Tần Triệt thấy buồn cười, ghé sát vào một chút, nói: "Mập mạp, chiến tranh là không có bình an."

"Nhưng mà, chàng.."

Hàn Phỉ vẫn chưa nói hết, đã bị một nụ hôn trực tiếp cắt ngang.

Hắn nói: "Mập mạp, còn nhớ nàng đã đáp ứng ta cái gì không?"

Hàn Phỉ đương nhiên là nhớ, cuộc nói chuyện của hai người lúc ở trên tường thành. Chỉ là khi đó, nàng còn không có cảm giác chân thực như hiện giờ, loại cảm giác sắp ly biệt, cảm giác hắn phải đối mặt với nguy hiểm. Hàn Phỉ bất tri bất giác hiểu ra, nàng đúng là rất sợ, biết rõ hiện tại Tần Triệt rất mạnh mẽ, mạnh đến mức ngay cả nàng cũng không thể ngăn cản, nhưng nàng vẫn lo lắng, lo chuyện bất ngờ xảy ra.

Tần Triệt đặt tay trên đầu Hàn Phỉ, vò vò, nói: "Đáp ứng ta, thay ta bảo vệ nơi này, ta biết nàngi có thể."

Trong lòng Hàn Phỉ chua xót, ảm đạm nói: "Chàng tin tưởng ta như vậy sao? Ta còn không tin chính ta."

Tần Triệt câu lên khóe môi, nói: "Mập mạp, ta biết rõ nàng xưa nay không đơn giản."

Hàn Phỉ không thể phản bác.

"Trước đây thật lâu, ta liền biết mập mạp rất lợi hại, ta có thể tin tưởng nàng."

Tần Triệt kín đáo đưa một quyển sách cho Hàn Phỉ, nói: "Cái này cho nàng, ta biết rõ nàng xem hiểu, cũng biết nàng có thể làm được."

Hàn Phỉ nhìn thư tịch trong tay, có chút quen mắt, đây chẳng phải chính là cuốn sách Tần Triệt vẫn cầm trong tay xem sao! Bìa sách cũng đã rách, trang sách cũng nhàu nát, có thể thấy chủ nhân thường lật xem cỡ nào, thậm chí phía trên còn có rất nhiều lời chú giải, tỉ mỉ giảng giải từng cách bày bố trận hình cùng phương pháp thực hiện, bút ký đã cho thấy rất rõ tính cách của chủ nhân. Mà chữ viết quen thuộc này chính là của Tần Triệt.

Đây là.. Binh thư! Tần Triệt giao cuốn binh thư hắn xem trọng nhất cho nàng. Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn Tần Triệt, đột nhiên cảm thấy đồ vật trong tay mình rất nặng, nặng đến mức làm cho nàng sắp không cầm nổi.

"Tại sao lại giao cho ta?"

Tần Triệt không nói gì, mà lại lấy từ trên người ra một thứ, Hàn Phỉ lập tức trợn tròn mắt, đó là một cái lệnh bài bằng đồng, trên mặt còn khắc một chữ 'Triệt' ngay ngắn, xung quanh còn có đồ đằng giống như đầu hổ. Đó là.. Hổ Phù. Hổ phù có thể khống chế quân đội.

Tần Triệt muốn nhét Hổ Phù vào trong tay Hàn Phỉ, nhưng Hàn Phỉ lập tức rút về tay, hoang mang nói: "Ta không muốn! Chàng thu hồi đi!"

Tần Triệt cố chấp nắm lấy tay Hàn Phỉ, nhét Hổ Phù vào, cũng vững vàng cầm cố lại, nói: "Nhớ kỹ, lời nàng đã từng đáp ứng ta."



Hàn Phỉ cắn răng, nói: "Ta biết, nhưng vật này ta không thể nhận, đó là quân đội của chàng! Là chàng tự mình bồi dưỡng ra!"

Tần Triệt nói khẽ: "Mập mạp, ta sẽ dẫn đi mười vạn đại quân, lưu lại chỗ này chỉ có năm ngàn tinh binh, năm ngàn tinh binh này kiêu ngạo không kém, nàng cần vật này để khống chế bọn họ, ta cũng cần nàng thay ta bảo vệ chỗ này, không cho phép thua, không cho phép lùi bước."

Hàn Phỉ nắm chặt đồ vật băng lãnh trong tay, đột nhiên nói: "Tại sao chàng không tự mình bảo vệ? Ta chỉ là một ngoại nhân mà thôi! Chàng liền yên tâm như vậy sao?"

Tần Triệt không nói lời nào.

Hàn Phỉ hùng hổ dọa người nói: "Tần Triệt, chàng nói đi! Chàng yên tâm ta như vậy sao? Chàng biết rõ ta cùng Tiểu Bạch quen biết, ta mới từ Vân Hỏa quốc trở về, chàng làm sao có thể tin tưởng ta như vậy? Một khi ta dẫn người đi, hoặc là hủy căn cư địa này của chàng, hậu phương của chàng sẽ thất thủ, binh sĩ của chàng có nhiều đến đâu cũng sẽ không chịu nổi tiêu hao như thế! Vậy chàng sẽ làm gì?"

"Chàng không biết."

Hàn Phỉ ngẩn ra, cười khổ, nói: "Chàng cứ như vậy tin tưởng."

"Mập mạp, nếu như nàng đi, vậy thì tất cả những thứ này cũng chẳng là gì."

Hàn Phỉ bình tĩnh nhìn Tần Triệt, nói: "Tại sao, chàng.."

Tần Triệt nhét thư tịch cùng Hổ Phù vào tay Hàn Phỉ, sau đó ôm lấy nàng, quân phục băng lãnh nhưng lại giống như hỏa diễm, khiến Hàn Phỉ bị phỏng.

"Mập mạp, chờ ta trở lại."

Hàn Phỉ nhắm mắt, nói: "Rất nguy hiểm sao?"

"Đúng."

"Chàng sẽ trở lại nói rõ ràng mọi chuyện với ta, đúng không?"

"Ừ."

"Chàng sẽ không chết, đúng không?"



"Không biết."

"Vậy, nhất định phải trở về, ta còn chưa nói rõ ràng với chàng về chuyện mặt nạ, biết không?"

"Được, ta sẽ trở lại cưới nàng."

Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười khó coi: "Ta chưa đáp ứng gả cho chàng."

Tần Triệt không nói lời nào, mà buông Hàn Phỉ ra, cuối cùng lưu luyến nhìn Hàn Phỉ, sau đó đột nhiên xoay người, đi nhanh ra ngoài, áo choàng bị hất lên bay tung, Hàn Phỉ chỉ nhìn thấy bóng lưng cô đơn của hắn. Cho đến lúc bên tai không còn âm thanh vang lên nữa, Hàn Phỉ mới ngồi sập xuống đất, ngơ ngác nhìn Hổ Phù cùng thư tịch trong tay. Hắn muốn nàng bảo vệ nơi này thật tốt. Như vậy có nghĩa là, lần chiến tranh này ngay cả Tần Triệt cũng không xác định có thể trở về hay không? Hắn.. đây là đang giao phó sao?

Hàn Phỉ sợ hãi, nàng đột nhiên cảm thấy lúc này bản thân thật yếu đuối, ở trên sa trường, nàng còn có thời gian đi xoắn xuýt người nào mới là Tần Triệt, người nào mới là người nàng yêu, đáng ra điều nàng nên lo lắng là an nguy của Tần Triệt, là sinh mệnh của hắn mới phải! Một khi đã chết, bất luận là Tần Triệt nào, cũng mất đi ý nghĩa!

Hiểu rõ điều này, Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, nàng đem Hổ Phù cùng thư tịch cất vào trong lồng ngực, lập tức bò lên liều mạng lao ra lều vải, binh lính canh giữ hai bên lều vải cảm thấy một ngọn gió thổi qua, Hàn cô nương liền xông tới, muốn ngăn cản cũng không nhìn thấy bóng dáng. Hàn Phỉ đang liều mạng chạy, chạy càng nhanh càng tốt, nhưng toàn bộ nơi đóng quân đã trống không, hầu như tất cả nhân mã đều đã bị Tần Triệt mang đi, sạch sành sanh, cái gì cũng không nhìn thấy. Hàn Phỉ cắn răng, bước chân dừng lại, chạy đến chỗ cao nhất là tường thành. Chạy, chạy nhanh hơn nữa, phải nhanh hơn nữa a!

Lúc Hàn Phỉ rốt cục thở hồng hộc leo lên được tường thành, toàn bộ nơi đóng quân đều vô cùng thán phục với tốc độ của Hàn cô nương quả thực nhanh như gió.

Nàng đứng ở trường thành, xa xa nhìn bão cát, nàng thò ra nửa người, rốt cục nhìn thấy ở nơ xa, từng bóng dáng chậm rãi tiến lên trong bão cát, từng điểm đen lít nha lít nhít, đó là Tần Triệt cùng đại quân của hắn. Bọn họ đang đi tới tiền tuyến. Viền mắt Hàn Phỉ đau xót, hé miệng, hai khum lại trước miệng liều mạng mà hô.

"Tần Triệt! Tần Triệt!"

Hãn huyết bảo mã đi đầu hơi dừng lại một hồi, người trên ngựa hình như cảm nhận thấy quay đầu lại nhìn.

Hàn Phỉ cũng mặc kệ Tần Triệt có thể nghe thấy hay không, nàng chỉ là cố chấp hô: "Tần Triệt! Ta chờ chàng trở lại! Ta chờ chàng chiến thắng trở về!"

"Tần Triệt! Ta sẽ thay chàng bảo vệ nơi này! Bảo vệ hậu phương! Dùng mọi khả năng của ta!"

"Tần Triệt! Nhất định! Nhất định phải trở về a!"

Hô xong, thanh âm của Hàn Phỉ cũng khàn khàn, trong miệng cũng chứa đầy cát, sợi tóc ngổn ngang, nhưng ánh mắt nàng, sáng ngời kiên định.

Hàn Phỉ tự nhủ, nàng có thể, nàng có thể làm được, nàng nhất định sẽ làm được! Đây là một ước định, là ước định của hai người bọn họ.

"Ta.. Chờ chàng trở về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play