Nhưng cổ tay này đã bị tóm lấy. Hàn Phỉ ngơ ngác nhìn nam thần. Tần Triệt nắm thật chặt tay nàng, sau đó ấn xuống, lại không hề buông tay.

Khuôn mặt Man Diệp đã mất đi ý cười, vừa rồi cánh tay của Hàn Phỉ vô thức giơ lên kia đã làm bại lộ ý đồ của nàng, một người phụ nữ lại muốn đánh hắn. Quả thực là buồn cười! Khi dễ hắn là quả hồng mềm sao?

Mà lúc này, Man Diệp không hề nhìn thấy, ở giữa hai ngón tay, Hàn Phỉ đang lặng lẽ thu hồi ngân châm. Mà trên cây kim, còn chứa kịch độc.

Man Diệp tiến lên một bước, nói: "Ngươi là ai? Nữ nhân này chúng ta đã chọn."

Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Nàng là của ta."

Man Diệp đang muốn phản bác, Bách Lý Mân Tu ngăn cản hắn, nói: "Man Diệp, đủ rồi."

Man Diệp không phục: "Nhưng mà.."

Bách Lý Mân Tu nhìn về phía Hàn Phỉ, nói: "Nếu ngươi không đồng ý, ta có thể dùng đại giới lớn hơn để đổi ngươi lại."

Có nghĩa là, nếu ngươi không muốn đi cùng người đàn ông này, ta sẽ giúp chuộc ngươi về.

Hàn Phỉ lập tức khoác lên cánh tay Tần Triệt, xích lại gần hắn, dùng hành động thực tế biểu thị nàng vô cùng đồng ý! Tuyệt đối không có nửa phần miễn cưỡng!

Sắc mặt Bách Lý Mân Tu lóe lên một tia thất lạc. Nhưng, hắn không thích làm người khác khó chịu, chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử cùng hắn bèo nước gặp nhau, càng quan trọng hơn là, hắn không thích loại cảm giác không thể khống chế tâm tình này, kịp lúc đoạn đi cũng là chuyện tốt.

Sau đó Bách Lý Mân Tu liền sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Vậy mong rằng cô nương sẽ được hạnh phúc."

Hàn Phỉ gật đầu: "Ta sẽ rất hạnh phúc!"

Tần Triệt ý vị sâu dài liếc mắt nhìn Bách Lý Mân Tu, sau đó xoay người, cầm lấy tay Hàn Phỉ, chậm rãi rời đi.

Man Diệp nhìn tư thế đi khập khễnh của hắn, còn cả sắc mắt hết sức không tự nhiên kia nữa, vô cùng khó chịu nói: "Tiểu Bạch, ngươi đây là đang làm cái gì a! Sao lại để bọn hắn đi? Hiếm lắm mới thấy ngươi có hứng thú với một người phụ nữ, hơn nữa tên què kia xem ra cũng không có gì đặc biệt, chúng ta không cần phải lui bước như thế."

Bách Lý Mân Tu đột nhiên quay đầu lại, chăm chú nhìn Man Diệp, nhìn đến nỗi Man Diệp phải hoảng hốt.



"Nhớ kỹ, đừng đi tìm nam nhân kia gây phiền phức, cũng không cần mở miệng ngậm miệng đều gọi hắn là tên què."

Man Diệp từ từ trầm mặt xuống, nói: "Tiểu Bạch, ngươi nhìn ra cái gì rồi?"

Bách Lý Mân Tu có mấy phần phòng bị nói: "Người kia, không đơn giản. Rất nguy hiểm."

Man Diệp không nghĩ ra được hắn có chỗ nào không đơn giản, nhất là hắn chỉ là một kẻ đến bước đi cũng không lưu loát, nguy hiểm chỗ nào chứ? Nhưng hắn không nghĩ ra chỗ nào để phản bác lại, không thể làm gì khác hơn là nhận thua, sau khi suy nghĩ một hồi, cho người gọi Tú Bà lại, bảo bà ta mang bạch y nữ tử kia tới. Nhưng Bách Lý Mân Tu đã không còn muốn ở lại nữa, hắn đang cấp thiết muốn đi điều tra rõ ràng xem Đế đô Hàn Linh quốc đã phát sinh những chuyện gì, nhất là những chuyện liên quan đến Hàn Phỉ, cùng với.. tung tích hiện nay của nàng.

Cuối cùng, Man Diệp cũng không níu giữ Bách Lý Mân Tu, chỉ đành tiếc hận một hồi, một đêm tốt đẹp như vậy lại bị phá hỏng, nhưng nghĩ đến Băng Linh dáng dấp thanh tú như tiên tử kia, tâm tình cũng có mấy phần tốt đẹp.

Tối nay, Vạn Hoa Lâu nhất định không bình tĩnh.

Hàn Phỉ lúc này đã rời đi, không nghĩ tới nàng chẳng qua là thoáng ra trận một phen liền dẫn lên rất nhiều những chuyện về sau, vị trí hoa khôi vốn là bỏ phiếu tuyển ra, hầu như tất cả mọi người đều lựa chọn nữ tử áo đỏ kia, nhưng càng quỷ dị là, sau đó tìm khắp toàn bộ Hoa Nhai cũng không thể tìm ra thân ảnh nữ tử áo đỏ. Mà điều này, càng khiến câu chuyện về nữ tử áo đỏ trở nên quỷ mị, mê hoặc nhân tâm. Một nữ nhân xuât hiện quỷ mị, câu đi tất cả hồn phách của mọi người. Đây lần đầu tiên, người đoạt danh hiệu hoa khôi lại không hiện thân.

Người bị đồn quỷ mị - Hàn Phỉ lúc này đang chạy trên đường. Là bị nam thần lôi chạy trốn. Trên thân còn khoác ngoại bào của nam thần, đem y phục của bản thân bao lại chặt chẽ. Mà nam thần, ăn mặc rất đơn bạc. Nhiều lần, Hàn Phỉ đẫ muốn đem ngoại bào trả lại cho nam thần, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của hắn, nàng liền sợ, sợ đến nỗi không dám phản kháng.

Ngay cả Hàn Phỉ cũng cảm thấy mình quá yếu đuối. Rõ ràng hiện tại nàng không cần phải xem mình là Hàn Phỉ mập mạp kia nha! Nàng là nữ thần đấy! Đào Bảo sử dụng, chính là một nữ thần hoàn mỹ!

* * * Được rồi, nữ thần cũng sợ nam thần. Nàng sợ cũng không lỗ.

Dọc theo đường đi bị nam thần lôi kéo đến một con hẻm u ám, Hàn Phỉ cũng đau lòng chân hắn, nhìn hắn bước đi càng ngày càng chậm, nàng liền biết chân nam thần phỏng chừng đã tới cực hạn rồi.

Hàn Phỉ rốt cục không nhịn được, kéo Tần Triệt lại, nói: "Dừng lại đi! Chân ngươi không được a!"

Tần Triệt dừng bước lại. Vì hai người đứng trong ngõ hẻm, trước sau đến một người cũng không có, xung quanh yên tĩnh đến mức Hàn Phỉ còn có thể nghe thấy tiếng hắn hít thở nặng nề. Nàng đoán là do vừa rồi hắn phải chịu đựng mệt mỏi, đau đớn rất nhiều.

Sắc mặt Hàn Phỉ xót xa, lập tức mở miệng gọi: "Công tử.."

"Hàn Phỉ." Hắn đột nhiên gọi.



Hàn Phỉ lập tức liền kinh sợ, ngay cả mảnh vải che trên mặt cứ như vậy rơi xuống nàng cũng không đoái hoài tới, miệng mở lớn đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà, dáng vẻ vô cùng buồn cười, nhưng, vẫn rất đẹp.

Ánh mắt Tần Triệt rét run nhìn chằm chằm nàng: "Đây là lí do nàng đi đêm không về sao?"

Hàn Phỉ vô thức trả lời: "Mới không phải!"

Không! Chờ chút! Nàng đang nói cái gì thế!

"Không phải, ý ta là, ta muốn nói, công tử ngươi sợ là nhận lầm người rồi. Nô gia cũng không phải Hàn Phỉ gì cả, làm sao từng từng từng người, đều gọi nô gia là Hàn Phỉ thế nhỉ? Nô gia gọi là Xuân Hoa, đây là khi cha ta chết đi.."

Ngay lúc Hàn Phỉ lại muốn đưa ra lời giải thích cũ -- Một trận quyền phong sượt qua ngay sát bên tai, đập lên bức tường phía sau lưng nàng, phát ra thanh âm nặng nề. Những lời Hàn Phỉ vốn muốn nói cũng quên mất, nhếch miệng, một chữ cũng không thể phun ra nổi. Nàng bị hù dọa. Cả người nàng bị đè sát vào bức tường, giam cầm lại trong hai cánh tay của Tần Triệt, mà bàn tay hắn đã nắm chặt thành quyền, hắn cúi đầu nhìn nàng.

"Có đúng không?"

Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nàng không hiểu, nam thần làm sao lại biết? Rõ ràng, nàng đã hoàn toàn không giống lúc trước mà!

"Nàng thích được nhiều nam nhân nhìn chăm chú như vậy sao?" Hắn hỏi.

Hàn Phỉ bắt đầu hoảng hốt, hình như mọi chuyện đang đi chệch khỏi dự liệu, nằm ngoài những tính toán của nàng.

"Chờ đã, cái đó, ta, ta không quen biết ngươi, ngươi, ngươi thả ta ra.." Hàn Phỉ vẫn còn cố vùng vẫy giãy chết.

Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, từng chữ từng câu nói: "Nàng phủ nhận một lần, như vậy ta liền ở ngay đây, coi trọng nàng một lần."

Thân thể Hàn Phỉ lập tức mềm nhũn. Ánh mắt nàng cũng trợn lên rất lớn, trong đó toàn bộ đều là vẻ thất kinh cùng khó có thể tin. Nhưng rất nhanh, Hàn Phỉ trấn định lại, không, là cố làm ra vẻ trấn định, nói thẳng: "Không thể! Hiện tại ngươi căn bản không thể làʍ ŧìиɦ!"

Tần Triệt cười. Cho dù hiện tại khuôn mặt hắn đang mang vô cùng bình thường, nhưng vẫn cứ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của hắn.

Hắn nói khẽ: "Quả nhiên, là nàng."

Trong nháy mắt Hàn Phỉ đã hiểu ra tất cả. Thì ra, hắn căn bản chỉ là đang thăm dò nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play