Mười mấy mặt gương đồng trong nháy mắt bùng nổ, tạo ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ, một tia mặt trời xuyên phá tầng mây, chiếu sáng tấm gương đồng cực đại kia đến chói mắt, thân thể Hàn Phỉ như ẩn như hiện trong quang mang, đôi mắt vốn luôn nhắm nghiền đột nhiên mở ra, hào quang màu hồng cùng vàng đan xen lấp lóe nơi đồng tử, mà trên trán phía bên phải của nàng, một đồ đằng màu huyết hồng vô cùng phức tạp chậm rãi hiển hiện. Đồ đằng đó.. giống hệt như của Tần Triệt!
Đồ đằng gần như che kín một bên trán, lan tràn đến khóe mắt, quang mang lấp loé giống như nó đang có sự sống vậy. Nhưng đồ đằng này theo kim quang yếu dần mà chậm rãi biến mất, mọi người bị luồng sáng mạnh mẽ làm cho không mở nổi mắt, nên không có ai nhìn thấy hoa văn trên mặt Hàn Phỉ, cho đến khi quang mang hoàn toàn biến mất, Hàn Phỉ vốn nên nằm ở trên tấm ván gỗ đã không còn thấy tăm hơi, mà biến mất cùng với nàng, còn có Tần Triệt vốn nên quỳ trên mặt đất.
Mọi người trên sân thượng đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, đành dồn dập nhìn về phía Tần Hoàng trên đài cao. Giờ khắc này, sắc mặt Tần Hoàng kém đến cực điểm, khuôn mặt đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực nước. Hắn vung tay lên, cả giận nói: "Tìm! Tìm bằng được người cho ta! Dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra được bọn chúng!"
Trên sân thượng, hỗn loạn tưng bừng. Quần chúng chứng kiến toàn bộ sự việc cũng dồn dập phát sinh tiếng thán phục, lần tế điển này có thể nói là biến đổi bất ngờ a, liên tục xuất hiện chuyện ngoài ý muốn quả là khiến cho khán giả bọn họ xem đến nghiện, nhất là quang mang xuất hiện cuối cùng này, quả thực có thể được xưng là thần tích!
"Mau nhìn! Có cầu vồng!"
"Trời ạ! Thật sự là thần tích!"
"Mau nhìn mau nhìn, thật sự là cầu vồng, là ông trời hiển linh sao?"
Tần Hoàng ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy trên bầu trời, xuất hiện một vòng cầu vồng cong cong như ẩn như hiện, rồi rất nhanh biến mất, tâm hắn lập tức chìm xuống.
Dân chúng hỗn loạn tưng bừng, càng ngày càng nhiều người nhìn thấy cầu vồng kia, cho đến khi nó biến mất, còn có người kể chuyện say sưa sinh động như thật cho những người không thể tận mắt chứng kiến có thể hình dung, mặt mày hớn hở, nhất là sau khi Hàn Phỉ cùng Tần Vương biến mất trên sân thượng lại càng là dẫn lên nghị luận rất lớn.
Có người nói, đó là Yêu Nữ thi pháp, trói Tần Vương đại nhân đi mất. Cũng có người nói, đó không phải là Yêu Nữ gì cả, rõ ràng chính là ông trời hiển linh, hạ xuống thần tích, cầu phúc cho một đôi Khổ Mệnh Uyên Ương này. Mà thuyết pháp làm cho người tin phục nhất là: Hàn Phỉ cùng Tần Vương yêu nhau sống chết không thay đổi, nhìn xem dáng vẻ vì người yêu mà quỳ xuống cầu xin được tứ hôn của Tần Vương như vậy, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, hơn nữa Hàn Phỉ vốn hôn mê bất tỉnh lại đột nhiên tỉnh lại, chính là cảm ứng được tình lang hô hoán, tình yêu của hai người bất chấp sinh tử, cảm động trời cao, vì thế đặc biệt hạ xuống thần tích, mang hai người đi, họ sẽ được ở trên trời trải qua cuộc sống Thần Tiên Quyến Lữ đây!
Thuyết pháp này càng ngày càng được nhiều người tán thành, nhưng trên sân thượng, sắc mặt của Thái Minh đại sư cùng Tần Hoàng đều rất kém, hắn đột nhiên nhìn đệ tử Tuệ Minh của mình, nói: "Đây đều là mưu kế của ngươi!"
Tuệ Minh đại sư lo sợ tát mét mặt mày nói: "Sư phụ, ngài trách oan đệ tử rồi, đây vốn là thiên ý, làm sao con người có thể làm được như thế!"
Cũng đúng, Cuồng Phong Bạo Vũ vừa rồi, cùng với kim quang lấp loé, là do ánh mặt trời chiếu rọi, sao có thể do con người khống chế được. Người có năng lực như vậy thì đã sớm là thần rồi! Nhưng, thật sự là ông trời hiển linh sao? Thái Minh đại sư thật sự là không muốn tiếp thu cách nói như vậy, nhưng lại không cách nào lấy ra chứng cứ để định tội Tuệ Minh, chỉ có thể buồn bực muốn chết.
Ngự Lâm quân suýt chút lật ngược cả sân thượng cũng không thể làm gì khác hơn là bẩm báo với Hoàng Thượng không tìm được người, Tần Hoàng tức giận đến nỗi ra lệnh tại chỗ, đầu tiên là lập tức phong tỏa ngăn cản Hàn phủ, khống chế trên dưới Hàn phủ, nếu nhìn thấy bóng dáng Hàn Phỉ lập tức bắt giữ, thứ hai là hạ lệnh truy bắt trên toàn quốc, một khi xuất hiện bóng dáng Hàn Phỉ cùng Tần Vương, người cung cấp tin tức sẽ được thưởng vạn lạng bạc, bắt sống được hai người, trực tiếp phong quan thêm tước!
Lệnh vừa ban ra, lập tức dẫn lên nhiều tiếng hô kinh ngạc, nhưng động tâm thật sự cũng chỉ là một nhóm người, với những người khác hai người Hàn Phỉ đã tình đầu ý hợp, ở một thế giới khác an an ổn ổn sinh sống, cũng không cần đi quấy rối người khác. Cũng có người hiếu kỳ, đến cùng thì hai người này đi nơi nào đây?
Mà một bên khác, Hàn Phỉ ngay trước mặt mọi người mang Tần Vương đi lúc này đang thở hồng hộc, trên lưng còn cõng một nam tử, mồ hôi từ trán nàng nhỏ xuống từng giọt. Phía sau lưng, Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Thả ta xuống đi, Hàn Phỉ."
Hàn Phỉ khẽ cắn răng, nói: "Không được, còn chưa đủ xa, những người kia sẽ tìm được chúng ta mất!"
Tần Triệt thở dài, nói: "Nàng biết nơi này là nơi nào không?"
Không trách được nơi này đến một bóng người cũng không có! Ngay cả một gian nhà cũng không có luôn! Hoang Mộc Châu, là một khu vực không người cách xa Hoàng Thành. Sao nàng lại có cảm giác IQ của mình bị vũ nhục thế nhỉ!
Hàn Phỉ tìm một bóng cây, thả nam thần ngồi tựa vào đó, bản thân cũng đặt mông ngồi dưới đất, thở hồng hộc, mãi một lúc sau mới từ từ lại gần, đối diện với nam thần dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát hắn, sau đó Hàn Phỉ thất thần.
"Cái kia.. Vương gia, ta cướp chàng ra đây a."
"Ừm."
Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Vậy, vậy chàng có muốn hỏi ta cái gì không? Tỷ như tại sao có thể lập tức chạy đến nơi đây?"
Trên thực tế, ngay cả Hàn Phỉ cũng không biết nên giải thích thế nào, nàng chỉ nhớ được mình quá mức phẫn nộ, phẫn nộ đến mức muốn bao phủ cả lí trí của nàng, sau đó lập tức liền bạo phát, linh hồn nàng giống như bị hút vào thân thể, trong nháy mắt trở lại với thân thể, hệ thống giúp nàng khởi động một công năng đạo cụ, là vầng sáng thánh mẫu. Sau đó, bọn họ liền tới nơi này.
Hàn Phỉ gần như là liều mạng cõng nam thần chạy thật nhanh, chỉ sợ bị tóm lại, dám to gan bắt cóc Vương gia, đúng là không nên quá kíƈɦ ṭɦíƈɦ. Bây giờ suy nghĩ một chút, Tần Hoàng nhất định tức điên, thậm chí người cha tốt đẹp kia nhất định sẽ càng thêm hận nàng đi, liên lụy toàn bộ Hàn phủ, nhưng Hàn Phỉ không một chút nào hối hận, nàng đã sớm muốn đem nam ra khỏi chốn hoàng cung như cái lồng giam kia, nhất là khi nàng biết rõ Tần Hoàng còn ôm tâm tư vặn vẹo với nam thần, thì càng thêm không thể chịu đựng. Chỉ là..
Hàn Phỉ nhìn Vương gia ngồi ở một bên phong khinh vân đạm, không có chút nào chật vật thì lại cảm thấy bất an, vừa bất an lại vừa có cảm giác mơ hồ kích động cùng nhảy nhót, nhưng về ngoài vẫn tỏ vẻ yếu yếu nói: "Vương gia.. Chúng ta bỏ trốn đi."
Vừa dứt lời, Hàn Phỉ đã bị chính lời nói của mình dọa cho phát ngốc. Bỏ trốn? Cùng Vương gia.. Bỏ trốn? Cái ý niệm này, nghe thế nào cũng vô cùng không hợp với lẽ thường.. Lại phi thường thoải mái a!
Càng làm cho Hàn Phỉ kinh sợ là, nàng nhìn thấy Tần Triệt bên cạnh chậm rãi câu lên khóe môi, một chữ chậm rãi từ môi mỏng của hắn tràn ra.
Hắn nói: "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT