"Kí chủ! Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ngươi tính làm sao ra trận đủ kinh diễm mới phải."
Hàn Phỉ nhìn trên người mình mặc một bộ trang phục màu đỏ chót, đây là do nàng lấy ra từ trong phòng Băng Linh, trải qua cải biến nho nhỏ, bây giờ mặc lên người vô cùng thích hợp, đặc biệt làm Hàn Phỉ thích ý, là còn đặc biệt có hai cái lục lạc thắt ở trên eo.
"Đào Bảo, ngươi cảm thấy ta có thể làm được không?"
Trước trận đấu, Hàn Phỉ đột nhiên có chút không xác định.
"Kí chủ đang hoài nghi mình sao? Hoàn mỹ! Hoàn mỹ! Kí chủ phi thường hoàn mỹ! Đây chính là sự tiến hóa thành công nhất, không mập mạp! Không xấu xí! Không thô tục! Tuyệt đối! Hoàn mỹ! Nữ thần!"
Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, nhưng vẫn xem như miễn cưỡng bỏ đi bất an trong lòng, nàng nén lòng đến xem Băng Linh muội tử giống như đóa Bồ Công Anh nhảy múa dưới sân khấu, nghĩ biện pháp làm sao ra trận đủ kinh diễm. Nhưng, vì tập trung tinh thần Hàn Phỉ không hề phát hiện ra, một bóng dáng màu lục sắc đang trốn ở sau cây cột, sợ hãi nhìn nàng.
Mà bóng dáng lục sắc kia chính là Lục Bình.
Phía dưới, trong khi mọi người chìm đắm trong kĩ thuật múa tràn ngập tiên khí của Băng Linh, Lục Bình lại lựa chọn lên lầu để nghĩ cách, nhưng vừa vặn đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ đang tựa vào lan can nhìn xuống dưới, chỉ cần nhìn một chút dáng người yêu nhiêu vũ mị kia lập tức đã khiến trực giác cường đại của nữ nhân nơi Lục Bình cảm nhận được uy hiếp. Cho nên nàng lập tức liền trốn sau cây cột bí mật quan sát. Vừa đưa mặt qua dò xét, trong lòng lập tức nguội như tro tàn.
Dù cho trên mặt Hàn Phỉ còn mang theo khăn che mặt, nhưng từ một nửa khuôn mặt lộ ra ngoài kia, đã đủ để Lục Bình nhìn ra dung nhàn khuynh thành tuyệt sắc của nàng ta, đó là vẻ đẹp mà ngay cả nàng nhìn cũng không nhịn được vì đó mà run rẩy, quá đẹp, đẹp đến mức đã không đủ sức chống cự.
Sau khi sững sờ, chính là ghen ghét xông tới, đố kỵ mạnh mẽ dường như nuốt hết cả lí trí của nàng. Nàng vì giải đấu hoa khôi này mà trả giá tất cả, nàng đã liên tục thua hai năm, nàng thật vất vả mới đợi được mấy người kia bị chuộc thân, nàng còn trong bóng tối cười nhạo những kẻ đã từng là hoa khôi lại cam nguyện gả cho người bình thường, nàng vì điểm này, vì mong ước bay lên đầu cành cây, nhưng lại liên tiếp phạm sai lầm!
Phía dưới có một Băng Linh đủ để khiến nàng cảm thấy bị uy hiếp, nàng vốn còn chưa để ý như vậy, dù sao Băng Linh quả là đủ đẹp đến mức thanh tân thoát tục, nhưng nàng ta còn là một người mới, điều đó có nghĩa nàng ta không có đủ thị trường, nhưng người này không giống thế! Nàng ta đã đẹp đến một cảnh giới khiến cho tất cả mọi thứ trang sức đều trở thành hư vô.
Lục Bình gần như trong nháy mắt liền biết, nàng thua, nàng không thể thắng được một nữ nhân không hiểu ra sao lại xuất hiện này. Nàng đã thua một cách triệt để. Chênh lệch to lớn như vậy, Lục Bình cảm giác tâm linh mình cũng trở nên vặn vẹo.
Ngay lúc Hàn Phỉ mặt mày ủ rũ, ánh mắt nàng xéo qua nhìn thấy một bóng người màu xanh lục đi tới, nàng quay đầu, đó là một người dáng dấp vô cùng có khí tức nữ nhân, a, khá giống Hác lão bản, nhưng trên thân Hác lão bản còn có nhiều hơn một tia sĩ khí của thương nhân thành công nhân. Càng quái dị là, nữ nhân này mặc váy xanh. Hàn Phỉ ghét nhất là màu xanh.
"Vị muội muội này đứng ở chỗ này làm gì? Còn chưa tới muội muội ra trận sao?"
Lục Bình mang theo ý cười ôn nhu đi tới, ngay cả lời nói cũng ngọt đến mức có thể chảy ra nước.
Hàn Phỉ rùng mình một cái, nói: "Ta, ta ở đây đón gió lùa a."
Lục Bình đứng lại, không nói gì nắm lấy tay Hàn Phỉ, vỗ vỗ, nói: "Muội muội lạ mắt như thế, là cô nương ở nơi nào? Tú Bà nào lại đem một cô nương xinh đẹp như vậy hạ xuống thế a."
Hàn Phỉ vội vã theo nói: "Ta không tìm được các tỷ tỷ, không cẩn thận liền lên đến đây."
Ánh mắt Lục Bình lóe lên một tia sáng chói, nói: "Thì ra là như vậy, thì ra muội muội bị lạc đường, khi nào muội muội phải lên sân khấu đây?"
Không có tình huống bất ngờ gì xảy ra. Hận ý trong lòng Lục Bình càng đậm hơn một phần, còn vọng tưởng xúat hiện áp trục sao? Loại tiện nhân này!
"Muội muội mỹ lệ như vậy, tỷ tỷ thật sự là mặc cảm không bằng, muội muội dự định biểu diễn tiết mục gì?"
Hàn Phỉ ngẫm lại, nàng định biểu diễn lại mà trống kia. Nhưng lúc này đi nơi nào để tìm ra 18 cái trống kia đây. Hơn nữa, như vậy cũng quá dễ dàng bị người khác nhận ra, như vậy, nàng còn biết làm cái gì chứ? Ở A Mã Cung học những lễ nghi kia, có dùng được không nhỉ?
Hàn Phỉ gãi đầu một cái, nói: "Hình như cái gì cũng không biết."
Sắc mặt Lục Bình cứng ngắc một phần, hoàn toàn không biết bất kỳ tài nghệ nào, dựa vào mỹ mạo lại muốn lấy đi vị trí hoa khôi của nàng? Người như thế chính là thiếu một ít giáo huấn nho nhỏ rồi!
"Không sao, muội muội xinh đẹp như vậy, dù cho cái gì cũng không biết, thì vẫn cứ hấp dẫn người khác a."
Hàn Phỉ sững sờ, lời này sao nghe có vẻ trào phúng thế nhỉ?
"Muội muội cảm thấy Băng Linh cô nương biểu diễn như thế nào?"
Lục Bình chỉ chỉ dưới đài.
Hàn Phỉ cũng nhìn xuống, thì ra Băng Linh cô nương đã nhảy xong, mà dưới đài cũng rơi vào một mảnh tiếng hoan hô, ngay cả lầu hai cũng có không ít người từ trong phòng kế đi ra, tựa trên lan can mà nhìn.
"Ai nha, ngươi xem, Băng Linh cô nương cầm trong tay vật gì đây?"
"Cái gì?"
Đúng lúc này -- "Kí chủ! Cẩn thận!"
Hàn Phỉ sững sờ, lúc còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã đột ngột bị đẩy mạnh một cái, nàng vốn đã nghiêng về phía trước, thân thể lập tức mất trọng tâm, lập tức rơi xuống, lúc hoàn hồn, nàng nhìn thấy Lục Bình vốn luôn ôn nhu đã lộ ra một nụ cười ác độc.
"Vị trí hoa khôi, chỉ có thể là ta!"
Trong lòng Hàn Phỉ tức giận mắng, trúng kế! Trong lúc cấp tốc rớt xuống, con mắt Hàn Phỉ lập tức trừng lớn, từng sợi từng sợi kim quang ở bên trong lập loè, dường như ở trong mắt nàng xuất hiện đồ đằng màu huyết hồng, thời khắc này, toàn bộ thế giới cũng trở nên bất động, nàng không nghe thấy tiếng kinh hô dưới lầu, cũng không nghe thấy tiếng Đào Bảo sốt ruột kêu gào, trong mắt nàng, lập tức nhìn thấy một sợi dây ruy băng trang trí đang buông thõng từ trên xà nhà xuống. Trong nháy mắt, Hàn Phỉ đột nhiên đưa tay, kéo lấy sợi ruy băng, động tác của nàng cấp tốc linh xảo không giống như của một người bình thường, nhưng tư thái, lại ưu mỹ đến cực điểm. Lực rơi xuống bị giảm bớt, bàn tay Hàn Phỉ cầm lấy ruy băng vô cùng đau đớn, quán tính trượt quá lớn, căn bản không thể một lần liền dừng lại, nàng cứ như vậy theo sợi dây một đường trượt xuống dưới, vì bảo vệ bản thân, nàng không thể không giang hai tay bay lên không trung, thời khắc này, sợi dây ruy băng trên lầu bị nàng lôi dồn dập hạ xuống, một đầu sợ ruy băng nối với cơ quan chứa những cánh hoa đỏ trên xà nhà, dưới tác động của nàng, cánh hoa bị bung ra, từ trên bầu trời đột nhiên hạ xuống.
Mọi người giống như bị người ta điểm huyết, cứ như vậy trơ mắt nhìn lên bầu trời, một bóng dáng đỏ như lửa nương theo cánh hoa nhẹ nhàng hạ xuống, tư thái kia thật quá ưu mỹ mềm mại, hấp dẫn người khác.
Trong đầu Hàn Phỉ nổ tung, tức giận gọi: "Đào Bảo, Đào Bảo! Nhanh! Nhanh! Ta sắp không chịu được nữa rồi! Đậu phộng! Tay ta đau quá a!"
"Kí chủ! Nhảy, chờ một chút nữa cứ như vậy nhảy xuống, ta mở ra công năng ẩn tàng người nhẹ như yến!"
"Đậu phộng, ngươi có để ý ta nói gì không đấy hả? Ta sắp ngã chết rồi!"
"Sẽ không!"
Hàn Phỉ cắn răng, nói: "Nếu vậy, ta buông tay!"
"Được! Người nhẹ như yến mở ra!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT