Dương Bảo Trân sợ ngây người, vội vàng chạy tới đỡ Lý Tủ Lam dậy, sau đó phẫn nộ chỉ vào Trần Hoàng Thiên mắng: "Đồ sao chổi đáng ghét nhà anh, sao anh dám đánh mẹ tôi? Sao anh dám!" "Đánh bà ta thì đã sao nào?"
Trần Hoàng Thiên cũng tức giận: "Tôi có nhẫn nhịn mẹ cô tất cả mọi thứ, nhưng tuyệt đối không chịu được việc mẹ cô đánh chị gái cô!" "Chị tôi là do mẹ tôi sinh ra. Mẹ tôi là người nuôi lớn chị ý, mẹ tôi có đánh thì đã sao? Cần anh quản sao, anh là cái thá gì chứ!" Dương Bảo Trân nổi đóa lên. "Tôi là chồng của chị gái cô!" Trần Hoàng Thiên tức giận nói: "Là một người chồng, tôi có quyền bảo vệ vợ mình. Chị gái cô do mẹ cô sinh ra, mẹ cô nuôi dưỡng chị cô rất tốt. Nếu chị cô làm sai, mẹ cô đánh chị cô không sai, nhưng mà cô ấy không làm gì sai gì ca, hơn nữa còn kiếm cho mẹ cô bao nhiêu tiền chắc trong lòng cô cũng rõ, dựa vào đâu mà ba ta dám động tay động chân với cô ấy?" "Các người không đau lòng nhưng tôi đây đau lòng!"
Lúc này, Trần Hoàng Thiên hung dữ giống như một con chó ngao Tây Tạng, anh gần như phát điện, tất cả những gì chịu đựng bao năm qua đều phát tiết ra hết.
Đánh anh, anh có thể chịu đựng được, nhưng đánh vợ anh, anh tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn! “Chuyện sai lầm lớn nhất của con bé chính là không ly hôn với cậu!” Lý Tủ Lam lúc này mới khôi phục lại sự bối rối, hét vào mặt Trần Hoàng Thiên. "Ly hôn! Lại là ly hôn!"
Trần Hoàng Thiên thật sự muốn bóp chết Lý Tủ Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải bà muốn gả Ninh Vân vào một gia đình giàu có sao? Sau đó bà có thể nhận một số tiền lớn từ đống hồi môn sao?" "Tôi có thể hiểu. Tôi cũng có thể đáp ứng bà. Đến bây giờ, bà đã lấy từ chỗ tôi số tiền hơn bốn trăm năm mươi tỷ rồi, cộng với số tiền tôi giúp bà giúp đỡ người kia, tổng cộng cũng gần chín trăm tỷ rồi!” "Tôi hỏi cậu, có nhà giàu nào chỉ cho của hồi môn có chín trăm tỷ không?" "Như vậy còn chưa đủ sao? Bà còn muốn thêm bao nhiêu? Bà ra giả, tôi đưa cho bà!" "Khốn kiếp!” Hai tay Trần Hoàng Thiên chống nạnh quát lớn, tức đến nỗi tóc cũng dựng đứng cả lên: “Tôi muốn xem xem, rốt cuộc bụng dạ bà lớn cỡ nào, có thể nuốt được bao nhiêu tiền!
Anh rất muốn để Dương Ninh Vân và Lý Tủ Lam cùng ra tòa, sau đó để toàn phát quyết cắt đứt quan hệ mẹ con. Nhưng anh không dám mở miệng nói ra điều này, dù sao thì Dương Ninh Vân cũng là do Lý Tủ Lam sinh ra, khiến cô đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ mình là điều quá tàn nhẫn.
Nhưng anh thực sự chịu đựng đủ rồi, chỉ có tiền mới có thể bịt miệng Lý Tủ Lam lại, mà anh thực sự cũng muốn xem sự tham lam của Lý Tủ Lam lớn đến mức nào, tốn bao nhiêu tiền mới có thể thỏa mãn lòng tham lam của bà ta.
Anh vẫn còn hơn sáu mươi nghìn tỷ trong tài khoản, chỉ cần không vượt quá số đó thì anh sẵn sàng dùng tiền để bịt miệng bà ta lại, trăm nghìn tỷ anh còn không tiếc chứ đừng nói đến sau mươi nghìn tỷ kia?
Anh chỉ cần Dương Ninh Vân có thể khỏe lại, về sau không còn chịu những đòn roi vọt nào nữa, cho dù cô có thể chịu đựng, nhưng anh không chịu nổi! "Tôi không muốn tiền!"
Lý Tú Lam tức giận nói: "Tôi chỉ cần an toàn, tôi không muốn bị cậu liên lụy nữa, muốn cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ, nếu cậu và Ninh Vân không ly hôn, thì tôi sẽ còn bị bắt các giống như lần trước, không những thể có khi tình huống đó sẽ còn lặp lại nhiều lần nữa" "Tôi không muốn sống cuộc sống mà ngày nào cũng phải phập phồng lo sợ, dù có cho tôi bao nhiêu tiền thì tôi cũng không cần, tôi cần mạng sống, tôi không cần tiền!" “Vậy thì sao bà vẫn đòi tôi thêm ba tỷ, bà không bẫy tôi, lừa tôi bao giờ sao?” Trần Hoàng Thiên hét lên, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, có vẻ như cái này cũng có lý. Tên khốn kiếp người Nhật vẫn chưa chết, bây giờ họ vẫn còn mơ tưởng đến Võ Kiếm Pháp, một tên Miyamoto Kojiro chết đi, tương lai có thể sẽ có vài tên Miyamoto Kojiro khác.
Hơn nữa, chính Đăng Thanh Xã của Miyamoto nói rằng, để khiến anh giao nộp Võ Kiểm Pháp ra, không chừng bọn họ sẽ lựa chọn bắt cóc Dương Ninh Vân, thậm chỉ còn có những phương pháp đáng sợ và tàn ác hơn thế
Nghĩ đến đây, cơn tức giận của anh đã giảm đi không it. “Ba trăm tỷ này là phí để bù đắp tổn thất tinh thần cho tôi, không phải là tiền để tôi bán mạng, hơn nữa cho dù cậu có cho tôi thêm tiền thì tôi tuyệt đối cũng không bán mạng!” Lý Tủ Lam tức giận nói. "Mẹ, con cầu xin mẹ. Mẹ đừng có làm loạn nữa, được không?" Cuối cùng Dương Ninh Vân cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Vì Trần Hoàng Thiên mà mẹ bị bắt cóc. Con không phủ nhận điều đó, nhưng mẹ à nếu không phải hai mẹ con mình hại Trần Hoàng Thiên mất Công ty Giải trí Hoàng Gia thì cũng không xảy ra một loạt chuyện sau đó, chuyện này một phần cũng là do lỗi của hai con chúng ta." "Hơn nữa, vì cứu mẹ mà Trần Hoàng Thiên đã bị người ta trói vào sau ngựa rồi bị kéo đi, những video đó không phải mẹ đã xem hết rồi sao." "Mẹ không thể thông cảm cho Trần Hoàng Thiên, không thể bao dung Trần Hoàng Thiên một chút sao?" "Hơn ba trăm tỷ đúng không, bây giờ tình hình chưa được tốt lắm, mẹ ra nước ngoài trốn đi một thời gian là được, dù sao thì bọn họ cũng không thể bắt cóc mẹ từ nước ngoài trở về được, đúng không?"
Cô thực sự hết cách rồi, lời nói nói ra cũng vô cùng mệt mỏi. "Đi nước ngoài làm gì chứ? Ta tại sao mẹ phải ra nước ngoài?" Lý Tủ Lam tức giận nói: "Con không biết rằng mẹ là người trọng thể diện sao, đi ra nước ngoài lại chẳng quen biết một ai, mẹ có nhiều tiền thì cũng để cho ai xem?" "Người ta sống, chẳng phải là khiến cho những người trước đây coi thường mình phải ghen tị, ngưỡng mộ mình sao? Không ai ngưỡng mộ nữa thì cuộc sống này còn có Tích gì?
Dương Ninh Vân cứng họng.
Trần Hoàng Thiên cũng cạn lời. Suy nghĩ này cũng quả không bình thường rồi "Vì vậy, vì sự an toàn của mẹ, và cũng vì sự an toàn của con và Bảo Trân, cuộc hôn nhân này của con phải chấm dứt, con không muốn thì cũng phải ly hôn. Chỉ khi con ly hôn, cắt đứt mọi quan hệ với cậu ta thì cuộc sống của chúng ta sẽ không cần phải nơm nớp lo sợ nữa." Lý Tú Lam nói lớn. "Con sẽ không ly hôn!"
Dương Ninh Vân ôm lấy cánh tay Trần Hoàng Thiên, kiên quyết nói: "Con có sống là người của Trần Hoàng Thiên, chết thì cũng làm ma của Trần Hoàng. Đời này ngoài anh ấy ra con sẽ không kết hôn với ai khác. Anh ấy đã vì con mà trả giá rất nhiều, con muốn đồng hành với anh ấy trong suốt cuộc đời này!"
Nghe vậy, Trần Hoàng Thiên không khỏi cảm động.
Mà Lý Tú Lam tức giận đến điền người: "Con không sợ lại bị bắt cóc sao? Còn không sợ lại bị người khác giết hại sao?" "Con không sợ!” Dương Ninh Vân điên cuồng nói: "Chỉ cần con có thể ở bên Trần Hoàng Thiên, con sẽ không sợ chết Mẹ, mẹ đừng ép con nữa, con cầu xin mẹ, mẹ buông tha cho con đi."
Cổ nói đến sắp khóc luôn rồi. "Điểm rồi! Con thật sự là điền rồi! Con bị cậu ta tẩy não rồi!" Lý Tử Lam nhảy dựng: "Con không sợ nhưng mẹ sợ, Bảo Trân cũng sợ "Nếu con muốn đi cùng cầu ta thì con cứ giết chết mẹ và Bảo Trân cho rồi, như vậy mẹ và Bảo Trân cũng không cần phải sống trong lo sợ, cũng không còn ai có thể bắt ép con được nữa!"
Nói xong, bà ta liền chạy vào bếp, lấy con dao làm bếp ra rồi ném xuống chân Dương Ninh Vân. "Keng keng!"
Âm thanh vang dội khiến cho trái tim Dương Tử giật bắn lên. "Mau đâm đi! Nhặt dao lên rồi đâm mẹ con một nhát. Sau đó lại đâm Bảo Trân thêm một nhát!" Lý Tú Lam bất chấp đạo lý, Dương Ninh Vân là con gái của bà ta, tính cách Dương Ninh Vân thế nào, lẽ nào bà ta còn không biết sao. Ngay cả một con gà cũng chưa từng giết, một con cá cũng không dám động tay, nào dám vung dao đâm bà ta chứ.
Ngược lại, Trần Hoàng Thiên thực sự muốn nhặt nó lên rồi đâm chết bà ta.
Bà ta khiến anh ngứa ngáy đến chán ghét.
Dương Ninh Vân nói đúng, nếu bà ta ra nước ngoài, người ta sẽ không thể nào bắt cóc rồi đem bà ta về nước được, nhưng như vậy bà ta sẽ không thể giả bộ trước người quên được nữa, vậy nên bà ta không thể đi được, ngược lại bà ta muốn xem xem đứa con gái này muốn làm thế nào! "Đâm! Con mau nhặt lên rồi đâm người mẹ này đi!"
Nhìn thấy Dương Ninh Vân đứng ở đó, nước mắt Lý Tú Lam chảy xuống không ngừng, bà ta biết cô vẫn không cúi xuống nhặt con dao lên, cô nào có gan làm chuyện đó, vậy nên bà ta càng quát lớn. "Con không làm được! Nếu con ra tay, con... Con." Lồng ngực Dương Ninh Vân run lên, không tài nào nói ra được hết những điều đang suy nghĩ trong lòng. "Con không xuống tay được đúng không? Nếu con không dám làm thì mẹ sẽ làm!"
Nói xong, bà ta nhặt con dao làm bếp lên, tức giận nói: "Nếu con không ly hôn với cậu ta, mẹ sẽ đâm Bảo Trân rồi lại tự sát, như vậy hai người có thể sống ngày tháng êm đềm rồi!”
Nói xong, bà ta liền người lại rồi đâm về phía Dương Bảo Trân. "Không! Mẹ đừng mà! Đừng mà!"
Dương Bảo Trân bị đuổi đến chạy vòng quanh.
Đương nhiên, trước khi Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân tới, hai người đã luyện tập mấy lần, vậy nên trông rất chân thực, nhưng thực tế vẫn khiến Dương Ninh Vân vô cùng sợ hãi. Cô ta vừa khóc vừa khuyên, rối loạn không biết nên chạy đi đâu. "Đủ rồi!"
Trần Hoàng Thiên không thể chịu đựng được nữa, quát lên một tiếng: "Ly hôn! Mẹ nói chứ, không phải là muốn tôi và Ninh Vân ly hôn thôi sao? Tôi thực sự chịu đủ rồi!"
Ngay lập tức, Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân ngừng diễn, hai người đều nhìn về phía Trần Hoàng Thiên.
Dương Ninh Vân sững sờ, ánh mắt nhìn Trần Hoàng Thiên một cách khó tin, môi run run hỏi: "Trần Hoàng Thiên, anh... Anh muốn ly hôn với em?" “Ừ” Trần Hoàng Thiên chậm rãi nói: “Anh chịu không nổi nữa rồi, nếu cứ như vậy nữa, anh sẽ phát điên mất, em cũng sẽ điên, tất cả đều sẽ điên” "Vì vậy vì em, cũng là vì anh, cuộc hôn nhân của chúng ta đi đến đây thôi, kết thúc đi."
Nói đến đây, anh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy không bầu khí đột nhiên trở nên chua xót. Anh không nỡ, thật sự không nỡ, ba năm khổ luyện cuối cùng cũng làm tan chảy được tảng băng xinh đẹp này, khiến cô trở nên vừa dễ thương vừa dính người, làm sao anh lại nỡ ly hôn với cô, làm tổn thương trái tim yếu đuối của cô chứ?
Tuy nhiên, đứng trước mọi khó khăn từ cuộc sống cùng vô số nguy hiểm khó lường trước mắt, anh cảm thấy cần phải hạ quyết tâm cắt đứt, cắt đứt mối quan hệ này còn khó hơn cả việc giữ gìn hôn nhân.
Anh muốn sau khi tu thành chính quả, sẽ lại tiếp tục cuộc hôn nhân này, bởi vì anh sợ mất cô. Bây giờ chó điên quá nhiều, nhà họ Trần, nhà họ Tiêu, Đằng Thanh Xã, còn cả đám người Miyamoto, tất cả họ đều là chó điên, anh sợ một ngày nào đó họ sẽ cắn chết người phụ nữ anh yêu.
Sau khi xử lý xong xuôi tất thảy, anh sẽ trả lại cho cô một tổ ấm hoàn chỉnh, hạnh phúc, xinh đẹp, một mái ấm ấm áp.
Vì vậy, trong lúc này, anh đành phải miễn cưỡng từ bỏ tình yêu của mình. "Em không"
Dương Ninh Vân lắc đầu nguầy nguậy: “Em không muốn ly hôn, em không muốn ly hôn với anh, em biết anh yêu em, anh bị mẹ em chèn ép đến không chịu nổi nên mới phải đưa ra quyết định như vậy." "Trần Hoàng Thiên, em cũng không chịu nổi bọn họ nữa rồi. Em muốn cắt đứt quan hệ với mẹ và em gái. Bây giờ, em sẽ cùng bọn họ ra tòa, đoạn tuyệt quan hệ với hai người đó, rồi tuyên bố với tất cả mọi người. Trần Hoàng Thiên, chúng ta đừng ly hôn, được không anh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT