Hàn Phỉ muốn gỡ bỏ tay hắn, nhưng cằm bị nắm đau đớn, đau đến nỗi khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Chàng buông tay! Chàng đến cùng là đang nói cái gì?"

Tần Triệt càng thêm dùng lực, lạnh lùng nói: "Mập mạp! Đây mới là ta! Đây mới là ta do một tay nàng bồi dưỡng ra! Người kia chẳng qua là một chiếc mặt nạ vì phải ứng đối với người đời mà sinh ra thôi! Hắn chỉ là một tấm mặt nạ!"

Một cánh tay khác của Tần Triệt vươn ra, còn cầm một cái mặt nạ màu bạc, là cái hắn vẫn mang theo bên mình.

Ánh mắt Hàn Phỉ rơi trên mặt nạ, trong hoảng hốt dường như hiểu ra cái gì đó.

Tần Triệt cười lạnh một tiếng, nói: "Mập mạp, nàng căm ghét ta bây giờ sao? Nàng căm ghét hai tay ta dính quá nhiều máu tươi sao? Nhưng mập mạp nàng quên là chính nàng đã biến ta thành như vậy!"

"Không phải! Tần Triệt! Chàng điên rồi! Buông tay!"

Hàn Phỉ cảm thấy Tần Triệt hiện tại quá mức nguy hiểm, cặp mắt hắn đã đỏ như máu, nhưng Tần Triệt có thể để nàng chạy thoát sao?

Vươn mình một cái, Hàn Phỉ trực tiếp bị đặt ở trên giường nhỏ, Tần Triệt từ trên xuống dưới khống chế tay chân nàng, lạnh lùng nói: "Mập mạp, nàng không được nhớ đến hắn! Hắn sẽ không trở về! Vào lúc ta lấy cái mặt nạ này xuống, hắn đã biến mất."

Hàn Phỉ ngẩn ra, nói: "Đây là ý gì?"

Tần Triệt lộ ra một nụ cười tà ác, nói: "Năm đó, Tuệ Minh đại sư cho ta mặt nạ, có hai cái, một là cái mặt nạ màu bạc này, mà cái khác, chính là hắn."

Lòng Hàn Phỉ run lên, trong đầu đột nhiên nhớ lại lúc lần đầu nhìn thấy nam thần, khi đó, trong mắt hắn không có cảm xúc, cả người băng lãnh giống như đang sống trong thế giới của riêng hắn, cách ly hoàn toàn với thế giới xung quanh, tự hắn, giống như một cái mặt nạ băng lãnh, ngăn cách tất cả mọi người.

Tần Triệt thấy Hàn Phỉ không giãy dụa nữa, chậm rãi nới lỏng lực đạo, bản thân cũng nằm trên giường nhỏ, ôm Hàn Phỉ vào trong ngực, cọ xát, động tác cùng ngày ấy giống như đúc, chỉ khác là hình thể lớn lên quá nhiều mà thôi.

Hàn Phỉ rốt cục tìm về thanh âm của bản thân, nuốt nước miếng, nói: "Chàng nói là.. Tần Triệt lạnh như băng kia, là mặt nạ?"

Tần Triệt ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Con lừa trọc Tuệ Minh kia nhận ra được trên tay ta nhiễm mùi máu tanh, liền tìm lời nói dối, đem cái mặt nạ này ban cho ta, chính là vì muốn ức chế huyết tính của ta."



Hàn Phỉ nhớ lại nàng đã từng nhìn thấy ở trong gương cổ, những cung nữ cùng thái giám bị gϊếŧ, nàng cảm giác có chút lạnh cả sống lưng.

"Mập mạp, nàng đang run, nàng sợ ta sao?"

Hàn Phỉ nhịn cơn run rẩy xuống, nói: "Vậy.. mặt kia của chàng, là giả sao?"

Hàn Phỉ sợ phải nghe thấy đáp án kia.

Tần Triệt trầm mặc một hồi, nắm chặt tay, càng thêm dùng lực ôm lấy Hàn Phỉ, nói: "Mập mạp, mặt nạ mang lâu, sẽ hòa lẫn vào máu thịt."

"Cái gì?"

"Lôi không ra, nhổ không được."

"Đây là ý gì?"

Giọng Tần Triệt chìm xuống, nói: "Người nàng muốn, là hắn sao?"

Hàn Phỉ cũng không nói lên được, đối với nàng mà nói, nàng đến cùng là yêu thích Tần Triệt nào. Là Tần Triệt lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng sẽ luôn vì nàng mà mỉm cười, sẽ ở lúc nàng tuyệt vọng nhất tới cứu nàng, hay là Tần Triệt lúc còn nhỏ vô cùng ỷ lại nàng, luôn gọi nàng là mập mạp, vẫn dùng cặp mắt chăm chú kia nhìn nàng. Hàn Phỉ đột nhiên mơ hồ, nàng từng cho rằng, đây đều là cùng một người, nhưng hiện tại, Tần Triệt nói cho nàng biết, đó là một cái mặt nạ, mà Tần Triệt kia chỉ là giả tạo.

"Mập mạp, nhìn ta."

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm Tần Triệt mang theo mị hoặc. Hàn Phỉ vô thức ngẩng đầu lên, đôi môi nàng có thứ gì mềm mại đè xuống, đồng tử nàng co rụt lại, trong nháy mắt thanh minh. Hắn đang hôn nàng. Lại một lần nữa.

Nhưng Hàn Phỉ không có ý khước từ, nàng đột nhiên muốn thông qua cái gì đó để chứng minh suy đoán của mình, lập tức đưa tay, ôm lấy cổ Tần Triệt, mạnh mẽ đè xuống, khiến nụ hôn vốn có tính thăm dò này biến chất. Càng thêm nồng nàn, càng thêm gắn bó, toàn bộ hơi thở của Hàn Phỉ đều là hương vị của hắn, thâm nhập ngũ tạng lục phủ, xâm nhập vào tận linh hồn nàng.

Tần Triệt thoáng kinh ngạc, không kịp phản ứng, hắn cảm nhận được Hàn Phỉ lần đầu tiên chủ động. Nàng giống như một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, đang tìm cách làm sao để thân cận hắn, tuy một phần thân cận này cũng không giống như hắn suy nghĩ, nhưng Tần Triệt đã rất thỏa mãn với sự chủ động của Hàn Phỉ.



Nụ hôn chậm rãi biến sâu, Tần Triệt đổi khách làm chủ đè lên nàng, thâm nhập sâu hơn. Lúc Hàn Phỉ rốt cục đẩy Tần Triệt ra, hô hấp của nàng đã vô cùng kịch liệt, sắc mặt ửng đỏ, nổi bật lên khuôn mặt trông rất đẹp mắt của nàng, làm cho nàng càng thêm khuynh quốc khuynh thành.

Hàn Phỉ cảm thụ nụ hôn vừa rồi, nàng không nhịn được lộ ra một nụ cười, nói: "Giống nhau.."

Tần Triệt cau mày, nói: "Cái gì giống nhau?"

Ánh mắt Hàn Phỉ sáng như ánh sao, nhưng không đáp lời. Trong lòng nàng rốt cục xác định, bất luận là Tần Triệt nào, tất cả đều là hắn, là người nàng yêu thích, cảm giác của nụ hôn đều giống nhau. Nàng không muốn xa rời một Tần Triệt lạnh như băng sương, cũng vì Tần Triệt nhỏ bé mà đau lòng, đối với Tần Triệt nguy hiểm cũng không thể chống cự, bởi vì tất cả đều là Tần Triệt mà thôi. Như Đào Bảo đã từng nói, tất cả những thứ này là khởi đầu cũng là kết thúc, nàng thích Tần Triệt, vì thế mới bất chấp trở lại quá khứ nhìn thấy hắn khi đó, mới làm ảnh hưởng đến quỹ tích vốn có của hắn, mới có thể trở thành hắn sau khi lớn lên mà nàng thích, đây là một vòng tròn bế tắc, không giải được, vậy thì cuốn lấy càng chặt đi!

Ngay lúc Tần Triệt muốn mở miệng nói chuyện, bên ngoài lều truyền đến thanh âm phó quan đinh tai nhức óc: "Vương gia! Tiền tuyến truyền đến chiến báo! Bọn họ đã hoàn thành tập kết! Chúng ta nhất định phải xuất phát! Xin Vương gia lên ngựa!"

Tần Triệt cùng Hàn Phỉ đồng thời đón đến, Hàn Phỉ không tự chủ được nắm lấy y phục của Tần Triệt y phục, có chút sốt sắng.

Tần Triệt trả lời một câu: "Chuẩn bị ngựa đi."

"Vâng! Vương gia! Tất cả chuẩn bị sắp xếp!"

Lập tức, hắn mạnh mẽ dùng lực ôm lấy Hàn Phỉ, sau đó đứng dậy, trực tiếp cởi trường sam màu đen trên người, lộ ra thân thể cường tráng. Hàn Phỉ vô thức nhắm mắt lại, lấy tay che, bên tai truyền đến tiếng vải vóc sột sột soạt soạt. Trong lòng Hàn Phỉ có chút ngứa ngáy, không nhẫn nại được liền lén lút mở ra một khe hở, đã nhìn thấy thân ảnh Tần Triệt đưa lưng về phía nàng, trên tấm lưng rắn chắc vắt ngang từng vết sẹo dữ tợn, vết tích kia rất sâu rất sâu, hầu như có thể tưởng tượng đến nỗi đau đớn khi ấy.

Hàn Phỉ ngẩn ra, nhớ tới, đây đều là vết thương lúc tuổi nhỏ nàng từng nhìn thấy, chỉ là.. Còn có một vài vết thương nàng không nhớ rõ. Đúng vậy, bây giờ hắn là tướng quân, ra chiến trường, dù có anh dũng như thế nào đi cũng không thể hoàn toàn không có vết thương. Chiến trường, nguy hiểm!

Hàn Phỉ lập tức phát hoảng, há mồm nói: "Chàng nhất định phải đi sao?"

Tần Triệt dừng tay một lát, nhưng vẫn đổi quân phục, che khuất đi một thân vết sẹo.

"Mập mạp, nàng đang lo lắng cho ta sao?"

Lòng Hàn Phỉ căng thẳng, không phủ nhận, nói: "Lần chiến đấu này, rất kịch liệt sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play