Biên giới hai bên, nơi mãng hoang, cỏ khô tạp sinh. Tất cả mọi thứ, tựa hồ cũng mất đi sinh cơ, đây là một khu vực màu xám, trong không khí còn lưu lại sương khói của cuộc chiến tranh đã qua đi.
Binh lính của Vân Hỏa từng người, từng người ngồi dưới đất, vẻ mặt chết lặng, trong mắt cũng mất đi mọi tía sáng, thứ còn lại, chỉ là tuyệt vọng, tràn đầy tuyệt vọng. Lương thảo bị đốt, bọn họ bị nhốt, dường như tử vong đã tới rất gần, loại cảm giác chờ đợi để đối diện với tử vong thật sự quá mức ngột ngạt.
Nhưng không qua bao lâu sau đó, các binh sĩ Vân Hỏa liền phát hiện một chuyện quái dị, Quân Tần gia bao vây phía bên ngoài bắt đầu có dấu hiệu thoái lui. Bọn họ đang thu binh, từng bước lùi về sau, toàn bộ vòng vây bắt đầu giải tán.
Quân lính Vân Hỏa quốc lập tức bò lên, nhìn vòng vây kia từ phía xa, đột nhiên bắt đầu hoan hô lên.
"Lùi! Lùi! Bọn họ lùi a!"
"Mọi người mau đứng lên! Bọn họ lui rồi! Chúng ta được cứu trợ a!"
"Nhất định là Tân Hoàng phái binh tới cứu chúng ta! Nhất định là như thế!"
"Vân Hỏa vạn tuế! Tân Hoàng vạn tuế!"
Lúc binh lính Vân Hỏa bắt đầu hoan hô, một chiếc kiệu nhỏ đang được người khiêng chậm rãi hướng về phạm vi lãnh thổ của Hàn Linh mà tới, nhằm thẳng đến lều của chủ soái, mà binh lính Hàn Linh ở hai bên đường đều đang không có một tiếng động nhìn chăm chú lên chiếc kiệu nhỏ này. Nhóm quân Tần gia cũng đang suy đoán xem bên trong kiệu đến cùng là người có thân phận như thế nào, bằng không, Tần Vương làm sao lại vì một người mà từ bỏ trận chiến sắp dành được thắng lợi như thế, phải biết, một khi bọn họ thừa thắng xông lên, là có thể đuổi đại quân của Vân Hỏa đang trấn giữ thành trì kia đi, dễ dàng chiếm được thành trì ấy, điều này đối với Hàn Linh mà nói không thể nghi ngờ là lợi khi làm phấn chấn lòng quân nhất.
Nhưng Tần Vương lại không làm như vậy, mà là đưa ra một yêu cầu, muốn một người, chỉ cần người kia đến, hắn liền lui binh. Đối với đông đảo quân Tần gia mà nói, người trong kiệu chẳng khác nào một thành trì, đây là người có trị giá một thành trì, ai cũng hiếu kỳ không biết đến cùng người đó là ai mà có thể làm Tần Vương nhượng bộ đến thế.
Rất nhanh, kiệu dừng lại, đứng ở trước lều của Tần Vương. Hàn Phỉ ngồi ở bên trong kiệu, mạnh mẽ phun ra một ngụm trọc khí, nàng xoa xoa khuôn mặt của mình, thầm tự nói với bản thân, không có gì đáng sợ, đây là đi gặp Tần Triệt, chứ không phải người khác, không có chuyện gì. Sau đó, mành bị vén lên, Hàn Phỉ ngẩng đầu, sắc mặt chậm rãi lắng đọng xuống, sau đó nhấc chân đi ra. Nhưng vừa ra đi, Hàn Phỉ liền đối đầu với vô số ánh mắt nhìn trừng trừng.
Hàn Phỉ: "..."
Đậu phộng! Tại sao lại có cảm giác bản thân như con khỉ trong vườn bách thú bị vây xem thế nhỉ! Rất nhanh, từng trận từng trận hít khí lạnh vang lên. Tất cả quân lính Tần gia nhìn không chớp mắt. Bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp đẽ như vậy. Nàng mặc một thân hồng sam, tại nơi hoang mạc chỉ toàn màu xám này dường như chỉ có một vệt sắc thái ấy, dung nhan diễm lệ kia lại càng làm người ta không dời mắt nổi, đôi mắt như nước hồ thu lại sáng ngời, giống như được khảm nạm bằng trân bảo, lòe lòe tỏa sáng, mái tóc dài đen như mực dùng một sợi dây lụa đỏ buộc một cách hờ hừng, choàng tại buông nơi bả vai, làn da trắng nõn mềm mịn đến mức muốn bấm ra nước. Nàng cứ như vậy đứng ở nơi đó, thân ảnh đẹp đẽ làm chấn động lòng mỗi người.
Hàn Phỉ cảm thấy, nàng tựa hồ quá rêu rao. Lớn lên quá đẹp, cũng là một loại sai lầm a! Làm sao bây giờ? Nàng còn chưa thích ứng với việc từ một người mập mạp biến thành mỹ nhân tuyệt sắc đâu nha! Rất nhanh, Hàn Phỉ đã bị vệ binh dẫn đi vào bên trong lều cỏ, nhưng mãi đến tận lúc thân ảnh nàng biến mất trước mắt mọi người, ánh mắt họ vẫn cứ đi theo nàng tiến vào bồng, sau đó tiếng thảo luận mới bùng lên như ong vỡ tổ.
"Uy uy này, ngươi trông thấy không?"
"Nhìn thấy! Thật đẹp! Ta nghĩ là ta vừa nhìn thấy tiên nữ!"
"Ta cũng vậy! Vừa rồi thật sự không phải là tiên nữ hạ phàm sao? Tại sao có thể có một cô nương xinh đẹp như vậy chứ!"
"Khuynh quốc khuynh thành a! Ta rốt cuộc biết vì sao Vương gia lại dùng một tòa thành trì đổi lấy mỹ nhân rồi! Tiên tử đẹp như vậy, đừng nói là một tòa thành trì, có là mười tòa ta cũng đồng ý a!"
"Bằng vào ngươi, ngươi cho rằng ngươi là Vương gia hả! Cô nương như vậy cũng chỉ có Vương gia nhà chúng ta mới xứng đôi a."
"Phải, phải, khà khà, Vương gia nhà chúng ta cuối cùng cũng coi như có thể ôm mỹ nhân về! Rốt cục không còn là lão nhân mẹ góa con côi nữa!"
"Haha haha, đúng thế, đây là chuyện đáng mừng nhất! So với đạt được thắng lợi còn vui vẻ hơn!"
"Khoan đã, nếu có một cô nương đẹp đẽ như thế, vậy, Điệp Y cô nương kia thì làm sao bây giờ?"
Lần này, các binh sĩ vốn đang nhiệt liệt thảo luận lập tức yên tĩnh lại, bọn họ hai mặt nhìn nhau, cũng không thể đưa ra câu trả lời. Nói vô ích, Điệp Y cô nương một mực ở trong quân doanh bận rộn, cùng tổ phụ của nàng nấu thuốc hộ lý giúp các binh lính bị thương, bọn họ tự nhiên cũng rất cảm kích, họ vẫn cho là Điệp Y cô nương sẽ gả cho Vương gia. Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân đẹp như thế..
Là nam nhân, ai cũng yêu thích mỹ nhân a! Nhất là người đẹp như vậy! Mặc dù, Điệp Y cô nương lớn lên cũng không kém, thậm chí trước đây bọn họ vẫn luôn cảm thấy Điệp Y cô nương là Nhất Chi Hoa trong quân doanh, hiện tại nhìn thấy mỹ nhân này.. Khụ khụ.. Thật sự là không thể so sánh. Các binh sĩ càng ngày càng cảm thấy có lỗi với Điệp Y cô nương, dồn dập tản ra, từng người bận rộn.
Hàn Phỉ đi vào bên trong lều cỏ, cho rằng gặp được Tần Triệt, nhưng toàn bộ lều vải không có một bóng người, chỉ có một đám lử trại đang cháy. Tâm tình Hàn Phỉ có chút mất mát, nhưng cũng thầm thở ra một hơi, có thể từ từ mới gặp Tần Triệt cũng tốt, nàng bắt đầu ở bên trong lều đi tới đi lui, đánh giá nơi này. Toàn bộ lều vải đều rất đơn sơ, ngoài cái sa bàn ở trung tâm ra, còn lại cũng không có gì quá đặc biệt, Hàn Phỉ đứng ở trước Sa Bàn, nhìn an bài trên đó có chút nhập thần. Dường như, trước mắt nàng còn có thể nhìn thấy Tần Triệt làm thế nào bày mưu tính kế khống chế các binh sĩ bày bố trận hình, đem địch thủ vây nhốt giảo sát, nhìn một chút, nàng phảng phất có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì, nhìn thấu những lộ tuyến, trong đầu, chậm rãi hành trình một binh trận hoàn chỉnh.
Cuối cùng, Hàn Phỉ không nhịn được tự mình lẩm bẩm: "Diệu, quá là khéo, còn có thể làm như vậy, đúng rồi, như vậy thật sự là cách dễ nhất, cầu thắng trong hiểm cảnh!"
Đôi mắt Hàn Phỉ tràn ngập quang mang, lòng nàng lập tức bị thuyết phục, nàng thật sự không biết, thì ra Tần Triệt còn giấu giếm thiên phú như vậy, đây quả thực là kỳ tài quân chiến! Chỉ cần nhìn bầy bố trên Sa Bàn nàng cũng có thể cảm thấy từng bước, hoàn mỹ vô khuyết, đem mọi lộ tuyến cũng cân nhắc đi vào, nếu là thực chiến, khẳng định còn sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Thì ra, truyền thuyết chưa từng bại trận có được đều là dựa trên sự chỉ huy tính toán kĩ lưỡng tỉ mỉ của Tần Triệt.
Hàn Phỉ không biết, chính vì lời nói của nàng năm đó, mới có một kỳ tài quân sự như ngày hôm nay. Giá trị vũ lực của một người là có hạn, Tần Triệt lựa chọn đem giá trị vuc lực của mình mở rộng đến phạm vi lớn nhất, thành trận chiến này. Hắn, chính là yếu tố mấu chốt làm nên thắng lợi của cuộc chiến.
Lúc Hàn Phỉ muốn đưa tay thao túng Sa Bàn, chỉ nghe thấy phía ngoài lều truyền đến tiếng vang, tiếng vang rất hoảng loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT