"Hàn Phỉ, nàng đối với ta, tàn nhẫn biết bao."

Cuối cùng, Bách Lý Mân Tu buông bàn tay đang giữ chặt Hàn Phỉ ra. Cái buông này, tựa hồ mang theo triền miên, mang theo không muốn, cũng mang theo bất đắc dĩ. Hắn cẩn thận chỉnh lý tốt quần áo cho nàng, sau đó đứng dậy, đưa lưng về phía Hàn Phỉ, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu xuống, tấm lưng kia, tựa hồ còn có chút cô đơn cùng tịch mịch. Bàn tay cầm lấy dao găm của Hàn Phỉ có chút đau, nàng đột nhiên không biết làm sao đối mặt với Bách Lý Mân Tu. Nàng cho rằng, mình nợ Tần Triệt. Nhưng nàng đã quên, Tiểu Bạch cũng là người phải chịu thương tổn. Thậm chí hiện tại, nàng vẫn còn đang thương tổn hắn. Hàn Phỉ không thể tưởng tượng, vừa rồi khi nàng đem dao găm chống đỡ ở cổ hắn, trong lòng Tiểu Bạch sẽ cảm thấy như thế nào.

Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn, nàng cúi đầu, cuối cùng nói một câu: "Thật xin lỗi."

Câu xin lỗi này, đến muộn, nhưng lại là lời Bách Lý Mân Tu không muốn nghe thấy nhất.

Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, tối nay.. là ta lỗ mãng, mùi rượu say người người tự say, Hàn Phỉ, là ta không nên."

Dứt lời, Bách Lý Mân Tu rời khỏi phòng, chỉ để lại cả phòng mùi rượu, còn mang theo nhàn nhạt quyến luyến. Hàn Phỉ ngồi ở trên giường rất lâu, tư thế cứng ngắc, như là đang thất lạc cái gì.

Một bóng người nhỏ bé chậm rãi bay ra, Đào Bảo trừng mắt tung bay trước mặt Hàn Phỉ, do dự một chút, cuối cùng mềm nhu hô một tiếng: "Kí chủ.."

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Đào Bảo, có phải là ta làm sai rồi không?"

Đào Bảo chớp chớp mắt to, nói: "Kí chủ không có sai, kí chủ làm rất tốt."

Hàn Phỉ tự mình lẩm bẩm: "Nhưng mà tại sao.. hiện tại ta lại khó chịu như vậy?"

Đào Bảo trả lời tiêu chuẩn như sách giáo khoa: "Trong chuyện tình cảm nhất định sẽ thương tổn một người khác, kí chủ chỉ là kiên trì với tình yêu của mình thôi."

"Có đúng không.."



Hàn Phỉ có cảm giác không nói nên lời.

Sau ba ngày. Hoa Phi bởi vì Ngự Tiền thất lễ, bị Hoàng Đế trực tiếp đày vào lãnh cung, không lưu lại chút tình cảm nào, hơn nữa tội danh Ngự Tiền thất lễ này càng giống là từ không nói có. Càng làm cho người trong cung kinh ngạc là, Hoa Phi đối với chuyện này phản ứng bình tĩnh, không giống như nàng phải dọn đi lãnh cung, nhưng trước khi đi tới Lãnh Cung, Hoa Phi yêu cầu được gặp riêng Hoàng Thượng, Bách Lý Mân Tu đồng ý.

Trong một khắc thời gian, không có ai biết Hoa Phi và hoàng đế đến cùng là nói cái gì, chỉ biết, sau khi Hoa Phi rời đi, toàn bộ nội điện cũng bị đánh lật, mà Hoàng Đế cả người phẫn nộ đứng ở nơi đó. Bách Lý Mân Tu đột nhiên cảm thấy, đày nàng vào lãnh cung tựa hồ quá mức nhân từ. Trong đầu của hắn, làm sao cũng không thể quên được câu nói kia của Hoa Phi.

【 Hoàng Thượng, ngươi và ta chẳng qua đều là người đáng thương, yêu phải người không yêu ta mà thôi)

【 thần thiếp hôm nay đi vào Lãnh Cung, không oán không hối, thần thiếp chỉ tiếc nuối, tiếc nuối không thể nhìn thấy Hoàng Thượng yêu mà không thể biểu hiện)

【 thế gian này hiếm thấy nhất chính là tâm đế vương, nhưng thần thiếp rốt cuộc biết, có người, căn bản khinh thường tâm của đế vương, Hoàng Thượng đáng thương, đáng thương a)

Bách Lý Mân Tu lập tức bóp nát một cái ly sứ, mảnh sứ vỡ cắt ra một vết thương trong lòng bàn tay hắn, huyết dịch lập tức chảy ra, nhỏ xuống mặt đất. Bách Lý Mân Tu cứ như vậy nhìn từng giọt huyết dịch ở trước mắt nhộn nhạo lên, xem đến nhập thần, trong đầu, toàn bộ đều là hình ảnh trong kí ức, trong đó, chỉ có một bóng người kia.

Trốn ở trong vại nước, nhìn tận mắt Hàn Phỉ bị trường đao xuyên thấu lồng ngực, máu me tung tóe.

Ở thôn Thủy Biên, lúc bị Hồng Cân Phỉ mai phục, nàng quả quyết hạ lệnh, hắn từng cùng nàng sóng vai chiến đấu.

Năm năm trước, lúc đứng bên vực Vô Tận, nàng muốn cùng Tần Triệt rơi xuống núi, hắn tóm chặt lấy tay nàng.

Còn cả lúc nàng hôn mê ở trên giường, sống chết không rõ.

Cuối cùng, lúc Hàn Phỉ bị mang đi, hắn đứng ở trong gian phòng không một bóng người, muốn phát điên.



Bách Lý Mân Tu nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt chậm rãi thay đổi, tâm ý ôn hòa giữa lông mày từng chút một biến mất, thay vào đó, là một vệt bướng bỉnh. Mà vẻ bướng bỉnh kia lắng đọng bất ổn, chợt tối chợt sáng, giống như một ngọn lửa từ từ bốc cháy, càng có xu thế hỏa nhiệt. Thời khắc này, có thứ vẫn luốn bị ẩn tàng đè nén, biến đổi.

Hàn Phỉ làm xong những bước chuẩn bị cuối cùng, nàng cáo biệt sư phụ, liền dẫn theo binh lính rời đi, rời khỏi cung điện nàng sinh sống một đoạn thời gian này, Bách Lý Mân Tu chưa từng xuất hiện, Hàn Phỉ hiểu đó là có ý gì, nhưng trong lòng cũng thở ra một hơi, lúc này không gặp so với gặp lại càng tốt hơn một chút. Gặp, nàng thật không biết đối mặt với Tiểu Bạch như thế nào, nhất là còn có mọt buổi tối lúng túng như vậy.

Lúc Hàn Phỉ rời khỏi đại môn hoàng cung, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một thân ảnh cao cao đứng trên cửa thành. Cách một khoảng xa như vậy, nhưng Hàn Phỉ vừa nhìn liền nhận ra, đó là Tiểu Bạch. Hàn Phỉ cười cười, Tiểu Bạch vẫn đến đưa tiễn nàng, phương thức này tựa hồ là tốt nhất, nàng có chút hưng phấn giơ tay lên, dùng sức phất phất với Bách Lý Mân Tu, giống như đang nói lời từ biệt, nhưng Bách Lý Mân Tu vẫn không trả lời.

Hàn Phỉ thu tay về, cảm thấy có chút lạ quái, tựa hồ luôn cảm thấy thân ảnh Tiểu Bạch đã có chút biến đổi, nhưng lại không nói ra được, nàng thầm than bản thân mình lại đa tâm, không nên nghĩ ngợi lung tung nữa, sau đó liền lên xe ngựa. Xe ngựa đi xa, Bách Lý Mân Tu vẫn đứng trên tường thành, tầm mắt ngưng tụ thật lâu ở phương hướng Hàn Phỉ rời đi. Không có ai nhìn thấy, khuôn mặt Bách Lý Mân Tu vốn ôn hòa dường như đã đọng lại, ý cười luôn nở trên môi cũng biến mất từ lúc nào. Hắn cứ như vậy đứng ở nơi đó, hai bàn tay khuất dưới ống tay áo, chậm rãi nắm chặt, gân xanh tuôn ra. Một vệt ám trầm điên cuồng, lập lòe ở trong tròng mắt hắn. Lần này, hắn thả nàng rời đi. Lần này, hắn thua. Lần này, hắn lại một lần tận mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi. Nhưng.. Bách Lý Mân Tu tự nhủ, đây sẽ là lần cuối cùng. Sẽ không có lần tiếp theo. Sau đó, hắn xoay người, đi nhanh ra, tấm lưng kia, mang theo vài phần hắc ám.

Ngồi ở trong xe ngựa, Hàn Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy Tiểu Bạch là lạ, trong lòng cũng không thoải mái, giống như có chuyện không ngờ gì đó phát sinh.

"Kí chủ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?"

"Đào Bảo, vừa rồi ngươi có nhìn thấy Tiểu Bạch không? Ta cảm thấy có gì đó không đúng."

"Kí chủ đừng suy nghĩ nhiều quá. Ta không thấy có gì không đúng mà!"

"Có phải không, chỉ mong là ta nghĩ quá nhiều."

"Hay là kí chủ nên suy tính một chút xem nên đối mặt với nam thần như thế nào thì tốt hơn."

"Đúng, không có chuyện gì."

Hàn Phỉ nỗ lực an ủi chính mình. Nhưng rất lâu sau đó, lúc sự tình không thể cứu vãn nữa, Hàn Phỉ đã vô số lần hối hận rằng nếu lúc này nàng phát hiện Tiểu Bạch không thích hợp, như vậy mọi chuyện phía sau sẽ không thay đổi theo chiều hướng như vậy. Nhưng trên đời này, không có nếu như. Có một số việc, là tất nhiên. Lúc Hàn Phỉ hiểu ra thì đã quá muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play