Trần Hoàng Thiên nghe lời này, siết chặt nắm đấm, hai mắt trở nên đỏ ngầu, như có một ngọn lửa quái dị đang cuộn trong người anh, sắc mặt dần đỏ bừng, trên trán nổi gần xanh, cả hàm răng nghiến lại, cả người vô cùng tức giận. “Tôi đã không biết dùng từ gì để hình dung sự đê tiện của các người.
Trần Hoàng Thiên nghiến răng nói câu này.
Thủ đoạn như vậy cũng có thể nghĩ ra, dùng ngữa kéo anh đến chết, còn mời người khác đến xem diễn, đây là việc mà người làm sao? “Tôi khuyên con tốt nhất đừng hình dung” Bác cả đắc ý nói: “Con cứ trả lời, đồng ý hay không là được. hình dung càng khó nghe, chỉ sẽ khiến cháu chết thảm hơn thôi. "Ha ha."
Trần Hoàng Thiên cười thảm, nhìn về phía Trần Hiếu Sinh: “Nếu cháu đồng ý, thì thả Thanh Vân ra, nếu như cháu có thể sống sót, thì sau này đừng dùng chuyện này uy hiếp cháu nữa được không?"
Trần Hiếu Sinh xoay người, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên: “Ông sẽ không thả Thanh Vân, nhưng ông có thể hứa, nếu như cháu không chết. Sau này ông sẽ không làm khó cháu nữa." “Ông đừng làm khó cháu, tại sao lại muốn giữ cô ấy ở nhà họ Trần, cô ấy đã không còn giá trị lợi dụng nữa, muốn bao nhiêu tiền ông cứ nói, cháu chuộc cô ấy ra không được sao?" Trần Hoàng Thiên tức giận gầm lên.
Anh không chịu nhà họ Trần hết lần này đến lần khác.
Nói thật, anh thật muốn xông qua đó, giết hết tất cả những người đó.
Nhưng mà anh không thể, nếu như làm như vậy, anh không sợ chết, nhưng anh sợ Dương Ninh Vân người phụ nữ anh yêu nhất, cùng người phụ nữ đã chăm sóc và cùng anh lớn lên là Phương Thanh Vân, còn có ân nhân cứu mạng của anh là Dương Thiên Mạnh, thậm chí có thể liên lụy đến con của anh, đều sẽ bị anh hại chết. “Không được!”
Trần Hiếu Sinh hét lên: “Phương Thanh Vân bắt buộc phải ở lại nhà họ Trần”
Nói đến đây, giọng ông ta dịu xuống: “Nhưng cháu yêu tâm, chỉ cần cháu có thể thoát được kiếp này, ông sẽ đảm bảo với cháu, sau này sẽ không làm khó cô ấy, cũng sẽ không để người đánh cô ấy, sẽ để cô ấy sống như bông hoa trong nhà kính ở nhà họ Trần.
Ông ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc Phương Thanh Vân có mang thai đứa con của Trần Hoàng Thiên không, nếu như có, ông ta càng có thể dắt mũi Trần Hoàng Thiên. “Ông không thả cô ấy, cháu sẽ không đồng ý!” Trần
Hoàng Thiên muốn giành cơ hội để Phương Thanh Vân ra ngoài. “Hừ!” Bác cả hừ lạnh nói: “Con không đồng ý cũng phải đồng ý, mạng của con còn có của Phương Thanh Vân, vợ con, mẹ vợ và ba vợ của con, đều nằm trong tay chúng ta, cháu không có chỗ để thương lượng! “Nói câu khó nghe, thậm chí cả mạng của ông ngoại con, đều nằm trong tay chúng ta. “Nếu cháu không đồng ý. Vậy con và bọn họ đều sẽ chết, ông cụ nhà họ Tiêu cũng sẽ vì tiền mà ông ngoại con cho, mà sẽ đi San Fracico tìm ông ngoại con thanh toán. “Cho nên, cháu không muốn bọn họ chết, thì buộc phải đồng ý!”
Nghe như vậy, Trần Hoàng Thiên hít sâu một hơi. “Được.”
Anh dang hai tay ra: “Cháu đồng ý, nhưng bác cả phải nhớ kỹ, làm quá nhiều chuyện xấu, sẽ không còn con cháu, bác đừng không tin những thứ này, nói không chừng này nào đó sẽ linh nghiệm, đến lúc đó có khóc cũng không kịp
Thù hận này, anh đã ghi nhớ, khi đại bàng bay cao trong gió, đã bay lên vạn dặm, anh sẽ để câu nói hôm nay ứng nghiệm lên người bác cả. "Ha ha!"
Bác cả cười điên cuồng nói: “Người xưa có câu, người tốt không sống lâu, kẻ hại người gây họa đến ngàn năm, trong thiên hạ này người ác so với đại bác của cháu, có mấy người không còn con cháu chứ?" “Cho nên cháu đừng dọa bác cả, bởi vì bác cả đã không sợ nữa!” “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem!” Trần Hoàng Thiên hét lớn: “Đến đi, mau cho ngựa đến đây!
Bác cả lập tức xua tay: “Ông Ngô, dùng dây thừng trái anh ta, ông Chu, đi dắt ngựa đến đây!” "Da!"
Ông Ngô lập tức dùng sợi dây đã chuẩn bị từ trước, đi về phía Tràn Hoàng Thiên. Ông Chu thì chạy về phía trường đua ngựa, kéo một con ngựa đến
Rất nhanh, sợi dây cáp bằng ngón cái đã bị ông Ngô dùng kiềm siết lại mười mấy vòng, trói chặt hai tay của Trần Hoàng Thiên, ngoài ra còn buộc vào yên ngựa. "Ha ha! Sợi dây cáp dày như vậy, chắc sẽ không đứt đầu, con ngựa này là ngựa đỏ như máu, tốc độ rất nhanh, thể lực lại cao, tuyệt đối có thể kéo con vào chỗ chết!” "Tôi đoán có thể chạy được hai ba vòng quanh trường đua ngựa, thì sẽ kéo anh vào chỗ chết" "Vòng thì ba ngàn mét, ba vòng thì tuyệt đối anh sẽ chet!"
Đàm người Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo, Trần
Hoàng Phong, Trần Lam Ngọc, Tiêu Hùng đều đang nói một cách đắc ý và hả hê. “Ông, đã sắp xếp xong, mọi người xem, sẽ kêu ai cưỡi ngựa?"
Ông Ngô chạy đến hỏi. “Cháu đi!” “Cháu đi!” “Cháu đi
Đảm người Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Phong đều lần lượt giơ tay,
Lúc này ông cụ Tiêu cười nói: “Để các hậu bối cưỡi, hay người cưỡi một vòng, Nếu anh ta chưa chết, liền giao cho tôi, tôi sẽ kéo đến khi anh ta chết" “Được!
Đám người Trần Hoàng Dương rất vui vẻ. “Hai người nào sẽ đến trước?" Trần Hoàng Hạo hỏi. “Tôi và Lam Ngọc trước." Tiêu Hùng đứng ra, đắc ý nhìn Trần Hoàng Thiên, trong lòng anh ta nghĩ dám đá anh ta. Thì anh ta sẽ cưỡi ngựa thật nhanh, kéo anh vào chỗ chết! “Được!”
Mọi người đều đồng ý.
Rất nhanh, Tiêu Hùng đã lên lưng ngựa, liền đỡ Trần Lam Ngọc lên. “Ngồi ổn chưa Lam Ngọc?” Tiêu Hùng hỏi. “Ngồi ổn rồi Tiêu Hùng, anh cưỡi ngựa nhanh một chút. Trần Lam Ngọc cười nói, còn không quân quay đầu lại liếc nhìn Trần Hoàng Thiên. “Được!”
Tiêu Hùng đáp: “Ôm chặt anh, anh sắp cưỡi ngựa lên chiến trường!”
Nói xong, anh ta liền húc mạnh vào bụng ngựa. “Giá!”
Trong tích tắc, con ngựa như máu lao thẳng về phía trường đua ngựa, sợi dây cáp bị giật dây. Ngay lập tức Trần Hoàng Thiên bị kéo mạnh, lúc đầu con ngựa chạy thì Trần Hoàng Thiên cũng chạy, nhưng không bị ngã, nhưng sau khi con ngựa tiến vào trường đua ngựa, chạy dọc đường đua một đoạn, tốc độ ngày càng nhanh, Trần Hoàng Thiên bị mất trọng tâm, bị ngã, bị kéo về phía trước với tốc độ năm mươi kilômét trên giờ. "A a a!"
Đám người Trần Hoàng Dương thấy như vậy liền dõi theo nhìn vui vẻ, lại vỗ tay nói hay. Còn cười lớn tiếng. “Anh nhìn xem Tiêu Hùng" Trần Lam Ngọc quay lại nhìn Trần Hoàng Thiên bị kéo ở phía sau, che miệng cười: “Anh ta bị lỗi trên mặt đất, anh nói bị của anh ta có bị cọ xát thành trân châu không?” "Ha ha!"
Tiêu Hùng cười lớn: “Trực tiếp xát, nơi đó vẫn còn trận châu, có lẽ cũng rất có thể bị mài thành cây kim luôn!” "Ha ha!"
Trần Lam Ngọc che miệng cười: “Vậy anh cưỡi nhanh lên, xem một vòng có bị mài thành kim không” “Được thôi! Anh cũng nghĩ như vậy!”
Tiêu Hùng ngồi trên lưng ngục húc mạnh, hét lớn: "Giá! Giá! Giá!”
Tại Trần Hoàng Thiên đều nghe những gì họ nói, cũng đều ghi nhớ trong lòng. “Gian phu dâm phụ, hai người đợi đi có một ngày tôi sẽ khiến hai người phải chết!” ТrцуeлАРР.cоm* trang web cập nhật nhanh nhất
Trần Hoàng Thiên nghiến răng nói, lập tức xoay người, ngửa mặt lên trời, như vậy thì sẽ không bị ma sát thành kim, anh còn chưa sinh bảo bối với Dương Ninh Vân.
Rất nhanh, có đủ loại tiếng cười, Tiêu Hùng và Trần
Lam Ngọc đã hoàn thành một vòng, mà lúc này, quần Jean của Trần Hoàng Thiên cũng bị ma sát đến rbị rách. “Em sáu, đến lượt chúng ta!
Trần Hoàng Dương nói xong, liền cùng Trần Hoàng Phong lên lưng ngựa, bắt đầu vòng thứ hai.
Sau đó Trần Hoàng Hạo và Trần Hoàng Tân bắt đầu vòng ba.
Khi đến vòng thứ tư. Trần Hiếu Sinh có chút không nhìn được nữa, nhìn hai đứa cháu nội còn lại, ra hiệu cho hai người họ đừng đi.
Sau đó nói cười nói với ông cụ Tiêu: “Thông gia, ông xem đã cưỡi ba vòng rồi, nếu như cậu ta chưa chết. Thi thời đi, ông thấy được không?" "Làm sao, ông đau lòng rồi?” Ông cụ Tiêu cười hỏi. "Không" Trần Hiểu Sinh lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy, giữ lại cho cậu ta một mạng, từ từ dày vò sẽ càng giải tả hơn."
Ông ta cảm thấy bây giờ Trần Hoàng Thiên còn có giá trị lợi dụng. Đột nhiên có loại cảm giác không biết anh chết, “Nhưng tôi cảm thấy tra tấn một lần càng giải tỏa hơn"
Ông cụ Tiêu nói những lời này, liền chạy về phía trường đưa ngựa, sau đó trèo lên lưng ngựa, hai chân húc mạnh. “Giá!
Lúc này con ngựa như máu liền lao ra ngoài. “Ôi trời, gừng càng già càng cay. Ông cụ Tiêu cưỡi ngựa còn nhanh hơn chúng ta nữa!" Trần Hoàng Dương kích động kêu lên. “Đó là đương nhiên!” Tiêu Hùng đắc ý nói: “Ông nội tôi trừ võ thuật ra thì thích nhất chính là cưỡi ngưỡi, chúng ta chờ xem ông nội tôi sẽ kéo chết anh ta thế nào!” "Ha ha!"
Tất cả mọi người đều cười lớn, còn hét lên: “Ông cụ Tiêu cố lên!”
Bị ông cụ Tiêu lôi kéo đi ba vòng, quần Jean của Trần Hoàng Thiên đã bị ma sát rách hoàn toàn, đột nhiên mông cũng truyền đến cảm giác nóng, anh chỉ cảm thấy da cả người bị bào mòn “Có một ngày, tôi sẽ khiến các người chết rất thê thảm, khiến nhà họ Tiêu các người rơi từ trên địa cầu xuống, nhất định sẽ làm được!"
Trong lòng Trần Hoàng Thiên gầm liên, tức giận đến cực điểm "A a a! Kích động!”
Đám người Trần Hoàng Dương và Trần Hoàng Hạo, nhìn thấy quần của Trần Hoàng Thiên bị ma sát như vậy, lần lượt lấy điện thoại ra chụp lại. "Giá! Giá! Giá!
Ông cụ Tiêu liều mạng cưỡi ngựa, càng cưỡi càng kích động, còn không quên nói: “Cậu khiến nhà họ Tiêu của tôi mất mặt, tôi sẽ khiến cậu chết mà mình cũng không biết chết thế nào"
Chỉ là ông ta không biết, trên lưng con ngựa màu đỏ, đã bị sợi dây cáp cọ sát có chút sâu, khiến máu không ngừng chảy ra.
Ông ta chạy khoảng mười vòng, đột nhiên con ngựa màu đỏ hi lên một tiếng, trên lưng bị ma sát sâu đến năm sáu centimet, trực tiếp ngã xuống.
Mà sau lưng Trần Hoàng Thiên cũng bị ma sát đều là máu, da cũng bị lột đi một lớp. “Coi như mạng của thằng nhóc cậu lớn.
Ông cụ Tiêu vừa nhảy xuống ngựa, vừa nhìn Trần Hoàng Thiên trên mặt đất đắc ý nói, hai tay liền chóng lưng rời đi. Do khoảng cách quá xa, nên đám người Trần Hoàng
Dương cũng không qua đây, chỉ đứng ở xa chụp ảnh, rồi cả đảm thu dọn đồ đạc rời đi. "Ha ha ha."
Trần Hoàng Thiên nằm trên mặt đất, liền cười thảm, cuối cùng biến thành một tiếng rống: "Đợi đó! Đều đợi đó cho tôi! Tôi sẽ báo thù! Nhất định sẽ khiến các người chết rất thảm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT