Đúng vào lúc này, Hàn Phỉ đột nhiên buông cánh tay đang nắm sợi ruy băng ra, thời khắc này, thân thể nàng như sợi lông vũ nhẹ nhàng phiêu đãng trên không trung, tà áo màu đỏ giống như màn lụa mỏng dưới sân khấu bay múa từng vòng, mái tóc đen dài của nàng bay tứ tán, hòa quyện với màu đỏ thẫm, chẳng khác nào yêu ma trong liệt diễm, yêu diễm, mà mị hoặc nhân tâm.
"Tiếng ca nhân ngư, mở ra!"
Hàn Phỉ sững sờ, miệng không thể khống chế mở ra, một tiếng ca biến ảo khôn lường bồng bềnh tràn ra từ miệng nàng. Trong phút chốc, toàn bộ tràng tử đều yên tĩnh lại. Tiếng ca biến ảo khôn lường chậm rãi vang vọng toàn bộ hoa lâu.
"Điều âm, điều âm, mở ra công hiệu Microphone khuếch đại âm thanh!"
Tiếng ca du dương vang dội, phảng phất như cộng hưởng với không khí, truyền vào trong tai, đến tận sâu trong tim người nghe, ngay cả linh hồn cũng bị chấn động.
Tại lầu hai, Bách Lý Mân Tu xoạt một tiếng lập tức đứng dậy, chén trà bị đổ làm ướt áo bào, hắn cũng không để ý, trực tiếp nhằm phía lan can, cứ như vậy đối diện với thân ảnh Hàn Phỉ bay xuống. Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau. Cặp mắt sáng ngời kia hoàn toàn giống với người hắn luôn mong nhớ trong ký ức.
Hàn Phỉ bay xuống, mà ánh mắt Bách Lý Mân Tu lại thật lâu chưa hoàn hồn lại.
Lức hai chân dẫm trên mặt đất giá lạnh, Hàn Phỉ mới chậm rãi thả xuống trái tim vốn bị treo lên cao, nhưng tiếng ca trong miệng lại không hề dừng lại, nàng từng bước một đi tới giữa sân khấu, mà Băng Linh đã sớm bị sợ đến phát ngốc, ngồi sập xuống đất, trơ mắt nhìn nữ tử như ánh lửa đỏ kia bay xuống. Giống như Thiên Thần. Bên tai, tiếng ca hay đến không chân thực kia còn đang vang vọng.
Không có một ai phát ra âm thanh. Cũng không có ai nỡ phá hư thời khắc này. Hàn Phỉ hát, đến khi cảm giác gần như có thể khống chế miệng mình, nàng cố ý nâng cao một âm điệu, cuối cùng chậm rãi dừng lại, mà lúc này, trùng hợp một trận gió không biết từ đâu thổi tới, làm tung bay một góc tấm khắn che trên mặt nàng, khuôn mặt khuynh thành tuyệt đại kia cứ như vậy trong phút chốc lộ ra, lập tức bị nàng căng thẳng che đi. Nhưng trong nháy mắt này, đã đủ khiến mọi người dưới đài thần hồn điên đảo.
Băng Linh ngồi dưới đất lại càng nhìn thấy rõ ràng, tim nàng đột nhiên rơi xuống. Quá xinh đẹp, thật đẹp. Ra trận như vậy, tiếng ca như vậy, dung mạo như vậy, căn bản nàng thắng không nổi, căn bản không thể so sánh, căn bản.. Chính là thua.
Đột nhiên, Băng Linh khổ sở rơi nước mắt, ở trong cảm giác thất lạc còn kèm theo một chút đố kỵ mà nàng không muốn thừa nhận.
Hàn Phỉ dừng lại tiếng ca, mà lúc này, trong đầu vang lên một trận tiếng nhắc nhở.
"Keng~nhiệm vụ hoa khôi đã hoàn thành~khen thưởng ba trăm tinh tệ~khen thưởng tiếng ca nhân ngư vĩnh viễn, mặt khác, xét thấy kí chủ phát huy vượt xa người thường, cố ý khen thưởng ba lần cơ hội làm gầy thân thể~"
Hàn Phỉ nháy mắt mấy cái, đây là hoàn thành sao? Có cảm giác.. không quá chân thực a. Hơn nữa, dưới đài không phải quá an tĩnh rồi ấy nhỉ?
Đột nhiên, một trận tiếng gào thét đinh tai nhức óc tiếng thét chói tai truyền đến làm Hàn Phỉ hoảng hốt, tiếng vỗ tay như sấm nổ vang vọng khắp hoa lâu.
Hàn Phỉ giật mình, có chút tay chân luống cuống nhìn mọi người hưng phấn kích động phía dưới, nàng nhớ lại ở hiện đại những ngườibiểu diễn xong xuôi hoàn mỹ đều sẽ chào cảm ơn, nàng không thể làm gì khác hơn là hai tay nâng làn váy, khom lưng cúi đầu. Cái khom người chào này, ngay lập tức lại đưa tới tiếng vỗ tay càng to lớn hơn.
Man Diệp nhìn vị hảo hữu chưa bao giờ dễ dàng thay đổi sắc mặt của mình đã từ bàn đứng lên, thẳng tắp nhìn Hồng y cô nương trên đài kia, không khỏi lộ ra nụ cười mờ ám. Tuy phương thức ra trận của Hồng Y cô nương này đúng là đủ chấn động, tiếng ca đó cũng đủ khắc ghi, gương mặt đó cũng đủ kinh diễm, hắn cũng yêu thích, nhưng thật vất vả mới nhìn thấy Tiểu Bạch thú vị như vậy, hắn liền quân tử không đoạt niềm yêu thích của người khác.
"Tiểu Bạch, làm sao thế? Ngươi thích không? Nếu ngươi thích ta liền đem nàng đưa tới phòng ngươi, thế nào?"
Bách Lý Mân Tu không hề trả lời, chỉ trừng trừng nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ giống như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, ngẩng đầu lên nhìn, liền đối diện với Bách Lý Mân Tu. Đậu phộng! Sao nàng lại quên còn có cái tên vướng tay chân này nhỉ! Lúc vừa bị ngã lầu, nàng đã cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, Hàn Phỉ làm sao cũng không nghĩ tới đường đường là Thái tử Vân Hỏa quốc lại đi dạo chơi Hoa Lâu! Cái này mà truyền ra ngoài thì đúng là.. mất hết mặt mũi! Xui hơn nữa lại còn đụng trúng nàng! Chỉ mong hắn nhận không ra đi, hiện tại bộ dáng của nàng như thế này, trên mặt cũng bôi một tầng phấn dày, đẹp ơi là đẹp, nhưng là đúng là đủ giả, không trách được mà nói trang điểm chính là một loại phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt thật của nàng không phải dạng này, tuyệt đối không yêu diễm như thế.
Đây cũng là lí do vì sao Hàn Phỉ phải trang điểm, nàng cũng không muốn sau khi mình gầy xuống, lại xuất hiện trong Hoa Lâu để cho lũ công tử ăn chơi trác táng nhìn thấy dung mạo thật sự. Nếu như đã giành được vị trí hoa khôi, vậy thì hiện tại tốt nhất chính là rút đi.
Hàn Phỉ không lưu luyến chút nào xoay người rời đi, nhưng vẫn chưa kịp đi xuống đài, một Tú Bà trang điểm rất đậm liền quay eo đi tới, một phát bắt được cổ tay Hàn Phỉ, nói: "Cô nương nhà ai mà cao cường như vậy?"
Mồ hôi lạnh của Hàn Phỉ rơi xuống, cười nói: "Tú Bà, ngươi cũng nhớ tới nô gia sao?"
Tú Bà bị hỏi như vậy bắt đầu nghi hoặc, gần đây nàng thật có thu cô nương mới. Nhưng mà không thể nào a, sắc đẹp như thế này, làm sao có thể không để lại cho bà ta một chút ấn tượng nào! Nhưng, cái này đã không còn quan trọng!
"Cô nương mau theo ta tới, lầu hai có khách quý muốn gặp ngươi nha, ngươi sợ là được bay lên đầu cành cây biến thành Phượng Hoàng rồi!"
Tú Bà vừa nói vừa kéo Hàn Phỉ về phía lấu hai, khí lực cực lớn kia khiến nàng không thể tránh thoát, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là một đường đi theo. Đến lầu hai, Tú Bà trực tiếp đẩy Hàn Phỉ về phía trước, Hàn Phỉ bị đẩy lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã chổng vó, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với một gướng mắt tuấn tú đang cười híp mắt.
"Cô nương cẩn thận chút mới tốt, không nên ngã, nếu không khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành này sẽ bị hủy a."
Hàn Phỉ cau mày, lùi về sau vài bước, tâm ý chống cự hết sức rõ ràng. Man Diệp sững sờ, có rất ít cô nương biểu hiện ý chống cự hắn rõ ràng như thế.
Bách Lý Mân Tu từ phía sau lưng Man Diệp đi ra, thẳng tắp nhìn Hàn Phỉ. Trong lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút, vị Thái tử điện hạ này quả nhiên không phải là người ngu dốt, ánh mắt sắc bén kia làm nàng lo sợ bản thân mình bị nhìn thấu.
Sắc mặt Hàn Phỉ nhanh chóng biến đổi, nói: "Hai vị công tử muốn gặp nô gia làm cái gì?"
Man Diệp chỉ chỉ Bách Lý Mân Tu, nói: "Vị Bách Lý công tử này muốn cùng cô nương gặp mặt một lần, đã đường đột cô nương, nhưng phương thức cô nương vừa mới ra trận, quả thực là có chút đặc biệt."
Nghĩ đến nguy hiểm vừa rồi, sắc mặt Hàn Phỉ lại kém mấy phần, trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông cô gái áo xanh kia, quả nhiên, nàng ghét nhất chính là màu lục a!
Hàn Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Công tử quá khen."
"Cô nương vào trong ngồi đi, chúng ta có thể uống chút trà, tâm sự."
Hàn Phỉ lại lùi về sau một bước, nói: "Không cần, thân thể nô gia còn có chút không khỏe, muốn đi nghỉ ngơi một chút."
Trên thực tế, nàng nhất định phải mau mau chạy trở về! Nếu không nam thần nhất định sẽ tức giận! Nam thần tức giận sẽ không để ý tới nàng a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT