơn.

Bọn họ không thể ngờ được là Dương Chí Văn lại có thể quay về được. “Chú hai, dạo này thế nào hả?”

Dương Chí Văn cười toe toét, đúng là bộ dạng tiểu nhận đắc chí mà.

Dương Thiên Mạnh lạnh lùng nói: “Mày chẳng phải là đã bị đưa đi đến châu Phi đào mỏ rồi cơ mà, tại sao lại quay về đây được?” "Ha ha!"

Dương Chí Văn cười rất đắc ý: “Những ngày tháng ở châu Phi tôi sống rất thê thảm, có lẽ là vì cái thằng con hoang Trần Hoàng Thiên đó đã nói gì với tay quản đốc của mỏ khoáng, người khác một ngày phải đào mỏ mười tiếng đồng hồ, tôi thì lại phải đào mười lăm tiếng đồng hồ, mới đi đào có vài ngày mà tôi đã xém chết vì mệt trong cái giếng mỏ đó rồi. “Thế nên tôi đã ăn trộm điện thoại của một người da đen để gọi điện thoại cầu cứu cha mẹ mình, nhưng mà cha mẹ tôi thì lại không cứu được tôi, nói là tôi phải cải tạo cho tốt thì bọn họ mới có thể đi cầu xin Trần Hoàng Thiên thả cho tôi về được. “Tôi làm sao mà có thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống đến chó cũng không bằng như thế được, thế nên gọi điện thoại cho cậu chủ Chu và cậu chủ Ngụy, mấy người anh em tốt này để cầu cứu, muốn bọn họ đến cứu tôi ra, bọn họ sợ Trần Hoàng Thiên sẽ tìm bọn họ tính sổ nên cũng không dám đến, chuyện này khiến cho tôi khóc gần chết, tưởng là cả kiếp này mình sẽ phải ở cái mỏ khoáng đó đến hết đời, rồi một ngày nào đó mà chết đi thì sẽ bị người khác đào một cái hố chôn mà không ai biết. “Nhưng mà không thể nào ngờ được là, cái thằng con hoang Trần Hoàng Thiên này lại chết trước tôi, hơn nữa Hàn Tử Minh lại còn phát đạt nữa chứ, trở thành Minh chủ võ lâm, oai phong vô cùng!” “Thế là đám anh em này lại nhớ đến tôi, muốn nhờ tôi mà bọn họ cũng có thể đi đến ôm chân của Hàn Tử Minh, thế nên đã gửi một bức thư nạp danh đến cho Hàn Tử Minh, nói là tôi vẫn đang ở châu Phi đào mỏ, nếu dùng được đến tôi thì cứu tôi ra khỏi đó.” “Cũng đừng có nói, Hàn Tử Minh quả thật là rất đủ tình nghĩa, cho Đường Môn của châu Mỹ đi thẳng đến châu Phi chiếm lấy toàn bộ mỏ khoáng của hiệp hội Thiên Minh rồi, sau đó thì tôi được người của Đường Môn cứu ra, bọn họ mời tôi ăn một bữa lớn, mời tôi đi tắm massage, lại còn kiếm cho tôi hai cô gái đẹp tóc vàng đến hầu hạ tôi nữa, sáng sớm nay mới đưa tôi về Côn Châu này” “Nghe nói các người đã lâm vào cảnh khó khăn rồi quay về Đông Đô này, tôi lại vội vàng không hề nghỉ ngơi mà quay về đây, nghĩ trong lòng là những ngày tháng khổ cực mà tôi phải chịu ở trong mỏ khoáng đó, Trần Hoàng Thiên thì đã chết không chốn dung thân rồi, tôi cũng chẳng thể nào mà đi đào mồ của anh ta được, nhưng mà anh ta có con trai mà, tôi đánh con trai của anh ta thì vẫn được chứ hả?”

Nói đến đây, anh ta lại cười sung sướng.

Nghe thấy vậy Phương Thanh Vân vô cùng sợ hãi, vội vàng ôm chặt lấy Cẩm Niên vào lòng.

Râm!

Dương Chấn Kỷ đập tay xuống bàn: “Dương Chí Văn, làm người thì sống cho đàng hoàng, đừng có mà như thứ súc vật ấy, mày có thể được đi đào mỏ mà không bị Trần Hoàng Thiên chém chết đấy là vì chú hai của mày còn niệm tình anh em, không nhẫn tâm để cho cha mày bị tuyệt hậu, mày đừng có mà lại làm những chuyện tuyệt đường con cháu như thế nữa, bằng không thì sớm muộn có một ngày mày sẽ phải chịu báo ứng đấy!”

Dương Chí Văn nghe thấy vậy thì lập tức điên tiết lên, lật đổ cả cái bàn ăn, gào vào mặt của Dương Chấn Kỷ: “Ông có biết là tôi ở cái mỏ khoáng đó sống khổ sở đến thế nào không hả? Lại còn muốn tôi cảm kích Dương Thiên Mạnh sao? Tôi nói cho ông biết, ông nội, Dương Thiên Mạnh lòng dạ đã thối nát lắm rồi, ông ta không phải là đang cứu tôi, mà là ông ta muốn tôi sống không bằng chết, ông có biết không hả?” “Mày... mày.”

Dương Chấn Kỷ tức điên lên, nhặt một cái bát ném về phía Dương Chí Văn, Dương Chí Văn không kịp tránh ra, bị ném thẳng vào đầu, máu tươi lập tức túa ra. “Ông dám ném tôi?” Dương Chí Văn phẫn nộ, thần sắc lập tức trở nên hung tợn vô cùng.

Dương Chấn Kỷ cũng điên tiết quát lớn: “Tao hận là không thể ném chết mày, sớm biết mày là loại nghiệp chướng như thế này thì ngay lúc ban đầu, khi mẹ mày sinh mày ra thì tao đã bóp chết mày rồi, nhà họ Dương cũng sẽ không bị mày làm cho tối tăm rối loạn như thế này!”

Dương Chí Văn lập tức nổi điên lên. “Cái thẳng già mãi không chết nhà ông, lại dám nói tôi như vậy, hôm nay tôi sẽ cho ông chết trước!”

Vừa dứt lời, anh ta đưa tay thọc vào trong thắt lưng, rút ra một khẩu súng Desert Eagle chĩa thẳng vào ông ấy. Bùm!

Một tiếng súng nổ xé toạc không gian, viên đạn bắn thẳng vào tim của Dương Chấn Kỷ, xuyên qua ngực ông ấy bắn ra một màn khói máu sau lưng của Dương Chấn Kỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play