Hàn Phỉ đón đến, nghiêng tai nghe, tựa hồ nghe thấy có người đang gọi 'Đại phu, đại phu! Cứu mạng', sắc mặt Hàn Phỉ thay đổi, vô thức chạy như bay, vén lều vải lên, đã nhìn thấy các binh sĩ bên ngoài có chút hoảng loạn, rất nhiều người dùng mấy cái cáng thô sơ khẩn cấp đưa vài người toàn thân máu me lại đây.

"Đại phu đâu? Mau tới a!"

"Nhanh lên một chút a! Tránh ra! Mau tránh ra!"

"Nhanh! Đưa đến chỗ Điệp Y cô nương bên kia! Nhanh a!"

Tầm mắt Hàn Phỉ rơi vào người nằm trên cáng gỗ, đôi mắt lặp tức trừng lớn, chỉ thấy trên thân những người kia, nhất là hai tay, đã máu thịt be bét, một đám da dẻ lớn cũng đã bị ăn mòn, đau đến mức khiến bọn họ phát sinh từng tiếng kêu rên, giãy dụa đau đến không chịu nỗi. Họ được khẩn cấp nâng đến một cái lều vải, đó là nơi trị thương. Hàn Phỉ vội vàng đuổi theo, trong lúc hoảng loạn cũng không có ai chú ý tới thân ảnh của nàng, đợi đến khi Hàn Phỉ đi vào lều vải, đã bị không khí đục ngầu bên trong làm cho sặc đến suýt chút nữa ói ra, nàng vội vã quay đầu đi hô hấp vài miệng không khí mới miễn cưỡng đè xuống cảm giác buồn nôn.

Rất nhanh, bên trong tiếng nói chuyện truyền tới: "Chuyện gì thế này? Làm sao lại có nhiều như thế?"

"Là Minh Quốc! Thám tử Minh Quốc đột nhiên xuất hiện! Không biết bọn họ phun về phía lính gác tuần tra của chúng ta thứ gì, sau đó người bên ta lấy tay chặn lại, liền biến thành như vậy! Đồ chơi này đòi mạng a! Đại phu, ngươi nhanh mau cứu các huynh đệ đi!"

"Tỉnh táo lại, đưa người sang bên này! Điệp Y, chuẩn bị đao cho ta!"

"Đao? Đại phu, ngươi muốn đao làm cái gì?"

"Thứ này không thể nhận, nếu không chém, e là khó giữ được tính mạng a!"

Hàn Phỉ nghe đến đó, sợ đến nỗi quên luôn cảm giác buồn nôn của, vội vã vọt vào, hô to: "Dừng tay!"

Trong lúc nhất thời, toàn bộ người bên trong lều cỏ đều nhìn về phía Hàn Phỉ, lại là một trận thanh âm hít một hơi khí lạnh vang lên.

Hàn Phỉ mặc kệ bọn hắn nhìn nàng chằm chằm, trực tiếp thành thạo chạy tới, đoạt lấy đại đao, nói: "Ngươi điên sao? Ngươi biết chặt tay bọn họ, có nghĩa là gì không?"

Tổ phụ nhìn một cô nương xinh đẹp đỏ mặt tía tai giống như bị chọc tức xông lại, trong lòng có chút xem thường, nói: "Một nữ oa tử như ngươi, không nên ở chỗ này hồ đồ! Mang ra đi, mang ra đi! Ảnh hưởng đến người bệnh!"



Các binh sĩ có chút do dự, mỹ nhân này là do Vương gia tự mình đổi đến, giá trị cả một tòa thành trì a! Nếu tùy tiện đuổi ra, để cho Vương gia hiện vẫn ở tiền tuyến biết rõ, sau khi trở lại khẳng định sẽ không có quả ngon để ăn! Nhưng.. Đại phu, lại không dám không nghe, dù sao nếu các huynh đệ bởi vậy mà mất mạng, đây chính là tội lỗi a!

Ngay lúc binh lính bị làm khó dễ, Hàn Phỉ đã không có thời gian nhìn những người này, nàng trực tiếp xoay người đi kiểm tra những binh lính bị thương, nhìn chỗ vết thương bị ăn mòn đã bắt đầu chảy mủ, còn kèm theo chất lỏng màu đen đang không ngừng lan rộng. Các binh sĩ đã đau đến không còn thần chí, chỉ còn dư lại tiếng kêu rên.

Trái tim Hàn Phỉ lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là Hủ tán! Quá ác! Kẻ cặn bã!"

Sau đó Hàn Phỉ nâng cao âm lượng, gần như là hét lên: "Nhanh! Chuẩn bị nước tẩy rửa! Không, chính là chuẩn bị nước trắng cùng xà phòng! Nhanh! Nghiền nát xà phòng cho ta!"

Trong lúc nhất thời, không có ai di chuyển, giống như không hiểu lời nói của Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ tức giận, trực tiếp chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, đứng ngốc ở đấy làm cái gì! Làm ngay cho lão tử đi! Có phải muốn bọn họ chết rồi các ngươi mới động không?"

Một câu nói này rất nhanh khiến đoàn người động, bọn họ dồn dập đi tìm nước cùng xà phòng, lúc này, mỹ nhân tựa hồ đặc biệt có khí thế, làm người không tự chủ được muốn phục tùng. Mà tổ phụ, khi nghe thấy hai từ "Hủ tán" trong lời nói của Hàn Phỉ liền sửng sốt, rơi vào trong trầm tư.

Lúc từng thùng nước cùng xà phòng được đưa tới, Hàn Phỉ lập tức lấy xà phòng đã nghiền nát hòa vào trong nước, đưa tay quấy mấy lần, sau đó bắt lấy taymột người lính muốn ngâm vào, nhưng lúc này, một bàn tay trắng mịn đưa ra chế trụ động tác của Hàn Phỉ.

"Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

Hàn Phỉ phẫn nộ, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Điệp Y.

"Tổ phụ nói, nếu không chặt tay bọn họ sẽ chết! Ngươi đây là đang làm lỡ bệnh tình của họ!"

Sắc mặt Hàn Phỉ lập tức đen xuống, vài tiếng từ trong miệng nàng tung ra: "Tránh ra."

Điệp Y không phục, vẫn cứ gắt gao giữa chặt tay Hàn Phỉ, nói: "Ngươi chỉ là một người phụ nữ thì biết cái gì! Ngươi biết xem bệnh à? Nếu làm lỡ bệnh tình, ngươi phụ trách nổi sao?"



Điệp Y chính là không buông tay, nàng từ lúc nhìn thấy nữ nhân này liền cảm thấy có một luồng cảm giác nguy hiểm, đó là cảm giác nguy hiểm nàng chưa bao giờ có, rất bất an, rất hoảng hốt.

Hàn Phỉ đảo mắt nhìn những binh sĩ này đã đau đến đầu đầy mồ hôi, nàng cười lạnh một tiếng, trong lòng không còn cố kỵ nữa, trực tiếp chen chân vào, một cước đá vào đầu gối của Điệp Y, người đó rít lên một tiếng, bay ra, đập xuống đất, đây là dưới tình huống Hàn Phỉ lưu lại lực đạo, thời gian sinh tử nguy cơ, đâu thể chậm trễ. Hàn Phỉ trực tiếp ngâm tay của tướng sĩ vào bên trong thùng, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng xì xì, trong thùng nước nổi lên từng mảng đen xì, mắt thường nhìn kỹ lại sẽ nhìn thấy đó là xác của những con sâu nhỏ, toàn thân đen nhánh, vô cùng buồn nôn. Mà vẻ thống khổ của binh lính cũng thoáng giảm bớt.

Sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, hô to: "Hữu dụng! Nhanh! Đem tất cả mọi người ngâm vào trong nước đi!"

Tất cả mọi người nhìn thấy biểu hiện người của binh sĩ kia hòa hoãn lại, vậy thì có nghĩa cách của nàng có tác dụng, lập tức cũng mặc kệ cái khác, dồn dập đem người bị thương người để vào thùng gỗ đi, bên tai vang lên từng trận tiếng xèo xèo.

Hàn Phỉ nhấc tay binh sĩ kia lên, nhìn cánh tay hắn, đã không có chất lỏng màu đen chảy ra, phạm vi vết thương cũng không mở rộng nữa, nhưng vết thương kia vẫn vô cùng khủng bố.

Hàn Phỉ bắt đầu lo lắng, thở dài, nói: "Vẫn quá muộn a.."

Binh sĩ được Hàn Phỉ tự tay cứu chữa thần chí đã tỉnh táo một chút, chỉ nghe thấy Hàn Phỉ nói như vậy, sợ đến mức đường đường là nam nhi bảy thước cũng khóc lên, nói: "Tiên nữ, tiên nữ, ta sắp chết sao? Ta không muốn chết, ta không muốn a! Ta còn có thể thở! Ta muốn sống sót a!"

Hàn Phỉ nghe xong không hiểu ra sao, nói: "Ngươi lấy kết luận này ở đâu đấy?"

"Vậy, vậy, ngài vừa, vừa nói quá muộn.. Ta cho rằng.."

"Đúng vậy, là quá muộn, ngươi xem, đã tổn thương tới thần kinh, sau khi khôi phục cũng sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt của cánh tay, e là rất khó để khôi phục hoàn toàn, nếu được chữa trị sớm hơn thì tốt rồi."

Nước mắt của binh sĩ lập tức đình chỉ, sửng sốt nhìn Hàn Phỉ, đột nhiên bùng nổ ra một trận gào khóc kinh hỉ.

"Tiên nữ a! Là tiên nữ hạ phàm a!"

Hàn Phỉ: "..."

Nàng lại gây ra chuyện gì rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play