Hàn Phỉ cảm giác mình thật ngu xuẩn! Nàng luôn bị nam thần ăn đến sạch sẽ như vậy!
Người này, người này căn bản là không chắc chắn nàng là Hàn Phỉ! Ngữ khí khẳng định, lời nói ra khỏi miệng, động tác biểu hiện ra ngoài, đều vì muốn đánh tan phòng tuyến trong lòng nàng, thử thăm dò thái độ của nàng! Mà nàng, lại một lần nữa hoàn toàn trúng kế! Trực tiếp thừa nhận!
Hàn Phỉ ảo não cực kì, vò mẻ không sợ rơi thẳng thắn nhìn Tần Triệt, nói: "Rốt cuộc vì sao chàng biết được, Vương gia?"
Tần Triệt cười, bàn tay đang nắm chặt cũng buông ra, đổi thành chống vách tường, hắn quá mệt mỏi, cái trán lấm tấm mồ hồ lạnh đã bán đứng hắn. Vừa rồi đi một đường dài, hắn không biểu hiện ra ngoài chút nào, nhưng thật ra hắn rất mệt, rất uể oải, nhưng hắn vẫn cười rất ung dung, lạnh lùng trong mắt cũng có chút tiêu tan.
"Nàng quá ngốc." Hắn nói.
Hàn Phỉ giương mắt nhìn, nói: "Nói bậy! Rõ ràng ai cũng không phát hiện ra! Ta còn hiếu kỳ đây, Vương gia rốt cuộc là có Hỏa Nhãn Kim Tinh gì thế, vậy mà cũng nhìn ra!"
Tần Triệt đưa tay, chậm rãi tới gần, Hàn Phỉ bị dọa sợ nhảy dựng, muốn né tránh, nhưng sau lưng nàng chính là một bức tường, căn bản không thể tránh thoát, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn bàn tay Tần Triệt chạm vào mắt nàng, từ chỗ đó lập tức truyền đến một trận rét lạnh.
"Ánh mắt nàng không thay đổi."
Hàn Phỉ buồn bực: "Ánh mắt?"
Nàng rõ ràng đã mẽ mắt rồi mà! Trang điểm đậm như thế, làm sao có thể nhìn ra được?
Nhưng Hàn Phỉ căn bản không biết, ánh mắt của nàng rất khó lừa dối người khác, mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ có ánh mắt của nàng là không thể. Mà khác biệt lớn nhất của Tần Triệt cùng Bách Lý Mân Tu chính là, một người khẳng định, còn một người lại hoài nghi. Mà điều này, chính là một bước mà Tiểu Bạch bỏ lỡ.
Tần Triệt đột nhiên giống như vô cùng mệt mỏi, chậm rãi tựa đầu xuống. Trái tim Hàn Phỉ đập cuồng loạn, nàng nhìn đôi môi mỏng của hắn càng ngày càng gần, xấu hổ đến nỗi không cách nào nhìn thẳng, vừa đang mong đợi, vừa rêu rao lên, ôi, điều này, điều này.. quá nhanh! Nàng chưa chuẩn bị cho sự tiến triển nhanh chóng đến vậy đâu đấy!
Mãi đến tận khi vai nàng truyền đến cảm giác nằng nặng. Tần Triệt tựa trán lên bả vai Hàn Phỉ. Khóe miệng nàng có quắp. Quả nhiên nàng lại nghĩ quá nhiều rồi! Quả thực quá là mất mặt a! Tuyệt đối không thể bị người biết rõ! Nàng xấu xa suy nghĩ!
"Vương gia!"
"Hàn Phỉ."
"Ừm."
"Đến cùng thì người nào mới là nàng?"
Hàn Phỉ có chút lúng túng, nàng cũng không biết giải thích thế nào mới tốt. Nàng luôn phải đụng độ với nam thần ở tình trạng rất lúng túng, không thể tránh khỏi, hiện tại loại dáng vẻ này, giải thích thế nào cũng đều không phù hợp với lẽ thường.
Hàn Phỉ không có ý định trả lời, mà trực tiếp hỏi ngược lại: "Vậy tại sao Vương gia lại xuất hiện ở Vạn Hoa Lâu? Tại sao không ở lại trong khách sạn chờ ta? Vương gia không biết mình tùy ý chạy đến như vậy sẽ làm cho ta rất lo lắng sao? Chân ngài, căn bản không thể thừa nhận sự mệt mỏi như bây giờ, nếu lưu lại di chứng về sau, Vương gia ngài sẽ phải làm sao? Ta lại nên làm thế nào mới tốt?"
Tần Triệt không chút do dự, trực tiếp trả lời: "Vậy nàng hãy ở lại bên cạnh ta." Hàn Phỉ ngẩn ra.
Tần Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Giờ khắc này, ánh trăng bị tầng mây che khuất chậm rãi lộ ra, rọi sáng con đường vốn u ám hơn một chút, Hàn Phỉ nhìn thấy trong ánh mắt Tần tựa như đang sôi trào một loại tâm tình nào đó. Một loại tam tình vừa làm nàng sợ hãi, lại vừa khiến nàng chờ mong. Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng giống như bị ngăn chặn, một chữ cũng không thể thốt ra.
