Lúc Tần Triệt mang mười vạn đại quân đi rồi, năm ngàn tinh binh còn lại liền trở thành lực lượng vũ trang cuối cùng thủ hộ nơi đóng quân. Hàn Phỉ dùng chút thời gian mới thu thập xong tâm tình của mình, từ trên tường thành đi xuống liền đón nhận ánh mắt thán phục của các binh sĩ. Hàn Phỉ có chút xấu hổ, nghĩ bản thân vừa rồi quá mức sốt ruột, quên khống chế tốc độ.

"Hàn cô nương, ngài, ngài thật là người nhẹ như yến a.."

Hàn Phỉ lúng túng nở nụ cười, ho khan một hồi, nói: "Được rồi, nhóm Hạ Hầu quân.. à, nạn dân thế nào rồi?"

Binh lính vội vàng nói: "Lão Quân Y đã đang ngó chừng, tình huống cũng không tệ lắm."

"Vậy ta đi xem xem."

Hàn Phỉ vừa muốn chạy tới, nhưng lại nhớ ra gì đó, liền đứng lại, quay về người binh sĩ kia nói: "Tập hợp toàn bộ mọi người lại, ở chỗ đất trống chờ ta."

"Sao cơ?" Binh lính không rõ.

Hàn Phỉ trực tiếp lấy Hổ Phù trong ngực ra.

Binh lính vừa nhìn, nhất thời hoang mang, lập tức nói: "Vâng! Thuộc hạ đi tập hợp mọi người!"

Vừa nói, binh lính vừa vội vã chạy đi mang người tới, trong lòng hất lên từng cơn sóng to gió lớn! Trời đất thiên địa ơi! Vương gia lại đem Hổ Phù giao cho Hàn cô nương! Vương gia lại đem Hổ Phù giao cho Hàn cô nương a! Hành động này quá bá khí đi! Cái này, cái này, đây là Vương Phi rồi! Ông trời của tôi ơi! Tần gia quân chúng ta rốt cục có Vương Phi a! Vương Phi của chúng ta còn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a! Binh lính đã không thể chờ đợi được nữa muốn rống thật to những câu này, e là không bao lâu nữa, toàn bộ nơi đóng quân đều sẽ biết rõ, Vương gia tự tay đem Hổ Phù giao cho Hàn cô nương.

Hàn Phỉ là biết rõ sau khi nói như vậy sẽ mang tới kết quả ra sao, nhưng, đây cũng là kết quả nàng muốn. Hàn Phỉ nhấc chân hướng về phía Hạ Hầu quân, mà lúc này, nhóm Hạ Hầu quân bị ngâm nước nóng cũng đã cả người khoan khoái vô cùng, mà từng thùng nước đen bọn họ thay đổi cũng bị lão đại phu cẩn thận nghiên cứu.

Nhìn thấy Hàn Phỉ đến, lão đại phu vội vã đi tới, nói: "Nữ oa tử, ngươi tới xem một chút, độc này tựa hồ có hơi kỳ quái a, không giống như ngươi nói."

Lão đại phu chỉ vào mấy thùng nước đen.

Hàn Phỉ liếc mắt nhìn, nói: "Không kỳ quái a."



"Không đúng, nếu như ngươi nói, nước thoát ra không nên đen như vậy, đã sớm biến thành màu xanh mới đúng!"

Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Lão nhân gia, ngươi quên một điểm, độc là chết, người là sống, người trúng độc bệnh trạng xuất hiện cũng không phải tuyệt đối."

"Nhưng mà trong sách.."

"Không thể hoàn toàn tin tưởng trong sách ghi chép, thật ra, chuyện này với bọn họ mà nói còn có chỗ tốt đấy."

Lão đại phu kinh ngạc, lại liếc mắt nhìn nhóm Hạ Hầu quân vẫn còn bị nấu trong mấy cái lu lớn, nói: "Chỗ tốt gì?"

"Độc này rất bá đạo, sau khi xâm nhập vào cơ thể người có thể dẫn đến cái chết rất nhanh, vì thế những này nạn dân này đã chết rất nhiều người, giai đoạn trước căn bản không thể chống lại, nhưng trong thân thể những người có thể sống sót kỳ thực đã sản sinh một loại kháng thể.. a, ngươi có thể lý giải thành sức chống cự, sức chống cự của thân thể chúng ta, vì vậy bọn họ còn có thể sống được, thân thể thậm chí là ngũ tạng lục phủ cũng bị độc tố thôi luyện một lần, có thể mang đến kết quả bất ngờ."

Lão đại phu chỗ hiểu chỗ không, nhưng Hàn Phỉ cũng vui vẻ lên một chút, chuyện này có nghĩa là sau này tố chất thân thể những người này sẽ tốt vô cùng.

Đợi sau khi nấu qua hết vài lần, Hàn Phỉ cho người đem mỗi một người trong bọn họ đi tẩy rửa một lần, sau đó cũng tập hợp tại khu đất trống, mà chính nàng lại đi vào Chủ Trướng bồng. Chẳng qua chỉ là thiếu đi một người, nhưng Hàn Phỉ lại cảm thấy trong lều cỏ trống trải đến vô cùng, thân ảnh yêu thích tựa trên giường nhỏ kia đã không thấy nữa.

Hàn Phỉ đứng tại chỗ, thoáng thở dài một hơi, tự giễu nói: "Thực sự là.. mình bị làm sao vậy nhỉ.."

Lúc này, Đào Bảo bỗng xuất hiện, nói: "Kí chủ, ngươi có khỏe không?"

Hàn Phỉ lắc lắc đầu, nói: "Ta cần trợ giúp."

Sau một khắc, Đào Bảo lập tức nhảy ra, vẫn trong hình tượng một đứa bé mũm mĩm, mềm mại đáng yêu. Hai mắt Đào Bảo sáng lấp lánh nhìn Hàn Phỉ, có cảm giác hưng phấn khi được trọng dụng. Sau khi Hàn Phỉ nhìn thấy liền yên lặng sám hối một hồi, nàng gần đây có phải đã lơ là Đào Bảo quá lâu hay không.

"Kí chủ cần trợ giúp gì? Kí chủ thu được nhiều khen thưởng, còn có nhiều tinh tệ như vậy, kí chủ muốn dùng cái gì? Hay là cần đổi lấy gì đây?"

Hàn Phỉ nghe nghe, không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu Đào Bảo, nói: "Được được được, ngươi bình tĩnh một chút đã, xem ra là gần đây ta lơ là ngươi quá lâu, thật có lỗi với ngươi a."

Đào Bảo bỗng nhiên sửng sốt, chớp chớp con mắt, không hiểu tại sao lại cảm thấy mắt mình ướŧ áŧ, hắn tự tay chà chà, nhưng càng lau càng nhiều, khiến Hàn Phỉ bị dọa giật mình.



"Ngươi, ngươi khóc cái gì nha Đào Bảo, oan ức đến thế à! Ngươi đừng khóc nha!"

Hàn Phỉ muốn lau nước mắt cho Đào Bảo, nhưng còn chưa kịp lau, đã nhìn thấy Đào Bảo oa một tiếng, nhảy dựng lên hô: "Ta làm sao lại khóc? Hệ thống không có giả thiết chức năng này! Oa, chuyện gì thế này, làm sao lại kỳ quái như vậy! Không phải là ta đã bị bệnh rồi chứ, không đúng, ta không phải là con người mà!"

Hàn Phỉ: "..."

Nàng quyết định, thu hồi lòng thông cảm của mình! Đợi đến khi Đào Bảo tự mình luống cuống tay chân lau sạch nước mắt, đã qua một quãng thời gian.

Đào Bảo bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Kí chủ ngươi quên những gì vừa nhìn thấy đi!"

Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nói: "Được."

"Khụ khụ, trở lại chuyện chính, kí chủ muốn cái gì?"

Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia tinh quang, ý vị sâu dài nói: "Tất nhiên là cần một ít thứ tốt."

Đào Bảo cũng lộ ra một vệt cười gian, nói: "Kí chủ muốn làm đại sự sao?"

Hàn Phỉ đưa tay lên miệng, suỵt một tiếng, nói: "Những tinh binh kia sẽ không phục ta, dù cho ta có Hổ Phù e là cũng chỉ sẽ bị xem như một quả hồng mềm."

"Có đạo lý, kí chủ cần một thứ để trấn nhiếp toàn cảnh!"

"Khà khà, chúng ta mau lựa chọn."

Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy vừa cười trộm, vừa thương thảo đổi lấy vật gì, dù sao hiện tại Hàn Phỉ là tài đại khí thô a!

Rất nhanh, bên kia các binh sĩ đã sắp xếp chỉnh tề ở trên bãi đất trống, nhưng trên mặt những người này đều là vẻ xem thường cùng thiếu kiên nhẫn, trong quá trình này, bọn họ đã biết được vị mỹ nhân giá trị một thành trì kia cầm trong tay Hổ phù của Vương gia, còn mưu toan ra lệnh cho bọn họ, đúng là quá ngây thơ! Bọn họ chính là tinh binh đấy! Không phải là binh sĩ phổ thông đâu! Cái gì gọi là tinh binh? Chính là những cường giả trong đám binh lính! Trong quân đội đều là nhóm đánh trận đầu! Cũng không biết Vương gia nổi điên cái gì, đánh trận lại không mang đi bọn họ, còn để lại nơi này chỉ để bảo hộ nữ nhân kia! Bây giờ nữ nhân quan trọng hay là thắng lợi quan trọng hơn đây? Vì thế, một cách tự nhiên, những tinh binh này cũng ôm địch ý nhất định đối với Hàn Phỉ, liền chờ đợi Hàn Phỉ xuất hiện mà hạ thấp uy phong của nàng ta, làm cho nàng ta biết rõ, cái gì gọi là chuyện trên chiến trường là việc của nam nhân! Nữ nhân ấy mà, ngoan ngoãn về nhà sinh con đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play