Quân thần Đại Đường, có nhiệt huyết chiến đấu anh dũng, cũng có đạm mạc hôi phi yên diệt trong hốc tường đàm tiếu, mặc dù hiện tại biên cảnh có phát sinh chiến sự, cũng chưa chắc sẽ khẩn trương như bây giờ, Nhiễm Nhan suy đoán, hơn phân nửa là chuyện liên quan đến trữ quân.


Trong lịch sử ghi lại, Lý Thừa Càn mưu phản năm Trinh Quán thứ Mười một, chẳng lẽ thời gian bị đẩy tới sớm?


Lý Khác? Nhiễm Nhan đã lâu không có nghe thấy hắn có hành động gì mới, khoảng thời gian trước bởi vì săn thú quá độ rồi bị bãi quan chức, ở Trường An một đoạn thời gian, rồi đi đất phong. Lý Thế Dân đối với hắn tất nhiên là thưởng thức, lại không sủng ái như Lý Thái, đã là vương gia thành niên, còn có thể ở lại Trường An cũng chỉ có một mình Lý Thái mà thôi.


"Thánh thượng có chỉ." Một thanh âm the thé vang dội đột ngột vang lên.


Pháo hoa trên không còn đang không ngừng 'bang bang', trong viện lại chỉ có tiếng y phục cọ nhau sột soạt, tất cả mọi người khom người nghe thánh chỉ.


"Tây Vực vừa cống một ít trái cây tươi, đặc biệt cho thần tử thần phụ cùng hưởng dụng." Thái giám giương giọng nói.


Mọi người cùng hô lên: "Tạ thánh thượng long ân."


Thái giám vỗ tay lệnh cho cung tì dân nước quả, không khí trong viện cũng trở nên sinh động hơn.


Trong chợ ở Trường An phần lớn trái cây Tây Vực đều được gieo trong ở bản địa Trường An, mùi vị tuy hơi khác, nhưng nho cũng không biến thành quýt.


Mà trái cây Tây Vực chân chính tuy không hiếm lạ, nhưng giá cả lại thật sự cao. Bởi vì mùa nhiều trái cây thì thời tiết nóng bức, đường xá lại xa xôi, thứ như nho, muốn bảo đảm nó dọc theo đường đi không bị hư hỏng còn đồng thời muốn tận lực bảo trì vẻ tươi ngon, yêu cầu chi phí vận chuyển rất lớn, quan viên trong triều chưa chắc ai cũng có thể hưởng thụ được.


Ăn trái cây Tây Vực, xem pháo hoa, thật sự là vô cùng thích ý.


Ánh mắt của Nhiễm Nhan vẫn đi theo thái giám truyền lời, đến chủ tọa bên kia. Thái giám khom người thì thầm vài câu với Vi Quý Phi, biểu tình của Vi Quý Phi hơi cứng đờ.


Pháo hoa được phóng trong thời gian chừng hai chén trà nhỏ, mọi người chưa hết hứng thú, liền đề nghị để nương tử mọi nhà hiến nghệ.


Mấy thứ đồ chơi như tài nghệ này, nương tử chưa lấy chồng có thể coi như thú vui, người khác sẽ khen một câu tài mạo song toàn, nhưng làm vợ người, đặc biệt là làm phu nhân, cần phải làm chuyện phù hợp với thân phận sự tình, ở nhà thích làm gì là chuyện của ngươi, nhưng nhất quyết không thể ở trước mặt người khác biểu diễn mấy thứ không ra sao, ngẫu nhiên đánh cờ, ngâm thơ làm phú thì còn được.


Tiếng đàn vang lên, Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không biết là tiểu nương tử nhà ai đang đánh đàn.


Một khúc kết thúc, đám người lập tức bắt đầu ca ngợi hết đợt này đến đợt khác.


"Nghe nói nữ tử Tô Châu đa số là tài mạo song toàn, Hiến Lương phu nhân không bằng nhận xét khúc nghệ của nương tử Tần gia một chút?" chợt có người nói.


Nhiễm Nhan nhìn theo thanh âm, người vừa mở miệng là một phụ nhân chừng trên dưới 40 tuổi, dáng người khô gầy, phấn dày cộp cũng không che lấp được sắc khô vàng trên mặt, khuôn mặt nhỏ mà nhọn, mắt xếch, môi mỏng.


Thông qua các chi tiết và hành vi, phụ nhân này hơn phân nửa là hôn nhân sinh hoạt không mỹ mãn, hoặc là quả phụ.


Mọi người cũng quá nửa là ôm thái độ xem náo nhiệt, toàn bộ ánh mắt tập trung ở trên người Nhiễm Nhan. Cuộc hôn nhân của nàng, từ lúc bắt đầu đã bị chú ý, sòng bạc ngầm còn tổ chức đánh cuộc, xem nàng có thể sống được mấy ngày, ngoại trừ những người có thân phận cá biệt, toàn Trường An không có ai không kiễng chân chờ mong kết quả. Nhưng nàng không chỉ không chết, còn ăn sạch sẽ một lang quân xuất sắc như Tiêu Tụng, sinh hoạt sau kết hôn lại hạnh phúc mỹ mãn, chuyện này sao có thể làm cho những người muốn xem náo nhiệt thỏa mãn?


Trong bầu không khí yên lặng, Nhiễm Nhan thản nhiên nói: "Xin lỗi, thiếp không hiểu phong nhã."


"Hiến Lương phu nhân ngàn vạn lần chớ có khiêm tốn." Thanh âm của vị phu nhân mảnh khảnh kia mang ý cười cợt nhỏ đến khó phát hiện.


Nhiễm Nhan mặt vô biểu tình mà nhìn về phía nàng, "Mẫu thân thiếp là nữ nhi Trịnh thị, tinh thông lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú không gì không biết, nhưng sau khi kết hôn tao ngộ bất hạnh. Bà qua đời khi thiếp còn nhỏ, nhưng đến nay còn nhớ rõ ràng trước khi bà lâm chung đã để lại cho thiếp một câu thơ, cũng dặn dò bà vú không cần quá mức khắc khe tài nghệ của thiếp, bởi vậy thiếp hiện giờ chỉ là một tục nhân không có phong nhã."


"Ồ? không biết thơ lệnh từ lưu lại là..." Vi Quý Phi hứng thú hỏi.


Tài nghệ trong hôn nhân cũng có thể đủ dùng khi cùng phu quân giải trí, hơn nữa khi còn thiếu nữ nếu có tài danh, cũng sẽ tương đối dễ tìm nhà chồng, có mẫu thân nào không muốn đem nữ nhi gả cho nhà tốt?


Nhiễm Nhan nói: "Ba ngày vào nhà bếp, rửa tay làm canh thang. Vị ám cô thực tính, tiền trạm tiểu cô thưởng."


*đây là bài thơ 'Tân nương tử' đời Đường, ý nghĩa là cô dâu mới sau khi vào cửa ngày thứ ba thì xuống bếp, rửa tay bắt đầu xào rau nấu ăn, nếu chưa biết khẩu vị của mẹ chồng, thì nhờ em chồng nếm thử trước.


Một đoạn thơ ngắn bài 'Tân nương tử', đã phát họa ra hết tâm tư khéo léo thông tuệ của tân nương, Nhiễm Nhan dùng ở đây, cũng ám chỉ gả đến nhà chồng, kỳ thật chăm sóc nhà chồng cẩn thận là quan trọng nhất.


Trong trí nhớ còn sót lại của Nhiễm Nhan, Trịnh phu nhân trước khi lâm chung thật sự là có cảm thán chuyện này, nhưng không dặn dò Hình Nương không được dạy tài nghệ lễ nghĩa, nếu không cũng sẽ không xuất hiện vị Nhiễm Thập Thất cứ mãi chìm đắm vào khuê oán thi tập kia.


Nhiễm Nhan cũng không muốn lấy trộm thơ người khác, nhưng vì nhất lao vĩnh dật, nàng liền vô sỉ một lần, miễn cho lần nào cũng phải lo lắng ứng phó với loại chuyện này.


Một mảnh im lặng.


"Chuyện cũ nhạt nhẽo, quấy rầy nhã hứng của chư vị nương nương cùng các phu nhân, thiếp có tội." Nhiễm Nhan khom người nói.


Mọi người đáp lễ, chỉ có vài người đáp lời.


Vi Quý Phi khẽ cười nói: "Thương xuân thu buồn, khó tránh khỏi có chút hoài cảm, khúc có thể an ủi nhân tâm, nhã thu như vậy đương nhiên nên làm chuyện nhã sự, không bằng chúng ta để Tần nương tử đàn một bài thanh thoát một chút, phủi đi buồn bã của mùa thu, chư vị nghĩ như thế nào?"


"Quý Phi nương nương nói phải." Hiền phi tán đồng.


Những người còn lại cũng sôi nổi cảm thấy ý tưởng này tốt, không khí lại bắt đầu nóng lên, ánh mắt mọi người đều tràn ngập chờ mong mà tập trung trên người Tần nương tử, nàng ta hơi ngượng ngùng thi lễ, rồi theo lời đánh đàn.


Nghe trong chốc lát, Nhiễm Nhan đứng dậy đi nhà xí, nhờ Đỗ thị hỗ trợ chăm sóc hài tử, lúc gần đi còn cùng Vãn Lục và hai bà vú ngàn dặn dò vạn dặn dò, tuyệt đối không được rời đi nơi này nửa bước. Ba hài tử xem náo nhiệt ăn nho, cũng nhất thời không dính lấy nàng.


Nhà xí chỉ cách nơi này có một đoạn ngắn, có cung tì chỉ dẫn.


Nhiễm Nhan thừa lúc này vẫy tay gọi tự nhân vừa rồi kia, lại lần nữa thỉnh hắn mang vài lời đi chính điện tìm Tiêu Thị lang. Mục đích của nàng cũng không đơn thuần là truyền lời, mà là muốn biết các quan lại còn nghị sự hay không.


Cung tì dẫn Nhiễm Nhan đến nhà xí, Nhiễm Nhan mới vừa đi vào không lâu, tự nhân kia liền vội vàng chạy trở về, lại chưa tìm Nhiễm Nhan, mà cúi đầu bước nhanh đến trong trướng, chạy đến trước mặc Vi Quý Phi.


Hộ vệ thấy thế, lập tức vung đao ngăn hắn lại, quát lớn: "Người cung nào lại không biết quy củ như vậy?"


Người bên cạnh Quý Phi, sao có thể muốn đến gần là đến gần?


"Nô tỳ là tự nhân ở Lân Đức điện này, có việc gấp cần bẩm báo." Tự nhân vội la lên.


"Đứng ở chỗ này bẩm báo." Thị vệ là vì có yến hội nên mới được điều từ nơi khác đến đây, không có khả năng biết mặt hết tất cả tự nhân, nội thị ở đây, kẻ nào không thể xác định thân phận lại có bộ dạng khả nghi, quả quyết không thể để hắn tới gần quý nhân.


Trên chủ tọa Vi Quý Phi thấy tự nhân kia vô cùng lo lắng, rồi lại không chịu nói, liền phất tay lệnh cho nội thị bên người qua đó truyền lời.


Nội thị kia đến gần, tự nhân thì thầm vài câu với hắn. Nhiễm Nhan liền thấy sắc mặt hắn khẽ biến, bước nhanh đến bên cạnh Vi Quý Phi.


Nhiễm Nhan vừa ở nhà xí nên cũng không biết tình huống phát sinh bên này, lại nghe thấy cách đó không xa có tiếng chân chỉnh tề vang lên. Nàng sửa sang lại y phục, cung tì hầu hạ rửa tay xong, nàng vẫn chưa vội ra khỏi phòng, mà len lén nhìn từ cửa sổ ra ngoài.


Dưới ánh trăng sáng vằng vặt, có thể thấy rõ mấy trăm thị vệ đi qua.


Nhiễm Nhan chờ bọn họ đi một đoạn, mới bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play