Đàn ông là loại động vật thích chinh phục mọi thứ, người phụ nữ càng không thể có được thì lại càng muốn chinh phục, huống hồ Hàn Tử Minh quả thật là rất thích Dương Ninh Vân, kể cả là đã biết Dương Ninh Vân không còn là người con gái trong sạch thuần khiết như anh ta đã nghĩ, nhưng mà anh ta vẫn muốn chinh phục được cô ấy.
Còn Dương Bảo Trân thì anh ta vốn là chưa bao giờ động lòng cả, anh ta ngủ với Dương Bảo Trân chẳng qua cũng chỉ là để thỏa mãn chút dục vọng của một người đàn ông mà thôi. Thế nên bây giờ Dương Ninh Vân đã thỏa hiệp, tình nguyện khuất phục trước anh ta, điều kiện là bóp chết
Dương Bảo Trân thì anh ta sao lại có thể chớp mắt được?
Chẳng qua cũng chỉ là bóp chết một con kiến mà thôi, anh ra sẽ không thèm nhíu mày là khác. "Uuu..."
Dương Bảo Trân bị bóp cổ, đã không thể nào nói là lời gì nữa rồi, chỉ có thể phát ra âm thanh khóc lóc để biểu đạt sự sợ hãi và kinh hoàng trong lòng cô ta, đồng thời cũng đang khẩn cầu về phía của Dương Ninh Vân.
Cô ta là người có thể ứng phó được với tình hình, khi được thời thế thì cô ta vô cùng ngạo mạn ngông cuồng, nhưng khi thất thể thì có thể quỳ xuống cầu xin.
Đây cũng là một trong số nguyên nhân mà cô ta có thể sống được đến lúc này.
Nhưng mà Dương Ninh Vân thì đã căm hận cô ta đến tận xương tủy, cũng đã hoàn toàn thất vọng với cô ta, thế nên cũng không hề bởi vì nhìn thấy cô ta khóc lóc cầu xin mà mềm lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Mau bóp chết nó đi, tôi không còn muốn nhìn thấy nó nữa!”
Nhưng không ngờ là Hàn Tử Minh bật cười, rồi lại còn buông Dương Bảo Trân ra, nói: “Tôi không biết là em có phải đang định đùa cợt tôi không, hay là chỉ làm chuyện này vì cảm tính, tôi mà bóp chết cô ta, em lại hối hận không chịu khuất phục tôi thì sao, vậy thì tôi đã bị em trêu đùa à?" “Thế nên, muốn tôi bóp chết cô ta cũng được, nhưng em phải đưa thành ý của mình ra chứ, để tôi biết là em đã thật lòng chịu khuất phục tôi, như thế thì tôi sẽ không chỉ bóp chết cô ta, lại còn bóp chết cả mẹ em nữa, để cho hai bọn họ biến mất hoàn toàn, em cũng sẽ không phải tức giận vì bọn họ nữa.
Hàn Tử Minh là người như thế nào chứ?
Chỉ có anh ta chơi đùa người khác, sao lại có thể bị người khác chơi đùa lại được?
Anh ta Hàn Tử Minh mà dễ dàng bị người khác lừa như vậy thì sao mà có thể sống đến hiện nay được. “Anh... muốn tôi bày tỏ thành ý như thế nào với anh đây?" Dương Ninh Vân biết rõ mà vẫn cố tình hỏi, cô đương nhiên là biết Hàn Tử Minh muốn cô bày tỏ thành ý như thế nào, nhưng mà cô thật sự là không làm được.
Ánh mắt của Hàn Tử Minh quét lên người của Dương Ninh Vân rất suồng sã, cười rất xấu xa, nói: “Ninh Vân, em biết rõ là tôi muốn cái gì, chẳng qua chỉ là muốn em không phản kháng, ngoan ngoãn phối hợp với tôi mà thôi. “Thế nên, em chỉ cần đem thành ý của em ra, tôi có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của em, không chỉ là giúp em tiêu diệt mẹ và em gái của em, cũng có thể khiến cho ba em có được cuộc sống an lành nhàn hạ. “Em có thể suy nghĩ cho kỹ Nói xong, Hàn Tử Minh quay về nằm lên giường, đợi Dương Ninh Vân chủ động leo lên giường.
Dương Ninh Vân trong lòng rối bời.
Cô thật sự là muốn Dương Bảo Trân chết, thứ tai hại như thế này không trừ bỏ, cô sợ là ba cô và con trai của Trần Hoàng Thiên sớm muộn gì cũng bị Dương Bảo Trân hại chết.
Nhưng mà để cô chấp nhận Hàn Tử Minh thì quả thật là cô không làm được. “Chị, đừng làm khó mình như thế, em sau này sẽ cung kính với chị, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến cho chị không vui nữa, chị đừng vì em mà đi làm chuyện mà mình không muốn/” Dương Bảo Trân dè dặt nói, cô ta sợ rằng Dương Ninh Vân mà khiến cho Hàn Tử Minh thỏa mãn chút dục vọng đó thì cô ta sẽ chết chắc! “Cút ra ngoài cho tôi!”
Hàn Tử Minh ngồi bật dậy trên giường, quát về phía
Dương Bảo Trân.
Khiến cho Dương Bảo Trân sợ hãi đến nỗi vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
Sau đó Hàn Tử Minh cười, quay ra nói: “Ninh Vân, cô ta không thoát ra khỏi lòng bàn tay của tôi được đâu, chỉ cần em ngoan ngoãn phục tùng tôi, em muốn cô ta chết ngày hôm này thì cô ta tuyệt đối sẽ không thể sống được đến ngày mai, tin tôi đi”
Trong lòng của Dương Ninh Vân thì đang đấu tranh rất kịch liệt, rất lâu sau thì cô ấy mới mở miệng nói được: “Anh... đi tắm đi, tiện thể cũng đánh răng nữa, anh đã động vào cô ta, tôi sợ... sẽ làm bẩn người tôi”
Hàn Tử Minh nghe thấy vậy, lập tức nhảy dựng lên như được dùng thuốc kích thích vậy, nhảy thẳng xuống khỏi giường, dáng vẻ rất vui mừng và kích động. “Tôi chính là đợi quyết định này của em, tôi đi tắm ngay đây, hơn nữa sẽ còn tắm thật sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không làm bẩn người của em, em đợi tôi một lát.
Nói xong, anh ta lao vào trong nhà tắm.
Rất nhanh, từ trong nhà tắm đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Dương Ninh Vân lập tức đưa mắt quét qua khắp phòng, gương mặt vô cùng lo lắng, giống như là muốn làm chuyện xấu nên lòng lo ngay ngáy vậy.
Sau khi nhìn được một lượt, ánh mắt của cô ấy cuối cùng là nhìn vào ngăn kéo của cái bàn, cô ấy liếc mắt nhìn vào cửa nhà tắm, thấy Hàn Tử Minh vẫn chưa đi ra liền, nhẹ nhàng đi về phía đó, kéo ngăn kéo ra xem. Trong đó không có thứ mà cô ấy muốn.
Ngăn kéo ở hai bên đều bị kéo ra xem, đều không có thứ mà cô ấy muốn.
Thế là cô lại nhẹ nhàng lén lút đi về phía tủ đầu giường, kéo cái ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường ra, trong đó ngoài mấy hộp bao cao su thì cũng không thấy thứ mà cô muốn.
Cô đóng ngăn kéo đầu tiên này lại, mở ra ngăn kéo thứ hai, sau đó lại đóng ngăn kéo thứ hai lại, mở đến ngăn kéo thứ ba.
Kết quả là khi cái ngăn kéo này mở ra, cô ấy trở nên vô cùng kích động.
Trong đó có hai hộp thuốc nước to, một hộp thì là các ống to, một hộp thì là các ống nhỏ, không có bất cứ chữ nào trên đó cả, thế nên cô cũng không biết cái nào là thuốc độc, cái nào là thuốc giải.
Nhưng mà cô cho rằng, đây nhất định chính là thuốc độc và thuốc giải, bằng không nếu là thuốc bình thường thì đều sẽ có chữ ở trên đó, đặc biệt là thuốc tây, đều là các thành phần hóa học bào chế thành, nếu như mà không có chữ viết trên đó ghi thành phần và cách dùng thì một khi dùng sai sẽ chết người như chơi.
Còn hai cái hộp này thì hoàn toàn trắng tinh không có một chữ nào cả, không cần nghĩ cũng biết đây không phải là thuốc nước được lấy từ trong bệnh viện ra, mà là thứ thuốc độc và thuốc giải mà Hàn Tử Minh đã dùng.
Nhưng mà hai loại thuốc nước này đều là dung dịch trong suốt, vừa rồi lúc người nước ngoài đó tiêm thuốc giải cho chưởng môn Ngũ Độc Môn, cô nhìn thấy trong ống kim tiêm cũng là dung dịch trong suốt, thế nên không cách nào xác định được loại nào là thuốc giải.
Thế nên là.
Cô rất khôn ngoan, lấy mỗi loại năm ống.
Chỉ cần nghĩ cách làm sao mà đưa thứ thuốc nước này đến tay tổng quản đại nội, đại nội có thể lấy mỗi loại một ống làm thí nghiệm, tiêm vào trong người chuột bạch là có thể biết được loại thuốc nào là thuốc độc, loại nào là thuốc giải.
Vô cùng cẩn thận nhét mấy ống thuốc nước ấy vào hai bên túi quần, rồi cô nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, đứng dậy lấy lại bình tĩnh, kìm nén tâm trạng kích động và lo lắng lại, lớn tiếng nói với Hàn Tử Minh: “Tử Minh, tôi... tôi vẫn cần suy nghĩ cho kỹ một chút, tôi về phòng suy nghi lại, đợi khi nào tôi cân nhắc rõ ràng rồi thì sẽ đến phối hợp với anh có được không?"
Vừa dứt lời thì Hàn Tử Minh lao ra khỏi nhà tắm, trên người không một mảnh vải che thân đứng trước mặt Dương Ninh Vân. “Á!"
Dương Ninh Vân hét lên thất thanh một tiếng, vội vàng quay người đi.
Hàn Tử Minh đi đến từ phía sau ôm lấy Dương Ninh Vân, tâm trạng vô cùng kích động nói: “Ninh Vân, đừng suy nghĩ gì nhiều nữa, tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi, em vừa mới khêu gợi dục vọng trong người tôi, không thể dùng một gáo nước lạnh là có thể dập tắt được đâu, hôm nay tôi nhất định phải có được em, em cũng nhất định phải phối hợp với tôi!”
Giọng điệu của anh ta cho người khác một cảm giác không thể nào kháng cự được, giống như là nếu ai đó dám kháng cự lạ thì anh ta sẽ không thèm khách sáo nữa vậy.
Hơn nữa, anh ta còn giống như một zbie vậy, cắn vào cổ của Dương Ninh Vân. "Á!"
Dương Ninh Vân hét lên thất thanh, vùng vẫy kịch liệt cố thoát ra, nhưng mà sức lực của Hàn Tử Minh thì lớn như thế, cô ấy không cách nào thoát ra được, vội vàng dùng tay bịt miệng của Hàn Tử Minh lại, nói gấp gáp: “Vết bỏng của tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, đợi vết thương của tôi hoàn toàn hồi phụ thì tôi sẽ khiến anh thỏa mãn có được không? Lỡ như anh thấy kinh tởm rồi không còn hứng thú nữa, thể thì sẽ rất cụt hứng đấy”
Cô có thể làm gì được nữa chứ? Chỉ có thể nói như thế mà thôi.
Nhưng mà Hàn Tử Minh thì làm sao mà có thể khống chế được nữa, giống như là một con thú hoang dã, điên cuồng nói: “Em không thể nào khiến tôi kinh tởm được đâu, ngày hôm nay tôi nhất định phải xử lý được em!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT