**********

Chương 195: Rút đạo chém nước

Vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên đột nhiên vươn tay chộp lấy thanh kiếm đang chĩa vào mình. “Không biết lượng sức! Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!” Ông Ngô mất máu quá nhiều, cũng sắp không chịu nổi, nhưng nhìn thấy cảnh này, không khỏi hét lên một tiếng.

Người ta là một cao thủ kiếm đạo đã tới Đan Cảnh tầng năm rồi, cũng là một tay kiếm giỏi. Muốn giết một tông sư Đan Cảnh tầng hai thì chỉ dễ như trở bàn tay.

Trần Hoàng Thiên ư? Một tên rác rưởi mà thôi. Ngay cả ông Ngô cũng có thể đánh anh thành chó chết.

Chỉ bằng tên này mà muốn giết Miyamoto Kojiro? Còn lấy tay không chặn kiếm của người ta? Đây không phải là tìm đường chết sao? "Ha ha!"

Ngay cả Kojiro Miyamoto cũng không nhịn được cười: “Người trẻ tuổi tức giận tôi cũng có thể hiểu được. Chờ khi tay cậu bị chém đứt, chảy máu, đau đớn rồi cậu sẽ biết

Không ngờ, ông ta còn chưa nói xong thì bàn tay của Trần Hoàng Thiên đã đặt trên thanh kiểm katana. Một giây sau. "Răng rắc.

Thanh katana ngay lập tức bị bao phủ bởi các vết nứt băng, sau đó đứt gãy và biến thành bột sắt. "Na ní?"

Đôi mắt của Miyamoto Kojiro như sắp rớt ra ngoài.

Mặc dù biết Trần Hoàng Thiên có tu vi ám công, việc anh chém sắt như chém bùn cũng không phải quá kỳ lạ.

Nhưng mà thanh katana của ông ta không phải là một thanh kiếm bình thường. Nó được làm bằng thép tinh không gỉ, dưới Đan Cảnh không thể nào bóp gãy.

Nhưng mà giờ phút này thanh katana cũng không phải bị bóp gãy. Nói đúng hơn là nó bị méo một chỗ rồi cả thanh kiếm đều biến thành bột. Cho dù là Kojiro Miyamoto cũng chưa chắc làm được. “Cậu ta vừa bộc phát tiềm năng của mình sao?" Trong lòng Miyamoto Kojiro vô cùng chấn động.

Ngoài lần đó ra, ông ta không dám tưởng tượng Trần Hoàng Thiên làm được chuyện này bằng công phu thật. Nếu quả là vậy thì tu vi võ đạo của anh chắc không kém ông ta bao nhiêu.

Còn ông Ngô thì sững sở, kinh ngạc đến mức không nói nên lời. “Đi chết đi!”

Lúc này Trần Hoàng Thiên phủi bột sắt ra khỏi lòng bàn tay, nằm chặt lòng bàn tay thành nằm đấm, giảng một don.

Thấy vậy, Kojiro Miyamoto cũng không sợ hãi, hừ lạnh một tiếng: “Vừa bộc phát tiềm năng mà còn muốn ra tay với tôi. Muốn chết url

Lời nói vừa dứt, ông ta cũng nằm chặt tay lao về phía trước.

Ông ta không tin Trần Hoàng Thiên có thể đánh bại ông ta.

Ngay cả khi Trần Hoàng Thiên ở trạng thái hoàn hảo nhất cũng chỉ đánh ngang Quy Điền Khải. Mặc dù tu vi võ đạo của anh không cao như Quy Điền Khải, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của anh lại hơn hẳn Quy Điền Khải. Ngay cả khi Trần Hoàng Thiên ở trạng thái hoàn hảo, ông ta vẫn tự tin mình có thể đánh bại được anh.

Ngay sau đó, hai cú đấm xé gió mà đến lập tức va vào nhau.

Một tiếng vang thật lớn.

