Thanh âm của Tần Triệt cũng không lớn, nhưng lại khiến cho mọi người đều nghe được rõ ràng.
Tâm tình của Tần Hoàng vô cùng xấu, hắn đột nhiên hiểu được, tất cả mọi thứ đều là kế hoạch của con hắn! Cái gì mà Lý Tương Quân, cái gì mà muốn ngăn chặn miệng của tất cả người trong thiên hạ, cái gì mà trong lúc vô tình nói đến việc cưới bài vị, đều là giả! Đều là kế hoạch của Tần Triệt!
Tần Hoàng tức điên, hắn bị con trai của hắn dắt mũi, từ đầu đến cuối chỉ sợ người hắn muốn cưới chính là Hàn Phỉ này! Lấy Lý phủ Lý Tương Quân là bia đỡ đạn, hấp dẫn sự chú ý của hắn, ở trong hậu cung này là thủ đoạn mười lần như một, lại được Tần Triệt dùng vô cùng thuận tay, vô cùng vững vàng, thậm chí còn cho hắn vào bẫy! Triệt nhi a Triệt nhi, là Phụ hoàng đã đánh giá thấp ngươi, nữ tử này vậy mà lại khiến ngươi chập thuận mưu đồ nhiều như vậy, để bụng nhiều như vậy, hiện tại còn mưu toan dùng thử đoạn áp bách trẫm!
Tần Hoàng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, thủ đoạn của con trai ngoan của hắn đúng là vẫn còn kém một chút, nếu như đủ trầm ổn, thì không nên bại lộ vào lúc này! May là, tất cả những thứ này còn chưa xảy ra.
Tần Hoàng cất giọng nói: "Hoàng Nhi đừng vội hồ đồ, thân thể ngươi không thích hợp, hay là mau chóng trở về tu dưỡng thật tốt, loại Yêu Nữ khắc người này vạn lần không thể lưu lại, có ai không, đem Yêu Nữ vứt vào trong lò lửa, trẫm muốn nhìn xem yêu nữ này có nguyên hình là gì!"
"Vâng, Hoàng Thượng."
Lập tức, mấy tên thị vệ đeo đao tiến lên phía trước, muốn nhấc Hàn Phỉ đang nằm trên chiếc bàn tròn lên, mà Thái Minh đại sư lại lộ ra nụ cười đắc ý khi gian kế đã thực hiện được. Tuệ Minh đại sư chưa từ bỏ ý định, còn muốn ngăn cản, nói: "Hoàng Thượng không thể a! Hành động này sẽ đoạt đi một mạng người trong sạch đấy! Mệnh cách của nữ tử này cùng với Tần Vương là Thiên Đạo, nàng là bạn lữ phù hợp nhất, nhất định phải kết hợp, bằng không lưỡng bại câu thương a! Hoàng Thượng!"
Trong mắt Tần Hoàng căn bản không có cái gì là Thiên Đạo hay không Thiên Đạo, vốn dĩ trận nghi thức này cũng chỉ là một mà trình diễn mà thôi, không ngờ lại phát hiện ra người mà Tần Triệt chính thức lưu ý, hắn sao có thể lưu người lại được chứ.
Tròng mắt Tần Triệt đột nhiên phát hồng, hắn đưa tay đụng vào tấm mặt nạ, sắc mặt Tần Hoàng cùng Thái Minh đại sư lập tức cùng biến đổi, Tần Hoàng lạnh lùng nói: "Hoàng Nhi! Ngươi muốn làm gì?"
Tần Triệt lại ho ra một ngụm máu, trên mặt đất, máu đã chuyển sang màu đen, rõ ràng chính là biểu hiện trúng độc, hơi thở mong manh nói: "Phụ hoàng, nếu Hàn Phỉ mang mệnh khắc người, vậy thì ta chính là người chịu đựng, trong thiên địa này, ta cùng với nàng chẳng qua đều là người bị ông trời vứt bỏ mà thôi. Nếu không thể sống bên nhau, vậy thì chết cùng một chỗ đi."
Nói rồi, Tần Triệt gỡ mặt nạ xuống. Thời khắc này, mây đen đè nặng, cuồng phong cuộn khởi. Tần Triệt tháo sợi dây cột tóc ra, thả nó tung bay, suối tóc đen nhánh của hắn trút xuống, bị gió thổi tung, đánh vào trên mặt.
Hàn Phỉ choáng váng, tất cả những thứ này đến quá nhanh, nhanh đến mức nàng không kịp ứng phó, nàng chỉ có thể ngây ngốc, nhìn hắn lấy tấm mặt nạ xuống, nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc. Đó là gương mặt như thế nào? Ngay cả Hàn Phỉ nhìn thấy, cũng cảm thấy hoảng hốt. Đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ, mặt mày như họa, môi mỏng da trắng, đôi mắt phượng dài khảm nạm thêm đôi con ngươi thâm trầm, đen như hắc thạch, cả khuôn mặt đều trắng xanh, gần như trong suốt, trên trán phía bên trái là một đồ đằng màu đỏ rực vô cùng chói mắt. Đó là một đồ đằng đỏ tươi, giống hoa mà không phải hoa, có mấy phần giống loài hoa Mạn Đà La, uốn lượn xoay quanh ở gần huyệt Thái Dương, áp sát khóe mắt, chiếm cứ một vị trí nhỏ, khiến khuôn mặt đẹp đẽ kia miễn cưỡng mang thêm mấy phần tà khí, Tướng do Tâm sinh, khuôn mặt này nếu như người bình thường nhìn thấy sẽ cực kỳ không thoải mái.
Tần Hoàng đã nổi cơn tức giận lôi đình, một chữ cũng không nói.
Sau khi khuôn mặt Tần Vương lộ ra, lập tức đưa đến những tiếng hô kinh hãi, có mấy người thậm chí còn giật mình, càng ngày càng có nhiều người thảo luận.
Hàn Phỉ chậm rãi phục hồi tinh thần lại, vô thức, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
(.. Ta muốn an bình thiên hạ, không thể phụ kì vọng của chúng sinh, sinh tử của ta, đều không quan trọng.)
【 Nếu như bệ hạ có chí hướng tế thế cứu đời, vậy ta, tất sinh tử gắn bó)
【 Hàn.. Ngươi.)
【Ta.. nguyện tại đây lập lời thề, đời đời kiếp kiếp, luân hồi trằn trọc, tất sẽ mang theo lời thề đời này, truy tìm.)
Đầu Hàn Phỉ đau nhức như muốn nổ tung, ở trong vô số mảnh kí ức vụn vỡ nàng giống như đang muốn tìm kiếm gì đó, vừa giống như không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, nàng muốn nắm lấy một thứ rất quan trọng, nhưng đầu nàng lại đau đến sắp nổ tung.
Hồn thể của Hàn Phỉ bắt đầu tan rã từng chút một, nàng ngã quỳ trên mặt đất, mạnh mẽ ôm lấy đầu mình, gào lên từng tiếng đau đớn, hận không thể lăn lộn trên mặt đất, bên tai vang lên tiếng hệ thống kinh hô mơ mơ hồ hồ, âm thanh ù ù đã che lấp gần như tất cả. Ánh mắt nàng nhìn chằm chặp khuôn mặt Tần Triệt, đồ đằng trên trán hắn làm mắt nàng cảm thấy đau nhói, là ai, là ai một mực quấn quít lấy trí nhớ của nàng, nhanh nhớ ra đi, rất quan trọng! Rất quan trọng!
Hàn Phỉ đau đến mức nằm trên mặt đất, nàng nhìn thấy sắc mặt Tần Hoàng trên đài nổi giận, nàng cũng không nghe thấy Tần Hoàng nói cái gì, cũng không nghe thấy nam thần trả lời ra sao, càng không nghe thấy con lừa trọc kia khiếp sợ nói cái gì, trong tầm mắt nàng, chỉ có hình ảnh bọn họ, sau đó nàng nhìn thấy Tần Hoàng vung tay lên, vô số binh lính xông tới, tựa hồ muốn bắt Tần Triệt lại. Không, không được, không được bắt hắn..
Hàn Phỉ nằm trên mặt đất, duỗi cánh tay, muốn bò qua, bò đến bên người Tần Triệt, nhưng đầu nàng quá đau, cả người vô lực, ngay cả linh hồn cũng đang co giật, nếu như nàng nghe thấy tiếng hệ thống hô hoán, nhất định sẽ hiểu rõ.
"Kí chủ, kí chủ! Dừng lại đi! Những ký ức ấy quá to lớn! Kí chủ không thể tiếp thu! Sẽ hồn phi phách tán! Kí chủ! Ngưng hồi tưởng lại đi! Ngươi sẽ chết a!"
Nhưng, không một lời nói nào của hệ thống có thể truyền được vào tai Hàn Phỉ. Nàng khóc, đôi mắt trừng lớn, từng chút một cố gắng tới gần Tần Triệt, nàng không nhìn thấy ánh mắt ác độc của Tần Hoàng, không nhìn thấy ánh mắt đầy hoan kỉ của Thái Minh đại sư, chỉ nhìn Tần Triệt, nhìn thấy hắn đang dập đầu, đập đến đỏ lựng cả trán. Dường như hắn đang khẩn cầu Tần Hoàng cái gì đó. Hắn đang khẩn cầu..
Không, không cần khẩn cầu hắn, không cần khẩn cầu bất kì người nào! Không cho, nàng không cho hắn quỳ xuống khẩn cầu người khác! Những thị vệ đeo đao giống như đao phủ đã áp sát, bọn họ đưa tay ra, muốn hung ác thô bạo kéo Tần Triệt lên, mang hắn đi.
Đồng tử Hàn Phỉ lập tức co rút, tròng mắt tràn ngập tầng tầng tơ máu, chỗ đồng tử hiện lên từng hoa văn màu đỏ máu, yêu diễm phức tạp, mà hoa kia văn, cùng với đồ đằng trên trán Tần Triệt giống nhau đến kì lạ. Mang theo ánh sáng yêu diễm, sôi trào mãnh liệt.
Ngay lúc mấy cánh tay dơ bẩn kia sắp chạm được vào Tần Triệt, trong đầu Hàn Phỉ đột nhiên biến thành một mảnh trắng xóa, một cảm giác căng thẳng như dây cung lập tức đứt rời, nàng hé miệng, gào lên như dã thú: "Không được!"
"Không được đụng vào chàng!"
"Ta nói, không được đụng vào chàng a!"
Trong phút chốc, Thiên Địa biến sắc, một tiếng sấm đột nhiên nổ tung rạch ngang bầu trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT