Ngô Tu Hòa nói: "Lão phu nghe nói Khúc Giang có cá trắng, nên đến đây câu cá."


Tôn Chấn gật gật đầu, cũng không truy vấn việc này nữa, ngược lại nói: "Thỉnh cầu Ngô thần y kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình huống phát sinh ở đây."


Bởi vì nghĩ đến sau khi nói xong liền có thể ăn cơm, Ngô Tu Hòa thập phần phối hợp, "Lão phu vốn đang câu cá ở một nơi cách đây chừng một dặm về hướng bắc, không nghĩ tới câu cả một buổi sáng chỉ câu được một con cá trắm cỏ nhỏ chừng hai lượng, cảm thấy chỗ đó phong thuỷ không tốt, liền quyết định đến tửu lầu bên này ăn cơm xong rồi đổi qua chỗ khác. Ai ngờ, khi đi ngang qua đây, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lão phu lập tức trốn vào bụi cây chỗ kia để quan sát."


Ngô Tu Hòa chỉ vào rừng cây rậm rạp gần tiểu các.


"Ừm." Tôn Chấn chỉ đáp lời, vẫn chưa lập tức sai người đi xem xét.


Ngô Tu Hòa tiếp tục nói: "Lão phu thấy có một đám ước chừng mười ba mười bốn người bịt mặt võ công cao cường..."


Tôn Chấn ngắt lời lão: "Thần y làm sao biết đối phương có võ công cao cường?"


"Ngươi đứa nhỏ này ngốc hay sao." Ngô Tu Hòa đánh giá hắn vài lần, "Có hai người từ trên mặt đất vèo vèo mà bay lên lầu hai, võ công không cao cường có thể dễ dàng mà bay lên như vậy sao?"


Tôn Chấn bị nghẹn đến không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ nói: "Ngài tiếp tục."


"Lúc ta nhìn, trong phòng có bốn sai vặt đã chết hai người, còn hai người đang che chở chủ tử bọn họ, lão phu thấy cảm động sâu sắc, liền quyết định trợ giúp bọn họ một lần." Ngô Tu Hòa không biết từ nơi nào móc ra một cái bình nhỏ, 'bang' một tiếng đặt lên bàn, "Lão phu chuẩn bị dùng mê dược độc môn của sư môn để đối phó với bọn họ, ai biết ta mới vừa động, liền bị người cảnh giới của đám người kia phát hiện, đám người kia quá không phúc hậu, liền hỏi cũng không hỏi một câu, trực tiếp bắn ra hai mũi tên, may mắn ta nhanh nhẹn, tránh thoát một kiếp!"


"Lúc ấy, Trương Đại phu có bị thương không?" Tôn Chấn hỏi.


Ngô Tu Hòa nhíu mày nói: "Lão phu tự thân còn khó bảo toàn, nào có công phu đi xem người khác. Đám người kia bắn ra hai mũi tên, ngay sau đó lại có một người vung đao chạy đến."


Ngô Tu Hòa xoa chòm râu đắc ý nói: "Bất quá lão phu thập phần trấn định. Trước đó lão phu đã dùng bí kỹ của sư môn tính qua sắp tới gặp kiếp, kiếp nạn này tuy cực kỳ nguy hiểm, chung quy lại không có tánh mạng chi ưu. Quả nhiên, khi lão phu chạy thoát về hướng nam, gặp phải một đám sĩ tử, nghe nói lão phu gặp nạn, liền lập tức đi báo quan, một đám người ỷ vào người đông thế mạnh, nghĩ đám người kia cũng không dám làm gì, liền chạy đến đây, kẻ xấu kia quả nhiên nghe tiếng gió chạy mất! Bất quá khi đó hai người đang uống rượu trong các, đều đã chịu trọng thương, có nguy hiểm tới tánh mạng, lão phu liền theo ý trời, tùy duyên mà cứu trị."


Tôn Chấn biết lời Ngô Tu Hòa nói hơn phân nửa chính là sự thật, bởi vì đi báo quan thật sự là hai sinh đồ của Quốc Tử Giám, mà thời điểm quan phủ đuổi tới, tất cả mọi người ở hiện trường còn chưa rời đi, đều chính mắt thấy Ngô Tu Hòa cứu người, hơn nữa thấy một mình lão khó có thể chiếu cố hết, liền phái người đi tìm một y sinh khác đến. Nhưng đáng tiếc, chờ y sinh kia chạy tới, người bị thương đã tắt thở.


Nhưng lời Ngô Tu Hòa nói có một điểm không quá quan trọng làm Tôn Chấn thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ Hoa Đà cũng biết bói toán?


"Thỉnh thần y nhìn ghi chép lại coi có đúng không, nếu đúng, thỉnh ký tên một cái." Tôn Chấn đẩy ghi chép của thư lại đến trước mặt Ngô Tu Hòa.


Ngô Tu Hòa nhận lấy nhìn nhìn, gật đầu nói: "Một chữ không sai." Liền nâng bút ký tên, sau đó ấn dấu tay xuống.


"Làm phiền thần y." Tôn Chấn chắp tay thi lễ.


"Lão phu có thể đi rồi sao?" Ngô Tu Hòa hỏi.


"Thần y xin cứ tự nhiên." Tôn Chấn nói.


Ngô Tu Hòa vui mừng bò dậy, nói với Nhiễm Nhan đang đứng một bên: "Đồ đệ a, ta đi tham khảo y đạo với mấy vị ngự y, ngươi làm gì làm đi."


Nhiễm Nhan từ tay áo lấy ra túi tiền nhét vào tay lão, "Ngài lấy cái này đi kêu gã sai vặt ở tửu lầu mua cho ngài bộ y phục để tắm rửa."


"Được." Ngô Tu Hòa cũng không khách khí, nhét túi tiền vào trong tay áo rồi vui tươi hớn hở đi tìm đám người Trương Tùng Hạc.


Nhiễm Nhan thở dài, đi một bước nhìn một bước đi, trí nhớ của Ngô Tu Hòa ở phương diện nào đó xác thật không được tốt, thêm tính tình tùy ý tiện, dù có dặn dò lão cũng vô dụng.


Tôn Chấn đứng dậy nói: "Chúc mừng Hiến Lương phu nhân có quý tử."


Nhiễm Nhan khẽ cười nói: "Đa tạ Tôn Thiếu Khanh."


Tôn Chấn đã gần xong việc, chỉ chờ hợp lại manh mối với Hình Bộ cùng Ngự Sử Đài. Lần này chủ thẩm là Đại Lý Tự, đường thẩm do Hà tự chính phụ trách, Hình Bộ thị lang, Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Ngự Sử Trung Thừa bồi thẩm. Nếu là bình thường tam tư hội thẩm, ba vị quan viên làm bồi thẩm, về cơ bản không cần hiệp trợ tra án, quan trọng nhất là phải giám sát toàn bộ quá trình, bảo đảm kết quả không có sai sót. Nhưng lần này liên quan đến trữ quân, hơn nữa còn do thánh thượng đích thân triệu tập, tam tư không thể không xử sự cẩn thận hơn.


Hai người nhường nhau ngồi xuống tịch, Tôn Chấn dò hỏi: "Nghe nói Hiến Lương phu nhân và Lưu xá nhân mới điều nhiệm đến Đông Cung có quen biết?"


Nhiễm Nhan trong lòng khựng lại, nói: "Đúng vậy, khi còn ở Tô Châu, Lưu xá nhân đối với Nhiễm thị ta rất chiếu cố, cùng gia phụ có giao tình không tồi."


Tôn Chấn gật đầu, "Hôm nay ta mới biết được, Lưu xá nhân đã mất tích nhiều ngày."


"Mất tích?" Nhiễm Nhan kinh ngạc, nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày nay ở Đông Cung, trong lòng Nhiễm Nhan bắt đầu lo lắng. Ban đầu nàng cùng Lưu Phẩm Nhượng bất quá là lợi dụng nhau mà thôi, nhưng vuốt lương tâm mà nói, vô luận Lưu Phẩm Nhượng cáo già đến cỡ nào, đối với nàng vẫn không tồi, nếu nàng có nhiều nhược điểm nằm trong tay người khác như vậy, nàng không thấy được là sẽ an ổn như bây giờ.


Lưu Phẩm Nhượng ở trong quan trường lõi đời khéo đưa đẩy, chuyện âm u bình thường có lẽ cũng trải qua không ít, nhưng ông ta vốn xuất thân thấp hèn, trong chuyện đối đãi bá tánh, đích xác cũng là tận tâm tận lực hiếm thấy, cho nên thời gian nhậm chức ở Tô Châu tuy không dài, lại có thể được bá tánh ủng hộ, Nhiễm Nhan đối với ông ta cũng không có ác cảm.


Nàng không khỏi truy vấn: "Đông Cung không phải mỗi ngày cũng phải điểm danh sao, chẳng lẽ không có ai phát giác ra ông ta mất tích?"


"Ngài có điều không biết, Thái Tử suốt ngày ăn chơi yến tiệc, đã có hơn một tháng chưa gặp cung thần, bởi vậy Đông Cung cũng cực kỳ lơ là, điểm danh cũng bữa có bữa không, thẳng đến khi Thái Tử Trung thứ tử bỏ mình, hôm nay tra ra mới phát giác đồ dùng ở chỗ ông ta đã ít nhất có hai ba ngày chưa từng bị động qua."


Lý Thừa Càn sống mơ mơ màng màng như thế, sợ là đã biết Lý Thế Dân từng triệu kiến trọng thần lúc đêm khuya, thương nghị việc phế truất, cho nên tâm ý nguội lạnh đi.


Khi Lưu Phẩm Nhượng tới, đã là nửa hỉ nửa ưu.


"Từ khi Lưu xá nhân đến Trường An nhậm chức, ta cũng chỉ gặp qua ông ta hai lần, dù gì ông ta cũng là người của Đông Cung, không thể kết giao thân thiết." Nhiễm Nhan nói thẳng.


"Hiến Lương phu nhân có biết người nào bên người ông ta không? Phó tì linh tinh gì đó cũng được." Tôn Chấn đã hỏi qua đồng liêu của Lưu Phẩm Nhượng, đều nói là có sai vặt, lại không biết có mấy người.


"Bên người ông ta chỉ nuôi hai gã sai vặt, cũng mất tích luôn rồi sao?" Nhiễm Nhan hỏi.


Lưu Phẩm Nhượng lần này điều nhiệm đến Trường An, vốn đã tính tới trường hợp xấu nhất, cho nên vợ con ông ta đều để lại Tô Châu, chuẩn bị sau khi thế cục ổn định xuống, mới đón bọn họ vào kinh. Hơn nữa Trường An tấc đất tấc vàng, ông ta lại không phải loại ác quan đi cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, tiền tài kiếm được chút ít ở Tô Châu, còn có một nhà già trẻ phải nuôi sống, dư lại căn bản không đủ mua tòa nhà nào ở thành đông, tạm thời sống nhờ ở một nơi, chỉ nuôi hai gã sai vặt.


"Đúng vậy, không có tung tích." Tôn Chấn thở dài.


Nhiễm Nhan âm thầm phân tích chuyện này một chút, nếu hung thủ thật sự là Thái Tử, Lưu Phẩm Nhượng nói chuyện làm việc đều rất khéo đưa đẩy, hoàn toàn khác với loại gián thần như Trương Huyền Tố, ông ta ở bên người Thái Tử, tất nhiên biết cách gãi đúng chỗ ngứa, hẳn là sẽ không bị hành hạ đến chết đi?


"Tôn Thiếu Khanh có nhớ rõ xác chết trôi mặc đồ nữ ở Khúc Giang mùa hè năm trước hay không?" Nhiễm Nhan nói.


Tôn Chấn gật đầu, "Đó là một nội thị của Đông Cung, tên An Tâm."


Nhiễm Nhan lập tức nói: "Tôn Thiếu Khanh có nghĩ tới, án mạng lần này lại là ở Khúc Giang? Theo lời của sư phụ ta, có mười mấy người bịt mặt, tửu lầu, quán rượu ở gần đây cách nhau cũng không xa, bọn họ là như thế nào giấu tai mắt người khác, tới vô ảnh đi vô tung?"


Tôn Chấn lập tức hiểu ý nàng, "Ngài là nói, hung thủ có chỗ ở gần đây?"


"Khả năng này hẳn là vẫn phải có đi?" Nhiễm Nhan hỏi ngược lại.


Thần sắc Tôn Chấn hơi liễm, thi lễ thật sâu với Nhiễm Nhan, sau đó đứng dậy, cao giọng nói: "Người đâu!"


"Có!" một quân tốt chắp tay đợi lệnh.


Tôn Chấn đi qua móc một món đồ ra đưa cho hắn, thì thầm vài câu, người nọ ứng tiếng liền vội vàng rời đi.


Qua chừng hai chén trà, Tiêu Tụng mới thăm dò xong xung quanh, thấy Nhiễm Nhan và Tôn Chấn đều ở dưới bóng cây, liền bước tới.


"Tiêu Thị lang có phát hiện gì không?" Tôn Chấn hỏi.


"Nhóm người này như là sát thủ, rút đi cực kỳ gọn gàng, hiện trường cũng không để lại dấu vết rõ ràng, bất quá, ta dẫn người tra xét theo hướng bọn họ đào tẩu một đoạn đường ngắn, phát hiện dấu vết biến mất ở khu nhà phía nam kia, ta hoài nghi chỗ đó là cứ điểm sát thủ." Tiêu Tụng nói.


Tôn Chấn gật đầu, "Tiêu Thị lang cùng Hiến Lương phu nhân không hổ là phu thê đồng tâm, suy nghĩ như nhau."


Tiêu Tụng liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, hai người nhìn nhau cười.


Nhiễm Nhan nói: "Hoạn quan chết ở Khúc Giang mùa hè năm trước là như thế nào?"


Lúc ấy Nhiễm Nhan chỉ nhìn vài lần từ rất xa, chỉ có thể đoán tình huống đại khái.


Tôn Chấn đối với Nhiễm Nhan cũng có hiểu biết nhất định, cho nên không cảm thấy nàng hỏi chuyện này là phụ nhân lắm chuyện, liền giải thích: "Lúc đó là Lưu y thừa nghiệm thi, hắn nói An Tâm là sau khi bị bóp chết mới bị ném vào trong nước, nói là trong đường hô hấp không có thứ gì như bùn sa, cũng không có dấu hiệu giãy dụa trong nước, trên người không có vết thương bị ngược đãi, cũng không có bao nhiêu vết thương tạo ra sau khi chết."


Thì ra Lưu Thanh Tùng cũng đã giải phẫu thi thể, bất quá muốn giải phẫu thi thể hoạn quan, hẳn là sẽ không có bao nhiêu người phản đối.


"Ta xin lỗi trước không tiếp chuyện được." Tôn Chấn nói.


Tiêu Tụng nói: "Xin cứ tự nhiên."


Nhìn Tôn Chấn rời đi, Nhiễm Nhan quay đầu nhìn về phía Tiêu Tụng nói: "Phu quân, Lưu xá nhân mất tích rồi."


Tiêu Tụng lại rất đạm nhiên, "Hiện tại dù nóc Đông Cung có sụp ta cũng không giật mình. Yên tâm đi, Lưu Phẩm Nhượng không giống người khác, ông ta xuất thân thấp hèn, một đường bò lên trên nên chuyện ông ta đã trải qua so với quan viên xuất thân thế gia còn nhiều hơn, càng hiểu được làm sao để giữ mình, nếu không chúng ta hiện tại không phải chỉ được đến tin tức là ông ta mất tích."


Nhiễm Nhan gật đầu đồng ý, than một tiếng: "Có thể mau chóng tìm được ông ta là tốt nhất."


"Ta phái người đưa ngươi trở về trước, Lưu Phẩm Nhượng ở Trường An không quen bao nhiêu người, nếu ông ta có thể nghĩ cách truyền tin, hơn phân nửa sẽ truyền đến phủ chúng ta, ngươi trở về chờ, phân phó hộ vệ trong nhà tăng mạnh thủ vệ." Tiêu Tụng dặn dò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play