Thân thể Miyamoto Kojiro như bị tàu hỏa đâm phải, ông ta đột ngột lùi lại phía sau cả chục bước mới đứng vững. Toàn bộ cánh tay của anh ta tê liệt, thậm chí không thể nhấc lên được.

Về phần Trần Hoàng Thiên vẫn đứng chỗ đó bất động như núi. “Kinh khủng! Thật quá kinh khủng!”

Linh hồn Miyamoto Kojiro bị chấn động. Cảm giác sợ hãi chưa từng có lan tràn khắp cơ thể. Nhìn vẻ mặt hung bạo của Trần Hoàng Thiên, ông ta không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa. “Đây là cao thủ, mau rút thôi!”

Suy nghĩ và hành động đi đôi với nhau. Ông ta lập tức xoay người, tung chân đạp lên không trung, nhanh như chớp phóng đi với tốc độ cực nhanh. “Hừ”

Trần Hoàng Thiên hừ lạnh: “Tôi nói muốn ông chết thì ông phải chết, không có cửa chạy thoát đâu.”

Khi lời nói vừa dứt, anh ta nhấc tay phải lên khơi dậy chân khí trong cơ thể.

Trong khoảnh khắc, một thanh trường kiếm tỏa ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trên tay anh. “Mẹ của tôi ơi!”

Ông Ngô nhìn thấy vậy, cảm giác mình sắp chết, đột nhiên đứng lên như một cái xác, nhìn thanh kiếm đang tỏa ánh sáng lạnh lẽo trong tay Trần Hoàng Thiên, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, chấn động và kinh ngạc, các loại sắc thái khủng bố.

Một mét sáu, đây chính là một đại tông sư Đan Cảnh tầng sáu. Lúc này, Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng điểm mũi chân, nhảy lên cao hơn ba trăm mét, hai tay cầm kiếm, nhằm ngay phương hướng Miyamoto Kojiro đang chạy trốn, nhanh chóng sử dụng Chân Vũ kiếm pháp. “Thức thứ ba, dùng đạo chém nước!”

Khi giọng nói vừa dứt, ánh sáng trên kiếm tăng vọt, sau đó chém vào không trung. "Sat."

Một luồng kiếm khí hình lưỡi liềm sáng lóa, trong suốt, xé rách không trung nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt chém vào lưng Miyamoto Kojiro, người ở cách đó trăm mét. “Xoẹt xoẹt"

Như thể âm thanh của vải bị xé, một đường vàng xuất hiện trên lưng Miyamoto Kojiro. Vô số máu tươi phun ra từ bên trong đường vàng.

Giây tiếp theo.

Miyamoto Kojiro rơi xuống đất, đứt làm đôi. “Phụt.

Ông Ngô ngồi bệt xuống đất, hai mắt nhìn khắp sàn “Đây thật sự là cậu ba Trần Hoàng Thiên sao?” “Thật đúng là một cao thủ đáng sợ!” "Khủng khiếp!"

Trong lòng ông ta hiện giờ có vô số sóng to gió lớn đang gầm thét

Lúc này, Trần Hoàng Thiên run tay làm ánh sáng trên kiếm tản đi, nhìn Miyamoto Kojiro đã bị tách ra làm đôi, trong lòng đầy bất ngờ. “Quả nhiên võ đạo vẫn cần có thầy chỉ dạy. Cùng một dạng sức mạng nhưng lần trước suýt chút nữa đánh không lại Quy Điền Khải, nhưng lần này lại dễ dàng giết chết Miyamoto Kojiro này. Không tồi.

Anh rất hài lòng.

Trước đây có tu vi nhưng không có chiêu thức, giống như con người có thân thể mà không có linh hồn, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Sau khi được Lý Đức Thành dạy dỗ tỉ mỉ trong vài tháng, anh không chỉ học được thuần thục một số kỹ năng chiến đấu mà còn học được nhiều loại công pháp khác nhau. Trong đó Chân Vũ kiếm pháp là lợi hại.

Ngay cả cú nhảy cao mười mét lúc nãy cũng là kỹ năng mà Lý Đức Thành đã dạy cho anh, điều này trước đây là không thể.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên quay đầu nhìn ông Ngô, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.

Thân thể ông Ngô chấn động. Ông ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. “Nếu thanh kiếm vừa rồi đâm vào ômg, không biết ông có chịu được không?” Trần Hoàng Thiên thản nhiên hỏi. mừng ực.

Ông Ngô nuốt nước bọt, lắc đầu: "Ngay cả ông ta cũng không chịu được, làm sao tôi có thể chịu được chứ

Trần Hoàng Thiên hai tay để sau lưng đi về phía ông ta, vừa đi vừa nói: “Vốn dĩ tôi còn muốn để ông sống thêm một thời gian nữa. Bao giờ tôi đủ lông đủ cánh rồi sẽ đập nát cửa nhà họ Trần, vừa lúc tính sổ nhà bọn họ thì giết ông tế trời luôn. Không ngờ ông lại uy hiếp tôi, muốn tu vi tôi. Hơn nữa ông cũng nghe thấy cái không nên nghe, nhìn được cái không nên nhìn. Vậy nên tôi chỉ có tiễn ông đến địa ngục sớm một chút thôi. "Không!”

Ông Ngô sợ hãi nói: “Cậu ba, tôi không nghe cũng không thấy gì hết. Cậu tha cho tôi đi, sau này tôi sẽ từ chức, không làm việc cho nhà họ Trần nữa được không. Xin hãy tha cho tôi!”

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Tôi vốn tốt bụng, đến một con gà cũng không dám giết. Là các người đẩy tôi xuống vực sâu ác độc” “Mượn lời của bác cả, người tốt không sống lâu còn tại họa thì theo ngàn đời. Trước kia tôi chỉ muốn làm người tốt, không mong sống lâu, chỉ cần được ở bên người tôi yêu thương là được. Nhưng tôi phát hiện làm người tốt thật dễ bị bắt nạt. Mấy người xem tôi như một con cho kéo lê trên mặt đất, cười nhạo, mỉa mai và khinh thường. Nếu vậy thì tôi sẽ trở thành tai họa, không cần dài một ngàn năm, chỉ cần có thể giết bất kỳ ai lừa dối tôi trên thế giới này là được.”

Nói tới đây, Trần Hoàng Thiên dừng lại, ngón tay cong thành móng vuốt chộp trên đầu của ông Ngô. “Đừng! Cậu ba đừng làm vậy!”

Ông Ngô kinh ngạc hét lớn: “Nếu cậu giết tôi, ông cụ nhất định sẽ phát hiện người làm ra chuyện đó là cậu. Một khi biết cậu tàn nhẫn như vậy, ông cụ sẽ không để cho cậu sống” “Chẳng qua cậu chỉ là Đan Cảnh tầng bảy. Ở nhà họ Tiêu mạnh hơn cậu có ba người. Thậm chí ông cụ Tiêu còn là Thần Cảnh tầng hai. “Cho nên cậu phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Đừng giết tôi!” Trần Hoàng Thiên giễu cợt: “Vô dụng, tôi sẽ không để bọn họ tra ra được. Về phần nhà họ Tiêu, khi thực lực của tôi trên cả ông cụ Tiêu, nhà họ Tiêu sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Khi lời nói vừa dứt, tay anh khẽ động. “Răng rắc!”

Xương cổ của ông Ngô đã bị gãy ngay lập tức. Trần Hoàng Thiên phủi tay, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Kình Thiên. "Sư huynh, Kojiro Miyamoto tới giết tôi, nhưng lại bị tôi giết, còn có ông Ngô nhà họ Trần cũng bị tôi giết. Anh có thể tới giải quyết được không, nhớ giữ bí mật giùm tôi. Nhớ lấy toàn bộ camera của trường đua ngựa đi, cảm ơn sự huynh:

Cúp điện thoại và bước ra khỏi trường đua ngựa, những người do Chu Hoàng Long phải đến, Trần Hoàng Thiên lên xe rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play