Tần Triệt đưa tay, chậm rãi gỡ bỏ tấm mặt nạ da người trên mặt mình, tùy ý ném xuống đất. Mà khuôn mặt thật tuấn mĩ tái nhợt của hắn, không chút nào giấu giếm lộ ra trước mắt Hàn Phỉ. Thời khắc này, hô hấp của Hàn Phỉ đột ngột tăng nhanh. Xong xong xong xong.. Nam thần lại dối trá! Hắn lại bật hack! Khuôn mặt này, khuôn mặt này.. khiến nàng căn bản không cách nào nhìn thẳng!
Đồ đẳng đỏ như máu dưới ánh trăng càng có vẻ yêu diễm, làn ra trắng nhớt bệnh trạng lại càng mơ hồ trở nên trong suốt. Khuôn mặt này, giống như không nên tồn tại ở nhân gian.
Hàn Phỉ nhìn đến xuất thần, lẩm bẩm nói: "Vương gia, chàng lại dùng sắc đẹp, chàng lại dùng mĩ nam kế.."
Tần Triệt câu lên khóe môi.
Quả nhiên, thế gian này, chỉ có kẻ ngốc này mới có thể nhìn thẳng mặt hắn, có thể không hề né tránh nhìn hắn, mà không chút nào sợ sệt, không chút nào căm ghét, lại càng không hoảng sợ.
"Hàn Phỉ, nếu như nàng lo lắng cho ta, vậy thì không nên rời khỏi ta."
"Ta, ta.." Hàn Phỉ nuốt nước miếng, yếu ớt nói: "Ta căn bản không muốn rời đi.."
Hắn tự tay, nâng cằm nàng lên, khiến cho nàng nhìn thấy ánh mắt hắn, không cho né tránh.
"Nói cho ta biết, tại sao lại ở nơi đó?"
"Ta, ta chỉ là muốn đến đó để lấy một thứ.."
"Thứ gì?"
"Thứ, thứ có thể giúp chàng đứng lên.."
Ánh mắt Tần Triệt lại càng thêm thâm trầm, lực đạo trên ngón tay dần hạ xuống.
"Vậy vì sao nàng lại biến thành bộ dáng này?"
"Ta, ta có một loại thuốc, có thể trong thời gian ngắn ngủi biến thành một dáng vẻ khác, nhưng, nhưng duy trì không được bao lâu!"
"Làm sao để biến trở về?"
Lần này, là Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Vương gia chẳng lẽ không thích bộ dáng này của ta sao?"
Tần Triệt trả lời lại càng trực tiếp, một cái tay khác đưa lên vò vò mặt nàng một cách tàn nhẫn, trong nháy mắt trang dung như hoa trên mặt Hàn Phỉ nhanh chóng biến thành bộ dáng của nữ quỷ.
"Ai nha, Vương gia chàng làm cái gì vậy!"
"Xấu chết."
Hàn Phỉ phẫn nộ: "Nào có! Đêm nay ta vừa giật được danh hiệu hoa khôi đấy! Là hoa khôi!"
"Mắt họ bị mù rồi." Ngữ khí Tần Triệt vô cùng bình tĩnh.
Hàn Phỉ cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng lại phủ nhận: "Nào có! Ta xinh đẹp như vậy!"
Sau một khắc, trong đầu truyền đến thanh âm yếu yếu của Đào Bảo: "Kí chủ, đã đến giờ.."
"Keng" một hồi, một trận kim quang lóe lên, hồng y đại mỹ nhân lập tức biến thành nữ nhân hồng y mập.
Hàn Phỉ: . Đậu phộng! Đúng là mất mặt! Không thể biến thân trở về muộn hơn một chút sao! Mất mặt chết mất! Hàn Phỉ còn thiếu điều tự che mặt mình nữa thôi.
"Ta không thích dáng vẻ kia." Hắn đột nhiên nói.
Hàn Phỉ lại bị ngăn chặn, nửa ngày sau mới hự một câu: "Vậy thì sau này ta không thế nữa."
Trong lòng Hàn Phỉ cực kì suy sụp, tàn nhẫn mà bị đả kích, nhưng sau đó lại có chút cao hứng, nam thần quả nhiên là nam thần, không hề bị bề ngoài hấp dẫn! Quả nhiên a, đây là chàng ấy xem trọng vẻ đẹp tâm hồn của nàng mà, thật khác một trời một vực với những tên nam nhân xấu xa kia! Không hổ là nam nhân nàng nhìn trúng!
"Hàn Phỉ."
"Ta biết rồi, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.."
Hàn Phỉ vừa mới nói xong, đột nhiên bị nam thần kéo vào trong lồng ngực, cái ôm này cũng không ấm áp, thậm chí còn có chút rét lạnh, nhưng giờ khắc này, nàng cảm thấy ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng ấm áp vô cùng. Trong hơi thở đều là mùi hương của hắn.
"Vương gia, chàng.."
"Lạnh." Trong giọng nói của hắn còn mang theo vẻ mỏi mệt.
Trong lòng Hàn Phỉ tê rần, sau đó cũng đưa tay ra ôm lấy hắn.
"Ta, không lạnh." Hàn Phỉ cười nói. Nàng nỗ lực dùng nhiệt độ của mình truyền sang cho Tần Triệt.
"Sau này, không nên chạy loạn."
"Được, ta sẽ không chạy đi đâu nữa."
Cái ôm này kéo dài một hồi, ngay lúc Hàn Phỉ muốn nói vài lời ngôn tình sến súa, đột nhiên cảm giác được hai tay có chút nạng, suýt chút nữa liền buông tay, may mà lí trí còn tỉnh táo nhắc nhở nàng ôm chặt nam thần đang trượt xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT