"Hoàng Thượng, nữ tử này là người bị thượng thiên nguyền rủa, cần dùng Hỏa Hình mới có thể hiển hiện nguyên hình, Thần Đỉnh có thể đốt cháy giả tướng, lúc đó Hoàng Thượng liền có thể biết rõ tất cả chân tướng!"

Sau khi Thái Minh đại sư nói xong, tất cả xôn xao.

Hàn Phỉ bị chọc tức đến mức phải cười gằn, đưa nàng ném vào trong lò lửa? Khiến nàng hiện ra nguyên hình? Cái này sợ là muốn đẩy nàng vào chỗ chết thì có! Một người bình thường bị ném vào trong lửa đốt cháy một lần còn có thể sống sao? Muốn cho mọi người nhìn thấy xương sọ của nàng à?

Bên kia, Tần Hoàng hơi nhíu mày, trầm mặc không nói, Hàn Phỉ này là đối tượng hắn tìm khắp thiên hạ mới thấy phù hợp nhất, có thể ngăn chặn miệng thiên hạ, lại không e ngại tâm mình, nếu thật sự bị một cây đuốc đốt chết, hắn lại phải đi đâu để tìm được một thí sinh thích hợp như thế chứ.

Tần Hoàng do dự, Tuệ Minh đại sư mắt sắc nhận ra lập tức tiến lên, nói: "Hoàng Thượng, phương pháp này không thể dùng được, vạn nhất Hàn tú nữ không phải là Yêu Nữ thì sẽ bị giết chết một cách oan uổng! Đến lúc này thì phải làm sao?"

Tần Hoàng gật đầu, nói: "Tuệ Minh đại sư nói có lý, đem người ném vào trong lửa chung quy là không thích hợp."

Ánh mắt Thái Minh đại sư chậm rãi đảo qua Tuệ Minh, tên đệ tử trước đây vẫn bị hắn lơ là, luôn vô cùng thành thật trầm mặc, thế mà vẫn còn một mặt như vậy! Trong lòng Thái Minh đã kết án tử hình cho đệ tử này, vốn dĩ thân thể hắn đột nhiên không thích hợp, vì ngăn ngừa thủ hạ có tâm tư quá lớn, muốn thay thế vị trí của hắn, vì thế Thái Minh cố ý chọn một đệ tử không có dã tâm nhất là Tuệ Minh đi tới cử hành pháp sự, không nghĩ tới, lại bị cắn ngược một cái!

Thái Minh trầm giọng nói: "Hoàng Thượng nhân từ, lão hủ cũng còn một phương pháp khác, mong Hoàng Thượng tuyên Tần Vương."

Tần Hoàng do dự một chút, nhưng tình cảnh trước mắt xác thực không thích hợp từ chối, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tuyên Tần Vương."

Tim Hàn Phỉ lập tức treo cao, hiện tại nàng căn bản không biết lão lừa trọc này muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp, không thể làm gì khác hơn là theo Tần Vương một đường đi qua.

Vương gia bị người chậm rãi đẩy tới, đám người nhường ra một lối đi, nhìn Tần Vương ngồi trên xe lăn, mang theo một cái mặt nạ màu bạc, sắc mặt ai cũng phức tạp, có hiếu kỳ, có kinh ngạc, có đồng tình, có trào phúng, Nhân Gian Bách Thái, tựa hồ vào đúng lúc này toàn bộ bày ra.

Hàn Phỉ vẫn tung bay ở trước người Vương gia, hận không thể chặn mọi tầm mắt kia lại, nhưng chung quy vẫn là không thể, thân thể nàng vốn trong suốt, những tầm mắt kia toàn bộ đều rơi vào trên người Tần Triệt, nhưng thần sắc hắn bình tĩnh, không có chút nào biến hóa, giống như đối với thảy điều này đều đã tập mãi thành quen.



Một Vương gia nổi tiếng thiên hạ là phế phẩm, nổi tiếng là con ma ốm, Tần Vương, cứ như vậy xuất hiện trước mặt mọi người.

Hàn Phỉ cũng thiếu chút nữa cho rằng Vương gia không thèm để ý những ánh mắt như vậy, nhưng lúc ánh mắt nàng lướt qua bàn tay đã nắm chặt thành quyền của hắn trong ống tay áo, nàng rốt cuộc biết, hắn vẫn để tâm.

Hàn Phỉ đau lòng vô cùng, thậm chí hoài nghi mục đích của con lừa trọc kia chính là khiến Vương gia mất mặt trước bàn dân thiên hạ, điều này làm nàng càng hận hắn hơn một phần.

Rất nhanh, Tần Triệt đã bị đẩy đến sân thượng, mọi người đều nín thở nhìn.

Tần Hoàng nói: "Đại sư muốn làm gì?"

Thái Minh đại sư đi qua, cầm trong tay một cây phất trần, vung hai lần, liền đến trước mặt Tần Vương, nói: "Vương gia, đắc tội."

Nói xong, phất trần trong tay Thái Minh vỗ nhè nhẹ hai bên vai Tần Triệt. Mà Hàn Phỉ lúc này đã nhìn thấy, một đám bột phấn nhỏ từ phất trần bay ra, rơi vào trên người Tần Triệt. Ánh mắt của nàng lập tức trừng lớn, trong lòng nặng nề.

Thái Minh đại sư lấy đi phất trần, xoay người nói: "Hoàng Thượng, lão hủ vừa mới lấy đi phong ấn của Tần Vương, Tần Vương chính là Hoàng Tử, có long khí của Hoàng Thượng, tự nhiên sẽ miễn dịch đối với tất cả yêu ma quỷ vật, nhưng bởi vì thân thể Tần Vương bị hao tổn, Long khí hơi yếu, chỉ cần hơi có chút không thích hợp, liền sẽ phản ứng, lão hủ khẩn xin Tần Vương tới gần Yêu Nữ, đến lúc đó, tất cả liền biết rõ."

Nghe vậy, Tuệ Minh đại sư vẫn muốn chen vào, nhưng Tần Hoàng đã mở miệng trước, nói: "Nếu đã vậy thì thử xem đi."

Đôi mắt Tần Triệt lập tức chìm xuống, nhưng cũng không nói gì, bị đẩy tới gần thân thể Hàn Phỉ đang nằm trên tấm ván gỗ. Lúc đang tới gần, Tần Triệt đã ngửi thấy một mùi hương lạ, mùi hương đó từ xoang mũi tiến vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho thân thể hắn nổi lên một trận đau đớn, Tần Triệt rên lên một tiếng, sắc mặt lập tức xấu đi, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức nhịn xuống, chỉ là bàn tay đặt trên ghế tựa đã siết thật chặt, gân xanh cũng nổi lên.

Hàn Phỉ tức điên, nàng nhìn thấy dáng vẻ của nam thần liền biết nhất định là đám bột phấn kia có vấn đề! Con lừa trọc này đã dùng âm chiêu! Đây là độc tương khắc! Nam thần bị hạ độc!

Thời gian từng chút trôi qua, sắc mặt Tần Triệt càng ngày càng khó coi, nếu không phải là có tấm mặt nạ thì sợ là đã sớm bị người ta phát hiện ra dị dạng, hắn cúi đầu, hô hấp có chút gấp gáp, từ nơi sâu trong cổ họng tựa hồ dâng lên cái gì.



Thái Minh đại sư đứng ở một bên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn không chút biến sắc mở rộng túi gấm trong tay áo, để mùi hương kia bay ra nhiều hơn, đối với người bình thường, căn bản sẽ không ngửi thấy mùi vị gì, nhưng đối với Tần Vương mà nói, đó chính là thạch tín. Quả thật đúng là không sai, Tần Triệt cũng không nhịn được nữa, phốc một tiếng liền phun ra một ngụm máu.

Tần Hoàng vụt đứng lên, hoàn toàn biến sắc, nói: "Lập tức tuyên ngự y!"

Ngồi ở một nơi khác, hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt Tần Hoàng, vẻ sốt ruột chợt lóe lên trên khuôn mặt hắn bị bà ta thấy rất rõ ràng, trong lúc nhất thời, tâm chìm xuống, ánh mắt nhìn Tần Triệt tràn ngập ác độc.

Sau khi Hàn Phỉ nhìn thấy nam thần thổ huyết lập tức bùng nổ, vội vã vây quanh nam thần bay lên nhảy xuống, trong miệng hô: "Tần Triệt, Tần Triệt, chàng không sao chứ, Tần Triệt.."

Nhưng nàng lo lắng cũng không ai nhìn thấy.

Tần Triệt che miệng, nhưng huyết dịch vẫn liên tục từ khóe miệng tràn ra, đôi mắt hắn rất đen, giống như thâm uyên, một bàn tay khác nắm rất chặt, ngay lúc có người đến chuẩn đưa hắn đi xem ngự y, Tần Triệt buông tay ra, nuốt xuống cảm giác tinh ngọt, nói: "Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu Phụ hoàng Tứ Hôn."

Bốn phía ồ lên. Ngay Hàn Phỉ cũng kinh ngạc cứng đờ thân thể.

Sắc mặt Tần Hoàng đen tối không rõ đứng ở chỗ cao, nói: "Hoàng Nhi thân thể không thích hợp, việc này ngày sau hãy nói, hiện tại để ngự y nhìn xem."

Tần Triệt trầm mặc một hồi liền hành động, một động tác này của hắn khiến cho mọi người cũng trợn mắt ngoác mồm. Chỉ thấy hai tay hắn đang đỡ trên ghế, bắt đầu dùng lực, chậm rãi chống đỡ thân thể mình, dưới ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người thân thể hắn dời khỏi xe lăn, sau đó phù một tiếng, quỳ trên mặt đất. Tiếng động phát ra đủ để biết lần quỳ này hắn dùng bao nhiêu sức lực, thậm chí bởi vì nửa người dưới bại liệt mà không thể duy trì thăng bằng, hai tay chống trên đất, đầu ngón tay tái nhợt dần nắm lại thật chặt, từng giọt từng giọt mồ hôi nhỏ xuống.

Trong một ngày Đông Chí lạnh lẽo như vậy, nhưng bởi vì hắn dùng lực quá mức mà chảy mồ hôi đầm đìa, hành động này đối với người bình thường mà nói vô cùng đơn giản nhưng lại tiêu hao tất cả khí lực của Tần Triệt.

Hắn quỳ trên mặt đất.

Trái tim Hàn Phỉ đột nhiên đau như bị ai đó đâm một nhát dao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play