**********

Chương 194: Hổ không ra uy, cứ tưởng tôi là mèo bệnh!

Trần Hoàng Thiên nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn trời, hai mắt đỏ hoe, tràn ngập hận ý.

Trước giờ anh chưa từng oán hận nhà họ Trần đến như vậy.

Trước kia đánh anh, mắng anh, ức hiếp anh thì cũng thôi đi. Gia đình nào đông con mà không có một hai đứa bị đối xử bất công, thường xuyên bị bắt nạt?

Trước khi đến thủ đô, anh thật sự đã nghĩ quá khứ đã qua rồi, về sau ở được thì ở, không ở được thì đường ai nấy đi. Cũng không phải là trẻ con nữa, làm sao có thể đụng một chút là đánh anh, mắng anh như trước?

Về đến kinh đô anh mới thấy mình sai rồi. Anh đã lớn, nhưng anh chị em của anh vẫn chưa lớn, đức hạnh vẫn như xưa, vẫn ăn hiếp anh như trước. Chỉ là anh đã không còn yếu ớt như trước, họ muốn đánh anh, cũng không đánh nổi.

Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ lại bỉ ổi đến như vậy.

Vậy mà có thể nghĩ ra cách như vậy để chơi anh, từng trò từng trò đều rất độc. Cưỡi trên lưng ngựa kéo anh, hết tiếng cười này đến tiếng cười khác, hận không thể cưỡi ngựa như bay, kéo anh một vòng cho đến chết.

Lúc xuống ngựa, từng người từng người còn chụp ảnh lại để làm niềm vui,

Đúng là không bằng cầm thú! Anh người chưa bao giờ muốn sát hại nhà họ Trần, nhưng lần này thì muốn rồi.

Hạt giống hận thù đã được gieo xuống ngay tại khoảnh khắc này và bắt đầu nảy mầm một cách nhanh chóng. Chỉ đợi đến ngày đơm hoa kết trái, anh sẽ dùng máu của bọn họ, để tế cho nỗi nhục nhã mà anh đã chịu ngày hôm nay!

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Hoàng Thiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Anh ngồi dậy, hai tay nắm chặt.

Bùm bùm bùm!!!

Sợi dây cáp trói cổ tay anh lập tức nổ tung.

Mặc dù quần tây sau mông đã sờn rách, nhưng điện thoại di động để trong túi quần gần chỗ hiểm của anh lại không hề bị hỏng. Anh lấy ra xem là Lý Tú Lam gọi đến. Vốn dĩ không định bắt máy, nhưng vẫn ẩn nhận cuộc gọi. "Mẹ, bọn họ thả mẹ ra chưa?" Trần Hoàng Thiên cười hỏi.

Nhưng không ngờ, chờ đợi anh lại là một trận mằng mỏ thừa sống thiếu chết, khiến Trần Hoàng Thiên không dám để điện thoại bên cạnh tai, lập tức bật chế độ rảnh tay ném xuống đất, mặc cho Lý Tủ Lam chửi bởi

Dù sao thì đúng là do anh đã khiến bà ta bị trói, nên anh phải chịu trách nhiệm này. “Tôi thực sự chịu đựng tên sao chối cậu đủ rồi, gặp phải tên sao chối như cậu, tôi mẹ nó xui xẻo tám kiếp Ly hôn với Ninh Vân, cắt đứt toàn bộ liên lạc với gia đình của tôi ngay lập tức. Tôi mẹ nó không muốn bị cậu hại nữa! " Sau khi mắng chửi một hồi, Lý Tủ Lam mới nói một câu tiếng người. "Mẹ, con bồi thường cho mẹ 30 tỷ phí tổn thất tinh thần được không?" Trần Hoàng Thiên hỏi. "30 tỷ?" Lý Tú Lam chế nhạo: "Tính mạng bà đây chỉ đảng 30 tỷ thôi sao?" "Vậy thì bồi thường cho mẹ 90 tỷ." Trần Hoàng Thiên tăng giả. "Không được!" Lý Tủ Lam tức giận nói: "Tôi muốn cậu ly hôn với Ninh Vân, không cần tiền!" "150 tỷ." Trần Hoàng Thiên lại tăng giá. Lý Tú Trân im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Có thể đưa bà đây 300 tỷ, thì còn có thể thương lượng. Không có 300 tỷ thì miễn bàn. "Được." Trần Hoàng Thiên đồng ý: "Cho con chút thời gian chuẩn bị tiền, mấy ngày nữa sẽ giao cho mẹ." "Ba ngày nữa không thấy 300 tỷ, tôi sẽ báo cảnh sát đến tìm hai người, nhất định phải bắt hai người ly hôn!" Lý Tú Lan tức giận nói, sau đó cúp điện thoại.

Trần Hoàng Thiên cũng không thèm lo lắng về 300 tỷ đó, đứng dậy sờ sờ lưng dưới đau đến mức nhe răng trợn mắt. Vốn dĩ muốn rời đi nhưng quần đã bị rách. Không muốn bị người ta chê cười khi đi ra ngoài, nên anh đã gọi điện cho Chu Hoàng Long sai người đem quần áo đến cho anh, sau đó tìm một chỗ nằm nghiêng mà chờ đợi.

Không lâu sau, ông Ngô đi tới, cầm một bộ quần áo ném cho Trần Hoàng Thiên, nói: "Thay xong thì theo tôi đến bệnh viện." "Là ý của ai?" Trần Hoàng Thiên nhìn ông Ngô bằng ảnh mắt lạnh lùng.

Lão Ngô cười lạnh: "Cậu cho rằng tôi sẽ lo lắng, quan tâm cậu sống chết ra sao sao?" "Là ông nội của cậu. Nghĩ đến việc võ công của cậu là mạnh nhất trong lớp trẻ nhà họ Trần, nên có chút quan tâm cậu, không muốn cậu xấu hổ bước ra trước mặt mọi người với cái mông của mình, vì vậy kêu tôi đưa quần áo tới, thuận tiện đưa cậu đi bệnh viện." "Cút!"

Trần Hựu vò bộ đồ tây của thành một đống ném mạnh vào người ông Ngô, tức giận nói: "Tát tôi một bạt tay, rồi cho tôi một viên kẹo. Coi Trần Hoàng Thiên tôi là ai vậy?" "Lập tức cút đi cho khuất mắt tôi, đừng để tôi nhìn thấy ông nữa, nếu không tôi sẽ giết chết ông!"

Vừa dứt lời, vẻ mặt anh cực kỳ hung bạo.

Ngày đó ở nhà họ Trần, chính bộ đồ tây cũ nát này đã làm nội tạng của anh vỡ vụn, thế nên đã nảy sinh sát ý với ông ta từ lâu, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi. "Haha." Ông Ngô suýt chút nữa cười đến rụng răng: "Chỉ có cậu mà muốn giết tôi sao? Thằng nhóc đánh được vài chiêu ám công, đã nghĩ rằng mình tài giỏi, mấy lời này mà cũng dám nói ra." "Cũng đúng." Ông ta gật đầu: "Bây giờ cậu đang tức giận, nói mấy lời phi lý, tôi cũng có thể hiểu được." "Nhưng cậu nhớ kĩ, đại thiếu gia là do tôi dạy dỗ. Cậu đã đánh bại cậu ấy, khiến tôi mất mặt trước mặt ông cụ, thế nên lần này trở về tôi sẽ dạy dỗ thiếu gia thật nghiêm khắc. Lần sau nếu cậu đối đầu với cậu ấy một lần nữa, chắc chắn cậu ấy sẽ khiến cậu thua rất thê thảm!" "Haha!"

Trần Hoàng Thiên ngẩng đầu cười lớn: "Ông dựa vào cái thứ chó cũng không bằng như anh ta. Lần sau đánh với tôi, tôi sẽ giết chết anh ta!" Lúc này, anh chỉ vào lão Ngô: "Cũng sẽ khiến ông chết thật thảm! "Ngông cuồng!"

Lão Ngô tức giận: "Cái thằng nhóc cậu, sao dám ngông cuồng như vậy? Vậy thì đừng trách tôi phế bỏ võ công của cậu, đề cậu trở thành kẻ vô dụng lần nữa!"

