Trở lại phòng tổng thống trong khách sạn, Dương Ninh Vân ngồi tại mép giường, đôi mắt u oán nhìn chòng chọc Trần Hoàng Thiên.
Vừa rồi Lý Tú Lam nói chuyện với cô qua điện thoại, biết mẹ đã được thả, cô muốn đi tìm Trần Hoàng Thiên, Chu Hoàng Long nói với cô, Trần Hoàng Thiên không có việc gì, gọi điện để anh phải người đến đón, cô lúc này mới yên tâm đợi Trần Hoàng Thiên trở về. “Bà xã, em tỉnh rồi.”
Trần Hoàng Thiên vốn muốn nhìn một chút xem Dương Ninh Vân đã tỉnh hay chưa, nếu chưa tỉnh, anh sẽ đến phòng Tôn Hoàng Chánh, để Tôn Hoàng Chánh bằng bó cho anh. Kết quả vừa mở cửa liền thấy bộ dáng vô cùng tức giận của Dương Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên không thể đóng cửa bỏ đi, chỉ có thể cười ha ha đi tới.
Khi ở trên xe anh đã thay âu phục, cho nên không nhìn thấy anh có vết thương, Dương Ninh Vân mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Dương Ninh Vân vẫn rất tức giận đứng lên, đấm nhẹ lên ngực Trần Hoàng Thiên, oán giận nói: “Anh được lắm, ngay cả bà xã mà cũng dám đánh, hiện tại cổ em vẫn còn đau, này cũng coi như không tính là cái gì, khi tỉnh lại không thấy anh đâu, biết em sốt ruột cỡ nào không?"
Nói đến đây, trong đôi mắt đẹp nháy mắt tràn đầy ánh nước.
Trần Hoàng Thiên nhìn mà đau lòng, đỡ lấy mặt cô, giúp cô lau nước mắt trên khỏe mắt, dịu dàng nói: “Anh có lỗi với bà xã, anh là không muốn để em. “Em biết, suy nghĩ của anh em đều biết, em không trách anh, em yêu anh.
Nói đến đây, cô kìm lòng không được đưa môi chặn miệng Trần Hoàng Thiên, chủ động tiến công, điên cuồng đòi lấy.
Bởi khi hôn, phụ nữ đều theo thói quen ôm lưng đàn ông, Dương Ninh Vân cũng không ngoại lệ, hai tay cách quần áo ôm sau lưng Trần Hoàng Thiên. “A!"
Trần Hoàng Thiên đau điếng lập tức tách môi, hung hãng hít vào ngụm khí lạnh, biểu cảm lập tức trở nên méo mó.
Dương Ninh Vân sợ ngây người.
Mình không cắn môi anh ấy mà. Mình không phải rất dịu dàng sao, sao anh ấy lại đau như vậy?
Nhưng cô cũng có thể nhìn ra Trần Hoàng Thiên không phải đau giả vờ, mà là đau thật, bởi vì trên trán anh đã toát ra từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Cô hoảng sợ, vội vàng hỏi thăm: “Trần Hoàng Thiên, làm sao vậy Trần Hoàng Thiên? Em làm anh đau chỗ nào?" “Không sao... Không sao đầu bà xã." Trần Hoàng Thiên khoát tay.
Dương Ninh Vân nhíu mày.
Môi của anh không bị sứt, khi nói chuyện bên trong cũng không có máu, khẳng định không phải do mình cắn lưỡi hay môi anh ấy.
Vậy anh là đau ở đâu?
Cô cẩn thận nghĩ lại. Mình ngoại trừ chạm sau lưng anh ấy cũng không có làm gì khác.
Chẳng lẽ... Sau lưng anh ấy có vết thương?
Nghĩ đến khả năng này, cô lập tức hỏi: “Trần Hoàng Thiên, có phải sau lưng bị thương rồi hay không?” “Không có đầu bà xã, là anh... Là anh vừa rồi chân bị chuột rút.” Trần Hoàng Thiên nói dối, không muốn Dương Ninh Vân nhìn thấy lưng và phần eo phía sau đến giật mình. “Không đúng.”
Dương Ninh Vân lắc đầu: “Nếu chuột rút, theo thói quen phải ôm lấy chân, nhưng anh không có, không phải chuột rút, cởi quần áo ra cho em xem.” “Bà xã, thật.. “Không cởi đúng không? Em làm!”
Dương Ninh Vân rất tức giận, trực tiếp cởi bỏ âu phục của anh. Trần Hoàng Thiên bất đắc dĩ, nghĩ không thể dối gạt được, đành thuận theo cô.
Rất nhanh, Dương Ninh Vân đã cởi hết âu phục của Trần Hoàng Thiên, đi đến sau lưng xem xét. "A!"
Cô cả kinh che miệng lại, trong mắt toàn là kinh hãi và đau lòng. “Trần Hoàng Thiên, này... này... này.” Hai cánh môi cô đều đang run rẩy.
Sau lưng Trần Hoàng Thiên, da bị mất sạch, chỉ thấy thịt hồng hồng, bên trên dính rất nhiều đất cát và cỏ vụn, nghiêm trọng đến mức nhìn mà giật mình. “Làm... Làm sao vậy Trần Hoàng Thiên?”
Cô rốt cuộc không chịu nổi khóc thành tiếng. “Có phải vì cứu mẹ em, anh đến trường đua ngựa gặp bọn họ, bọn họ cột anh vào phía sau ngựa rồi cưỡi ngựa kéo anh chạy theo, đúng không?”
Cô nghĩ đến cảnh Trần Hoàng Thiên đến trường đua ngựa, dẫn đến lưng bị ma sát tạo thành thương tổn như thế này.
Trần Hoàng Thiên biết không thể giấu diếm được nữa, nhẹ nhàng gật đầu: “Chính là như em nói.” “Hức hức.
Dương Ninh Vân đau lòng đến hít thở không thông, vừa khóc vừa cởi quần tây của Trần Hoàng Thiên, vừa nhìn, cô khàn cả giọng hét lên: “Súc sinh! Bọn chúng đơn giản là một đám súc sinh! Tại sao có thể đối xử với ông xã em như vậy! Bọn chung sao có thể đối xử với ông xã em như vậy!”
Trần Hoàng Thiên vội vàng xoay người, ôm Dương
Ninh Vân đang tức giận đến run rẩy vào ngực: “Là anh vô dụng, khiến bà xã anh phải chịu ủy khuất. “Là em vô dụng” Dương Ninh Vân nức nở khóc lóc: “Tất cả là do em hại anh mất đi công ty Hoàng Gia. Nếu không phải em hại anh vứt bỏ công ty Hoàng Gia, anh sẽ không từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Em mới là tội nhân, hại tổng giám đốc Phương bị bắt, hại anh phải chịu khổ nhiều như vậy. “Đừng nó vậy bà xã, không trách em, không trách em Trần Hoàng Thiên vội vàng an ủi.
Sau khi khóc một trận, Dương Ninh Vân co quắp nói: “Anh trước hết nằm xuống giường, em gọi bác sĩ Tồn tới kiểm tra vết thương cho anh.
Nói xong, cô quệt nước mắt bước ra ngoài.
Lúc này, tại nhà họ Trần. “Cái gì? Lão Ngô chết rồi?”
Trần Hiếu Sinh hai mắt trợn to, giật bắn người trên ghế bành. “Đúng vậy thưa ba, vừa rồi bên đó gọi điện thoại tới, nói là bị một cao thủ kiếm đạo Đông Doanh giết, bên đó sau khi nhận tin báo của Trần Hoàng Thiên lập tức chạy tới, giết tên cao thủ kia.” Bác cả nói.
Trần Hiểu Sinh sắc mặt ngưng trọng tới cực điểm. “Ông nội! Nhất định không phải như vậy!”
Trần Hoàng Dương nhảy ra, cả giận nói: “Nhất định là tên súc sinh Trần Hoàng Thiên kia đối với lão Ngô ghi hận trong lòng, nên mới để người của đại nội giết lão Ngô, nó cho đại nội nhân sâm ngàn năm trị giá bốn mươi nghìn tỷ, đại nội mới làm việc cho nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT