**********

Chương 197: Tôi nhịn bà đã lâu rồi!

Trần Hoàng Dương vừa thốt lời kia ra, trên dưới nhà họ Trần nổ tung. "Thằng súc sinh Trần Hoàng Thiên này, ngay cả ông

Ngô cũng giết, thằng này quả thật đáng chết!" "Ông Ngô chính là cao thủ tông sư ông nội mời đến với mức lương một năm sáu trăm tỷ, hơn nữa có tiền cũng còn khó mời, việc ông Ngô bị giết ảnh hưởng quá lớn với chúng ta!" "Đây là cậu ta đang trả thù chúng ta, lòng cậu ta quá đen tối rồi, hôm nay cậu ta dám xuống tay với lão Ngô, hôm nào đó liền dám xuống tay với chúng ta, tai họa như thế này cần phải diệt trừ!"

Âm!

Ngay lúc này, Trần Hiếu Sinh lật cả cái bàn lên, tức giận nói: "Tất cả câm miệng cho tao!"

Lập tức yên tĩnh. "Từng người từng người một, có chút đầu óc hay không?" Trần Hiếu Sinh quát: "Đại nội là cơ cấu của triều đình, sẽ làm những việc như sát thủ làm sao, đầu bị Trần Hoàng Thiên đánh đến nước vào rồi phải không?"

Bọn người Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Phong cúi đầu. "Nhưng mà ông cụ, việc này." "Việc này không khó giải thích." Trần Hiếu Sinh ngắt lời bác cả, nói: "Trần Hoàng Thiên có xích mích cùng người Nhật Bản, trong lòng mọi người đều hiểu rõ việc này." "Công ty Hoàng Gia của Trần Hoàng Thiên là bị người Nhật Bản chiếm, khi bán đấu giá nhân sâm ngàn năm, Trần Hoàng Thiên ra giá thì người Nhật Bản vẫn luôn không ra giá. Trần Hoàng Thiên không ra giả, bọn họ liền liều mạng với chúng ta, cuối cùng chúng ta không gọi Trần Hoàng Thiên ra giá, chỉ tăng giá lên ba triệu thì người Nhật Bản liền không gọi nữa, việc này có nghĩa là gì các người còn không biết sao?" "Ý của ông cụ là người Nhật Bản cố ý để cho Trần Hoàng Thiên lấy được, bọn họ dễ xuống tay với Trần Hoàng Thiên hơn?" Bác cả bỗng nhận ra.

Trần Hiếu Sinh gật đầu: "Chỉ là ra ngoài dự kiến của bọn họ chính là Trần Hoàng Thiên sẽ đưa nhân sâm ngàn năm cho đại nội, bởi vậy bọn họ thẹn quá thành giận, muốn giết Trần Hoàng Thiên, ông Ngô là xui xẻo, bị trách mắng cho nên phải chịu khổ bị giết hại" "Nếu tạo không đoán sai, Trần Hoàng Thiên đã sớm báo cho người đại nội âm thầm bảo vệ hắn ta, chỉ là không nguy hiểm đến tính mạng của hắn ta, đại nội sẽ không xuất hiện, cho đến khi người Nhật Bản xuất hiện, đại nội mới xuất hiện, nhưng mà lại chậm một bước, sau khi ông Ngô bị giết thì nhân tài đại nội mới giết người Nhật Bản kia"

Mọi người nghe vậy, như bỗng dưng thông suốt, ý nghĩ lập tức tức trở nên rõ ràng.

Không thể không thừa nhận, sự phỏng đoán này của ông cụ nói có sách mách có chứng, rất có logic. "Nhưng mà ông nội, cử cho là theo như lời ông như vậy, vậy thì ông Ngô cũng là bị Trần Hoàng Thiên hại chết, hần ta cần phải trả giá cho cái chết của ông Ngô!" Trần Hoàng Dương nói.

Trần Hiếu Sinh trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: "Mày có từng thấy việc người quan đường chứng kiến hai chiếc xe đụng vào nhau, người đều đã chết, người nhà đi tìm người qua đường bắt đền chưa?" "Ơ... Không có." Trần Hoàng Dương lắc đầu. "Vậy không phải đúng rồi à." Trần Hiếu Sinh nói: "Trần Hoàng Dương cũng giống với người qua đường chứng kiến ông Ngô và người Nhật Bản gặp phải đều đã chết. Mày tìm Trần Hoàng Thiên tính sổ cái gì?" "Tao biết tụi mày không phục việc đánh không lại Trần Hoàng Thiên, muốn trả thù Trần Hoàng Thiên, ông nội không phản đối, nhưng chúng mày lấy ra thực lực của bản thân mà đi trả thù, đánh nó bò ra, mà không phải lấy những thủ đoạn khác để mưu sát" "Hơn nữa, chúng mày đuổi nó một vòng, cũng nên hải giận, đều đi tập võ đi thôi, lại đi ra ngoài lêu lổng cả ngày, cẩn thận tạo đuổi hết tất cả chúng mày ra khỏi nhà họ Trần, giống như Trần Hoàng Thiên vậy!"

Nói xong, Trần Hiếu Sinh chắp tay ra sau lưng.

Đám người Trần Hoàng Dương mặt đầy hắc tuyến, chỉ có thể đi đến luyện võ trường. "Anh cả, thắng sáu, thắng bảy, thằng tảm, mấy người lại đây một chút." Trần Hoàng Hạo ngồi trên xe lăn vẫy vẫy tay với mấy anh em. “Thằng hai, lại làm sao thế?" Trần Hoàng Dương đi qua hỏi.

Trần Hoàng Dương quét mắt chung quanh, thấy không có ai, liền nhẹ giọng nói: "Các người có phát hiện hay không, từ khi ông cụ biết thực lực Trần Hoàng Thiên, thái độ của ông cụ lúc trước là hận Trần Hoàng Thiên không thể chết, đột nhiên trở nên không muốn giết nó?"

Mấy anh em gãi đầu, rồi lại gật đầu, trong miệng đều "Đúng là như thế." "Mấy anh em, chuyện này rất bất lợi với chúng ta!" Trần Hoàng Hạo khóc lóc nói.

Trần Hoàng Phong hỏi: "Ý của anh hai là, ông cụ sinh ra tâm lý người thừa kế đối với Trần Hoàng Thiên?" "Không có khả năng" Trần Hoàng Dương lắc đầu: "Ông cụ chán ghét Trần Hoàng Thiên như vậy, sao có thể có ý nghĩ để Trần Hoàng Thiên làm người thừa kế. Việc này tuyệt đối không có khả năng!" "Sao lại không có khả năng?" Trần Hạo Thịnh trừng mắt nói: "Trần Hoàng Thiên thật là kinh khủng, đánh thắng được mấy anh em chúng ta cái còn chưa tính, mấu chốt là nó còn đánh bại cả Tiêu Hùng" "Tiêu Hùng chính là người lợi hại thứ hai trong đám con cháu nhà họ Tiêu, có thể nhẹ nhàng đánh bại Tiêu Hùng như vậy nghĩa là cũng có thể đánh bại Tiêu Vương." "Cho nên anh cho rằng, khẳng định ông nội có nghĩ tới, nếu người thừa kế là Trần Hoàng Thiên, có phải có nghĩa là người cầm lái của nhà họ Trần ngày sau có thực lực mạnh hơn so với người cầm lái nhà họ Tiêu hay không?" "Việc này đối chúng ta mà nói, là rất bất lợi!"

Mấy anh em vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. "Anh hai nói không sai, nhất định là ông nội có nghĩ tới như vậy, nhưng khẳng định lại rất bài xích Trần Hoàng Thiên, cho nên mới muốn chúng ta khắc khổ tập võ, có một ngày có thể đánh bại Trần Hoàng Thiên, là ông có thể không chọn Trần Hoàng Thiên làm người thừa kế, nhưng nếu như chúng ta vĩnh viễn không thể vượt qua Trần Hoàng Thiên được, vậy nói không chừng, thực sự ông nội có khả năng để Trần Hoàng Thiên làm người thừa kế" Trần Hoàng Phong phân tích. "Này nếu để cho Trần Hoàng Thiên làm người thừa kế, đây chẳng phải là chúng ta sẽ gặp tai ương sao?" Mặt anh bảy cũng thay đổi. "Cũng không phải vậy sao." Trần Hạo Thịnh nói: "Nếu như nó trở thành người thừa kế, đợi sau khi ông nội chết. Nó trở thành người khống chế, tuyệt đối có thể khiết chúng ta mấy anh em chúng ta đều chết, các người có tin hay không?"

Khi anh ta vừa nói như vậy, mấy anh em đều không khỏi rùng mình một cái. "Vậy làm sao bây giờ?"

Anh bảy, anh tám, anh mười buột miệng thốt ra, vẻ mặt đầy lo lắng.

Ở trường đua ngựa đối phó Trần Hoàng Thiên như vậy, nếu nó làm người thừa kế thì còn có thể không cần mạng chúng ta sao? "Sợ cái gì."

Trần Hoàng Dương thề thốt nói: "Chú hai gọi chúng ta đến đây, khẳng định là đã có biện pháp." "Vẫn là anh cả hiểu tôi." Trần Hạo Thịnh cười hắc hắc, nói: "Thật ra là muốn cho ông cụ hoàn toàn chặt đứt hy vọng với Trần Hoàng Thiên không khó, chúng ta có hai biện pháp được không. "Một, ông cụ coi trọng nhất vấn đề mặt mũi, chúng ta chỉ cần phát video Trần Hoàng Thiên bị ngựa kéo chạy ra ngoài, để cho tất cả mọi người nhìn thấy, như vậy Trần Hoàng Thiên sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ, ông cụ vì mặt mũi, cũng sẽ không suy xét vấn đề Trần Hoàng Thiên làm người thừa kế nữa." "Hai, làm biến mất Trần Hoàng Thiên khỏi thế giới này. Đây là cách giải quyết vấn đề cơ bản nhất." "Có lý!"

Các anh em gật đầu. "Vừa rồi ông cụ nói, không thể dùng cách thức mưu sát đánh bại Trần Hoàng Thiên, cho nên biện pháp thứ hai tôi không đồng ý, để ông cụ biết ai trong chúng ta làm Trần Hoàng Thiên, vậy không cần nghĩ đến việc có thể trở thành người thừa kế nữa." anh bảy nói. "Phương pháp thứ nhất cũng không được, để ông cụ biết ai trong chúng ta phát tán ra, khiến cho nhà họ cũng Trần mất mặt theo, vậy thì ai cũng đừng mong trở thành người thừa kế." anh tám cũng nói. "Tôi nói này chú tám, chủ đúng là một tên ngốc, với chỉ số thông minh này của chú sao lại không biết xấu hổ cạnh tranh vị trí người thừa kế với tụi anh?" Mắt Trần Hoàng Hạo trợn trắng, nói: "Chúng ta cùng nhau phát video ra ngoài, giữa mọi người đều lưu lại nhược điểm, như vậy chúng ta không thừa nhận thì sao ông cụ biết ai trong chúng ta làm? Nếu ai bán đứng chúng ta, chúng ta cũng có thể đem lấy nhược điểm của người đó ra, cùng lắm thì tất cả cùng chết" "Chú hai, chủ quá ma quỷ đấy." Khóe miệng Trần Hoàng Dương nhếch lên, nhìn Trần Hoàng Thiên sâu xa. "Ha ha." Trần Hoàng Hạo cười nói: "Tôi cũng là vì tốt cho mọi người, để mọi người đều có thể ngủ một giấc an ổn, có gì quỷ hay không quỷ chứ, giờ hỏi các người có làm hay không, muốn làm thì làm một trận, ai không làm thì không cần làm." "Làm!" "Làm!" "Làm!"

Mấy anh em đều tỏ thái độ. "Rất tốt!"

Trần Hoàng Hạo vui vẻ, sau đó mấy anh em cùng nhau tìm một phòng, quay video lưu chứng cứ lẫn nhau, cùng nhau phát video Trần Hoàng Thiên bị ngựa kéo lên trên mạng. "Ôi chao này, sao có thể cột người vào phía sau ngựa kéo đi chứ, quá vô nhân tính rồi" "Trời ơi. Người anh em này là đắc tội với ông lớn nào à, thảm như vậy!" "Người đàn ông cũng quá vô dụng rời, không có tôn nghiêm!"

Khơi dậy các cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng.

Đại đa số người cũng không biết người bị ngựa kéo là người nào, nhưng Đông Đô có rất nhiều người biết là Trần Hoàng Thiên.

Trong thương giới ở thủ đô cũng có rất nhiều người biết, đây là cháu trai của Trần Hiếu Sinh. Vì thế khi cuộc thảo luận bắt đầu, đều nói là Trần Hiểu Sinh làm

Vì thế Trần Hiểu Sinh lọt vào sự khiển trách của rất nhiều cánh truyền thông, bởi vậy giận dữ vô cùng, mảng đảm người Trần Hoàng Dương đến mức máu chó phun đầu, nhưng bọn họ đều không thừa nhận ai làm. Ông ta cũng không có cách nào, túm lại cũng không thể giết hết đảm con cháu nhà họ Trần lúc ấy ở đây.

Ba ngày sau.

Trải qua điều trị bằng thuốc bôi ngoài da của Tôn Hoàng Chánh, vết thương phía phía sau lưng Trần Hoàng Thiên tốt hơn rất nhiều, sau đó quan về Đông Đô bằng phi cơ cùng Dương Ninh Vân, Chu Hoàng Long, Tôn Hoàng Chánh.

Đương nhiên anh đã biết đoạn video anh bị ngựa kéo bị lan truyền, vì thế Dương Ninh Vân còn suýt tức đến ngất xiu.

Mới vừa trở lại Đông Đô, Trần Hoàng Thiên liền nhận được điện thoại của Lý Tú Lam. "Kỳ hạn ba ngày đã đến rồi, nhanh nhóng cùng Ninh Vận mang ba trăm tỷ tới gặp tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát tìm ra hai người, hai người nhất định phải ly hôn!" "Con đã biết, con sẽ cùng Ninh Vân đến đó." Trần Hoàng Thiên nói xong liền cúp điện thoại, cùng Dương Ninh Vân lái xe đến nhà Lý Tú Lam.

Đến nhà Lý Tú Lam, Trần Hoàng Thiên liền đưa ba trăm tỷ cho Lý Tú Lam. "Mẹ, vì ba trăm tỷ này, mà con với Trần Hoàng Thiên mượn rất nhiều người, về sau hai đứa con muốn kiếm tiền trả nợ, mẹ đừng dùng công phu sư tử ngoạm, cũng không cần ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp của con và Trần Hoàng Thiên được không?" Dương Ninh Vân rất bất đắc dĩ hỏi.

Lại không ngờ, Lý Tú Lam giơ tay tát một cái ở trên mặt Dương Ninh Vân.

Bop!

Đánh Dương Ninh Vân đến mức đầu ong ong.

Trần Hoàng Thiên vừa thấy lập tức bùng nổ. "Tôi nhịn bà đã lâu rồi, bà muốn cái gì tôi cho bà cái đó còn chưa đủ sao, bà còn đánh cô ấy, tôi mẹ nó nếu hôm nay lại nhịn nữa thì tôi không phải là đàn ông!!"

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên giận đến mức tát một cái ở trên mặt Lý Tủ Lam.

Bop!

Lý Tú Lam trực tiếp bị tát ngã trên mặt đất, khóe miệng lập tức tức có máu tươi tràn ra. 24064478

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play