Nói đến đây, ông ta lập tức muốn ra tay. Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. "Chưa có sự đồng ý của tôi, ông không thể giết cậu ấy."

Lời này vừa nói ra, ông Ngô quay mạnh đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đầu đinh mặc đồ võ sĩ, cầm kiếm katana đi tới.

Dáng vẻ khoảng sáu mươi tuổi, hai bên thái dương đã bắt đầu bạc dần. “Võ sĩ Nhật Bản?"

Lão Ngô cau mày. "Tôi không hứng thú đấu với ông, ông mau cút khỏi đây, nếu không tôi sẽ giết chết ông" Võ sĩ Nhật Bản bình thản nói.

Ông Ngô vừa nghe lập tức kích động, híp mắt lạnh lùng nói: "Như vậy là ông tự tin có thể đánh chết được tôi?"

Ông ta là tông sư Đan Cảnh tầng hai, cũng là người táo bạo và tài cao. Tự cho rằng không có mấy người trong thiên hạ này có thể đánh bại được ông ta.

Hơn nữa, võ công của võ sĩ Nhật Bản này còn non hơn ông ta. Ông ta cảm thấy tu vi và võ công của người này chắc chắn không cao hơn ông ta.

Soat!

Võ sĩ Nhật Bản không nhiều lời, trực tiếp rút thanh katana ra, chém tới một cách thô bạo. "Không ổn!"

Cảm nhận được sự tàn khốc của kiếm pháp này, vẻ mặt của ông Ngô lập tức thay đổi, muốn né tránh nhưng đã quá muộn, ngực đã bị xuyên thủng.

Hai mắt ông ta mở to dữ tợn, chưa kịp nói hết lời thì võ sĩ Nhật Bản đã nghiêng người chém bay đầu ông ta. Nắm lấy chuôi kiếm katana, quay lại đá ông Ngô ngã xuống đất, đồng thời giẫm lên lưng của ông Ngô, sau đó cắm thanh kiếm katana vào lưng của ông Ngô. Mũi kiếm cắm xuống mặt đất ba tấc, cố định ông Ngô trên mặt đất.

Oc oc!!!

Ông Ngô vẫn chưa chết, điên cuồng nôn ra máu. Hai mắt trừng to hơn cả mắt trâu, ngập tràn hối hận. "Cho ông cút, ông không cút, còn dài dòng lê thê với tôi. Tôi đã nói giết ông thì giết thôi!" Dứt lời, ông ta giẫm lên đầu ông Ngô. "Đợi đã."

Trần Hoàng Thiên đột nhiên hét lớn: "Trước tiên đừng để ông ta chết." "Ông ta muốn phế bỏ võ công của cậu, cậu không muốn ông ta chết sao?" Võ sĩ Nhật Bản cười hỏi.

Trần Hoàng Thiên nở nụ cười: "Chuyện này ông đừng quan tâm, chắc ông đến đây tìm tôi đúng không? Ông ngăn ông ta phế bỏ võ công của tôi, còn không có ý định giết tôi, vậy mục đích của ông là gì?" "Trần Tuấn thật là thông minh."

Võ sĩ Nhật Bản rút chân về, cũng không vội giảm chết ông Ngô, nhìn Trần Hoàng Thiên nói: "Tôi là đại sư kiếm đạo thuộc nhà Miyamoto của giới kiếm đạo Nhật Bản. Kiểm thánh Nhật Bản danh tiếng lẫy lừng trong giới là cha của tôi. Tôi là con trai út của kiểm thánh tên là Miyamoto Kojiro." "Ông, ông, ông.……....là con trai út của kiếm thánh Nhật Bản, Miyamoto Kojiro?" Ông Ngô nghẹn ra một câu, trong mắt đều là tro tàn.

Đây là cao thủ Đan Cảnh tầng năm!

Nhất thời, trong lòng ông ta ngập tràn hối hận.

Nếu biết sớm, nhìn thấy ông ta thì chạy đi cho rồi, sao lại để rơi vào nông nỗi này chứ! Miyamoto Kojiro không đáp lại ông Ngô, mà tiếp tục nhìn Trần Hoàng Thiên nói: "Nghe xã trưởng Suzuki của

Đằng Thanh xã nói, cậu và Chu Kình Thiên học cùng một người tên là Lý Đức Thành, phải không?" "Cái gì?"

Lão Ngô lại sửng sốt: "Cậu cậu cậu...... và Chu Kình Thiên theo cùng một người?" "Ông nói đúng." Trần Hoàng Thiên không để ý tới ông Ngô, nhìn Miyamoto Kojiro gật đầu: "Tin tức của các ông thật tốt." "Haha." Miyamoto Kojiro cười nói: "Tôi biết, Suzukikun đã sắp xếp người, cướp đi công ty Giải trí Hoàng Gia của cậu. Thực ra cậu chỉ cần hứa với tôi một điều, tôi có thể giúp cậu lấy lại công ty Giải trí Hoàng Gia. " "O!"

Trần Hoàng Thiên tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy? Nói thử nghe xem."

Miyamoto Kojiro cười nói: "Lý Đức Thành là một cao thủ kiếm đạo. Vào những năm 1940, khi Thanh Khâu ngập trong chiến hỏa, ông ta một người một kiếm giết chết ít nhất năm ngàn tinh anh trong đế quốc Nhật Bản. Lúc đấy, ông ta bị xếp vào loại tội phạm hạng A của đế quốc Nhật Bản." "Vì lý do này, Đế quốc đã cử một cao thủ kiếm đạo, tức là ông nội của tôi cao thủ số một của đế quốc lúc bấy giờ, đến Thanh Khâu để thách đấu với Lý Đức Thành. Cuối cùng, ông ấy đã bị đánh bại bởi kiếm pháp chân chính của Lý Đức Thành, xém chút nữa là đã mất mạng. May mắn là binh sĩ đế quốc đã khai pháo, mới cứu được ông tôi một mạng." "Sau khi ông tôi trở về, ông ấy cực kỳ si mê kiếm pháp chân chính, vì vậy đã yêu cầu các tướng sĩ của đế quốc, bắt Lý Đức Thành đưa ra kiếm phổ chân chính." "Đáng tiếc là không thể bắt được. Ông tôi thậm chí đến chết cũng không lấy được kiếm phổ chân chính. Để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông tôi, cha tôi cũng đã rất nỗ lực. Ông ấy đã đến thăm Chu Kình Thiên và mua chuộc Chu Kình Thiên bằng bất cứ giá nào, nhưng ông ta vẫn không dạy "Không thể làm gì ông ấy, cha tôi rất thất vọng về điều này. Ông ấy nghĩ rằng sẽ không bao giờ có được kiểm phổ chân chính, nhưng ông ấy không ngờ rằng trước khi Lý Đức Thành độ kiếp, đã thu nhận một đồ đề nhỏ là cậu"

Nói đến đây, ông ta cười lạnh nhìn Trần Hoàng Thiên nói tiếp: "Chuyện của câu tôi có nghe qua. Mấy ngày trước cậu ở nhà họ Trần, cậu đã bị lão già này đánh thành chó chết. Dù đã được chữa thương, nhưng cậu vẫn như một tên vô dụng. Vừa nãy cậu bị ngựa kéo đi, tôi đã nhìn thấy tất cả" "Thế nên cậu nói kiếm phổ chân chính cho tôi, như vậy cậu có thể lấy lại công ty Giải trí Hoàng Gia của mình và tiếp tục làm chủ tịch công ty Giải trí Hoàng Gia!" Nghe đến đây, Trần Hoàng Thiên không thể không thán phục công việc tình báo của người Nhật Bản. Vì vậy, anh cười lạnh: "Nếu tôi không đưa thì sao?" "Haha." Miyamoto Kojiro rút kiếm katana ra, chỉ vào Trần Hoàng Thiên: "Nếu không đưa, cậu cũng sẽ chết như ông ta!

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, vẻ mặt lập tức lạnh lùng, một cỗ sát khí nồng đậm bắt đầu lan tràn. "Hổ không ra uy, ông thực sự xem tôi là mèo bệnh. Một bụng tức giận của tôi còn chưa có chỗ trút. Nếu ông đã đâm đầu, vậy thì trút vào người ông vậy, để tôi giết chết ông!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play