Dương Thiên Mạnh, Phương Thanh Vân, Mieko đều kinh hãi hét lên. Dương Chấn Kỷ chỉ tay về phía Dương Chí Văn, ánh mắt chứa đầy vẻ hối hận, rồi sau đó cơ thể ông ta từ từ ngã ra đằng sau. “Mày..." “Cha ơi!”
Dương Thiên Mạnh lao đến đỡ lấy Dương Chấn Kỷ, lắc lắc ông ấy, nhưng mà Dương Chấn Kỷ đã bị bắn xuyên tim, chết ngay tại chỗ, chết mà không hề nhắm mắt! “Đồ súc vật! Mày là thẳng súc sinh! Mày đến ông nội của mình mà cũng có thể ra tay được, có biết là trong số con cháu của nhà họ Dương thì ông nội mày thương mày nhất không, khi còn nhỏ không cần biết là mày phạm lỗi lớn đến thế nào thì ông nội mày cũng luôn tha thứ cho mày, còn Ninh Vân và Bảo Trần thì chỉ cần phạm một lỗi nhỏ nhặt là ông nội mày đều mắng mỏ chúng nó” “Trong mắt của ông nội mày, mày là hy vọng của nhà họ Dương, là người kế thừa của nhà họ Dương, chuyện gì cũng lo cho mày, có gì ngon có gì hay thì đều để lại cho mà, đối với mày thì chăm lo đến từng li từng tý, sao mày lại có thể nhẫn tâm ra tay với ông nội của mày được chứ hả?”
Dương Thiên Mạnh phẫn nộ không ngừng gào thét, nước bọt bay ra tứ tung, sự căm phẫn của ông ấy đối với Dương Chí Văn lên đến đỉnh điểm rồi!
Ông ấy thật sự rất hối hận.
Hối hận lúc ban đầu lại không để cho Trần Hoàng Thiên giết chết Dương Chí Văn, mà lại để cho Dương Chí Văn bị đày đến châu Phi đào mỏ khoáng, nếu như mà ngay từ đầu vặn cái đầu của thằng súc vật này thì ngày hôm nay ông bố của ông ấy cũng sẽ không bị cái thằng súc vật này dùng một phát đạn mà bắt chết.
Còn Dương Chí Văn sau khi bắn chết Dương Chấn Kỷ thì tay chân cũng run rẩy vô cùng.
Anh ta không thể không thừa nhận là bản thân quá bốc đồng.
Anh ta không hề hận ông nội của mình, anh ta chỉ hận Trần Hoàng Thiên và Dương Thiên Mạnh mà thôi, ngày hôm nay anh ta đến đây chỉ là để dạy dỗ cho Dương Thiên Mạnh một bài học, ngược đãi con của Trần Hoàng Thiên, kết quả là lại bị ông nội làm cho tức giận mà bắn chết ông nội mình. “Ai bảo ông cụ đứng về phía ông chứ? Ông ấy mà đứng về phía tôi, không mắng tôi thay cho ông thì tôi cũng sẽ không vì bị ông ấy làm cho tức giận mà bắn chết ông ấy? Ông nội là bị ông hại chết, không phải là bị tôi hại chết!”
Dương Chí Văn gào lên, chĩa nòng súng về phía Dương Thiên Mạnh, nói như một thằng điên vậy: “Là ông hại chết ông nội, tôi đưa ông đi mai táng cùng với ông nội!”
Nói rồi, anh ta lại muốn nổ súng.
Chu Tử Hào vội vàng ngăn anh ta lại: "Chí Văn, đừng bốc đồng, bắn chết ông nội anh thì không có chuyện gì, nhưng mà bắn chết Dương Thiên Mạnh thì sẽ lớn chuyện đấy, Hàn Minh chủ đã căn dặn rồi, không có lệnh của anh ta thì không ai được phép tự ý lấy mạng của Dương Thiên Mạnh, anh mà bắn chết Dương Thiên Mạnh thì anh cũng sẽ đi mai táng theo ông ta đấy”
Những lời nói này vừa nói ra xong thì Dương Chí Văn lập tức ủ rũ, rút ngay khẩu súng lại đút ra sau lưng, phẫn nộ chỉ vào Phương Thanh Vân: “Đem cô ta lôi đi làm tiếp viên, đánh con trai cô ta thành thằng ngu, Trần Hoàng Thiên mang đến những đau khổ cho tôi, tôi phải báo thù lên con đàn bà và con trai của anh ta gấp trăm lần mới được!” “Được.
Đám công tử nhà giàu ấy lập tức lao về phía Phương Thanh Vân, lôi Cẩm Niên từ trong lòng của Phương Thanh Vân ra, vứt thẳng xuống đất, đá mạnh một cái khiến cho Cẩm Niên khóc gào lên. "Ha ha!"
Dương Chí Văn cười khanh khách một cách điện cuồng. “Đừng đánh con của tôi! Đừng đánh con của tôi!” Phương Thanh Vân bị mấy thằng công tử nhà giàu lỗi ra ngoài, vừa giãy giụa vừa gào khóc. “Súc vật! Tao chém chết chúng mày!”
Chú Lưu từ trong nhà bếp cầm một con dao lao ra, phẫn nộ lao đến cậu chủ Ngụy đang đá Cẩm Niên. “Con mẹ nhà mày!”
Dương Chí Văn rút súng bắn vào người của chú Lưu, chú Lưu á lên một tiếng thảm thiết, ngã ra đất. “Cái thằng súc vật này, tao chém chết mày!”
Dương Thiên Mạnh tức đến muốn nổ tung ra, nhặt lấy con dao mà chú Lưu để rơi trên đất, quát tháo lao về phía Dương Chí Văn. “Bắt ông ta lại cho tôi!”
Dương Chí Văn không dám bắn Dương Thiên Mạnh, vội vàng hét lên, rất nhanh Dương Thiên Mạnh đã bị hai thằng công tử nhà giàu túm lấy.
Cũng chính vào lúc này, một tiếng quát lớn vang lên: “Chí Văn, mày là cái thằng súc vật, mày muốn làm gì đấy hả, tao hỏi mày!”
Bất ngờ, cha mẹ của Dương Chí Văn và lại còn có chú thím đều chạy vào, Dương Thiên Dũng tức giận quát tháo Dương Chí Văn. “Cha mẹ, mấy người sao lại đến đây?”
Dương Chí Văn hỏi.
Dương Thiên Dũng quát lên: “Tao nghe nói mày quay về Đông Đô, đến thẳng nhà cũ của nhà họ Dương, tao biết ngay là mày muốn trả thù chú hai của mày nên mới đến đây, quả đúng là không khác gì như tạo đoán, thẳng súc vật như mày đúng là đến đây để hãm hại chủ hai mày, còn không mau thả chú hai của mày ra!”
Kỳ thực là mấy người con trai của Dương Chấn Kỷ đều quan hệ rất tốt với nhau, chỉ là sau khi lấy vợ xong thì bị mấy bà vợ khiêu khích nên tình cảm mấy anh em mới có chút rạn nứt, nhưng mà cũng chỉ là rạn nứt về mặt lợi ích mà thôi, còn về quan hệ tình cảm thì không vì thế mà trở nên phai nhạt đi.
Thế nên khi biết Dương Chí Văn đi đến nhà cũ của họ Dương thì ông ta lập tức chạy ngay đến đây vì sợ Dương
Chí Văn sẽ làm gì bất lợi với Dương Thiên Mạnh. “Cha mẹ, cả chú thím nữa, mấy người đi về đi, ở đây không có chuyện của mấy người.” Dương Chí Văn nói, hơn nữa còn tỏ ra khá hoảng loạn, sợ là chuyện mình bắn chết ông nội sẽ bị cha mẹ và chú thím biết được.
Dương Thiên Dũng gào lên: “Chú hai là anh em của tao, mày muốn hãm hại ông ấy, sao lại không liên quan gì đến tạo được!”
Dương Thiên Mạnh khóc lóc nói: “Anh cả, hãm hại em thì không có gì cả, nhưng mà cái thằng súc vật này đã bắn chết cha chúng ta rồi!” “Cái gì?”
Dương Thiên Dũng và chú út kinh ngạc giật bắn mình. Vội vàng lao vào nhà xem tình hình.
Người cha đã nằm trong vũng máu, chết mà không nhắm mắt! "Cha oi!"
Dương Thiên Dũng và chú út đều quỳ trên đất lắc ông cụ, khóc đến xé ruột sẽ gan, nhưng cha của họ đã không thể nào mở miệng nói gì được nữa rồi. Bop!
Bác dâu cả tát thẳng một nhát vào mặt của Dương Chí Văn: “Mày thật sự là đã thay đổi rồi, trở thành thứ đến súc vật cũng không bằng, tại sao mày lại có thể giết chết ông nội của mày được chứ, mày có còn là người không hả, tạo hỏi mày?”
Tuy rằng bác dâu cả cũng là loại người nhìn thấy tiền là sáng mắt lên, nhưng mà so với Lý Tú Lam thì vẫn là có giới hạn hơn nhiều, vẫn còn có thể phân biệt được thiện ác, biết là cách làm của Dương Chí Văn đã khiến cho người người oán trách, đến súc vật cũng không băng!” “Ai bảo ông ấy giúp Dương Thiên Mạnh, ông ấy không giúp Dương Thiên Mạnh, con có thể bắn chết ông ấy sao?” Dương Chí Văn vẫn biện bạch cho bản thân mình.
Dương Thiên Dũng đứng dậy, chỉ vào ngực mình nói: “Mày cũng cho tạo một phát, cũng bắn chết thằng cha mày đi, bởi vì thằng cha mày đây cũng đã nói đỡ cho chú hai của mày đấy, là chú hai của mày đã cứu cái thứ súc vật như mày, mày không thấy cảm kích, lại còn chạy đến đây hãm hại chú hai mày, bắn chết ông nội mà, mày đúng là đến chó lợn cũng không bằng, tạo không có thằng con như mày, mày cũng bắn chết tao đi, bắn chết tạo luôn đi!”
Nói đến câu cuối cùng thì Dương Thiên Dũng là gào lên, ông ta đã cảm thấy đau khổ đến cực điểm vì thằng con trai Dương Chí Văn này rồi!
Dương Chí Văn đút khẩu súng ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Không nhận thằng con như tôi thì không nhận, có gì là ghê gớm đâu chứ, không có mấy người thì tôi vẫn sống tốt, ngược lại mấy người không có tôi thì có muốn nở mày nở mặt cũng không được!”
Nói xong, anh ta gào lên: “Lục soát cho tôi, thu g hết tiền bạc cho tôi, tôi muốn bọn họ không có một đồng bạc cắc trên người, sống như chó vậy!”
Rất nhanh, đám người đó đã lục soát cả một lượt căn nhà cũ của họ Dương, số tiền mà tổng quản đưa cho họ cũng bị lấy đi, Dương Chí Văn cũng không quên cảnh cáo cha mẹ và chú thím của mình: “Mấy người tốt nhất đừng có mà đưa tiền cho bọn họ, nếu mà để tôi biết được thì đừng có mà trách tôi không khách sáo!”
Nói xong, anh ta cảm thấy Mieko rất xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu nên cũng bắt cô ấy đi cùng, cha mẹ anh ta có muốn ngăn cản lại cũng không được.
Ba ngày sau.
Sau khi an táng xong cho Dương Chấn Kỷ, Dương Thiên Mạnh nói với Dương Thiên Dũng: “Anh cả, cho em mượn sáu triệu, em muốn đi một chuyển đến Kim Thành, em phải đi xem tình hình của Ninh Vân như thế nào, tiện thể hỏi xem cái thằng súc vật Hàn Tử Minh đó rốt cuộc là muốn gì. “Thiên Mạnh, hay là đừng có đi nữa, thế nguy hiểm quá.” Dương Thiên Dũng khuyên bảo.
Dương Thiên Mạnh cười méo mó: “Đã đến bước như thế này rồi, em còn phải sợ gì nguy hiểm nữa chứ, em chỉ muốn để cho Cẩm Niên và Tuấn Vũ có được một con đường sống mà thôi, kể cả là có phải chết thì em cũng phải đi, cho em mượn sáu triệu đi anh cả.
Dương Thiên Dũng không nói được Dương Thiên Mạnh, thở dài một tiếng, đưa cho Dương Thiên Mạnh mười lãm triệu, Dương Thiên Mạnh mua vé máy bay bay đến Kim Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT