"A Vận tới rồi." Nhiễm Nhan thấy ba hài tử đều nín khóc, mới đứng dậy trò chuyện với Nhiễm Vận.


Nhiễm Vận nhìn ba tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác, đều mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm các nàng, trong lòng thật sự rất thích, chào hỏi Nhiễm Nhan xong, liền ngồi xổm xuống trêu bọn chúng.


Tiêu lão nhị luôn vui vẻ nhất, trong chốc lát liền duỗi ra tay nhỏ đầy thịt bắt lấy đầu ngón tay của nàng chơi đùa, trên lông mi của Nhược Nhược còn dính nước mắt, bé ngồi bên cạnh vỗ tay cười khanh khách, Tiêu lão đại khóc mệt mỏi, nằm thành hình chữ X trên giường.


Nhiễm Nhan nhìn mấy tiểu tử kia, bất đắc dĩ cười, cũng ngồi xuống mép giường.


"Ở đây trò chuyện đi, chờ một lát nếu bọn chúng không ngủ, liền ôm ra đại sảnh." Nhiễm Nhan nói chuyện, cúi đầu nhìn, Nhược Nhược đang xiêu vẹo mà bò lại chỗ nàng, không khỏi mỉm cười, duỗi tay bế bé lên.


"Được." Nhiễm Vận nhớ tới chuyện mấy ngày trước, không khỏi thu liễm tâm tư chơi đùa, "Hôm ta xuất giá, chỉ nghe nói ngươi bị triệu vào cung, còn tưởng rằng là Tấn Dương công chúa có cái gì không ổn...thì ra lại xảy ra chuyện như vậy, thật là dọa người."


Lưu Thanh Tùng cùng ngày cũng nghe nói chuyện này, lúc ấy liền phái người đến Tiêu phủ hỏi, vừa lúc đụng phải Tiêu Tụng hồi phủ, hắn liền nói cho người tới, là không có gì trở ngại, nói cho Lưu Thanh Tùng yên tâm.


Kết quả Lưu Thanh Tùng thật sự đem tâm phóng đến rộng rãi, sau khi hồi môn, liền mang theo Nhiễm Vận đi ra ngoài du lịch.


*chữ yên tâm nguyên gốc là 'phóng tâm', 'phóng' = 'thả'


"Chỉ là hữu kinh vô hiểm mà thôi." Nhiễm Nhan nói.


"Vậy cũng đủ dọa người, nhiều lần phát sinh chuyện như vậy, không bằng tìm đạo trưởng tới làm phép, đuổi đi đen đủi, ta nhận thức một đạo trưởng rất nổi danh." Nhiễm Vận nói xong dừng một chút, mới phản ứng tiếp, "Môn phiệt đại tộc như Tiêu gia, hẳn là tin phật đi, vậy tìm cao tăng."


Thời Tùy triều, Phật giáo là quốc giáo, nhà quyền quý phần lớn thờ phụng Phật giáo, mà Đạo giáo lại thập phần suy thoái, chỉ có thể phát triển ở tầng lớp thấp, thẳng đến khi Đường triều bắt đầu áp chế Phật giáo, Đạo giáo mới xoay người, nhưng tín ngưỡng không phải một chốc một lát là có thể sửa, những thế gia đại tộc có nguồn gốc lâu đời hơn phân nửa vẫn thờ phụng Phật giáo.


"Được, qua vài ngày nữa, ta liền mang hài tử đi Lan Lăng, sẽ nói chuyện này với a gia." Nhiễm Nhan nói.


"Đi Lan Lăng?" Nhiễm Vận ngẩn ra một chút, gật đầu: "Cũng tốt, Trường An gần đây không yên ổn..."


Nhiễm Vận đang nói chuyện, lại phát hiện Tiêu lão nhị túm tay áo nàng y y nha nha không biết nói cái gì đó, Nhiễm Vận nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mụp của bé, cúi đầu dùng mặt cọ cọ mặt bé.


Tiêu lão nhị có lẽ cảm thấy hành động này chơi vui, cũng cọ lại nàng, cọ xong lại cảm thấy không đã ghiền, bò đến cạnh Tiêu lão đại cọ tiếp, kết quả bị Tiêu lão đại không kiên nhẫn tát cho một cái đẩy ra, tiểu gia hỏa há miệng gào lên.


Nhiễm Vận cùng Nhiễm Nhan thấy thế đều không khỏi bật cười, Nhược Nhược thấy mẫu thân cười muốn cười theo, thấy nhị ca khóc lại muốn khóc theo, nhất thời rất là rối rắm, hàng mày nhỏ gắt gao nhíu lại.


Tiêu lão nhị nghe thấy tiếng cười, ngơ ngác, đôi mắt ràng rụa nước mắt nhìn dáo dát, còn tưởng rằng có chuyện gì thú vị.


Nhiễm Nhan thấy ba hài tử đều rất có tinh thần, liền sai bà vú ôm vào trong phòng.


Nhiễm Vận tuy rằng rất muốn ôm, nhưng nàng không có kinh nghiệm, sợ làm hài tử bị thương, liền từ bỏ.


"A Vận thích hài tử như vậy, không lâu nữa liền có thể có một đứa." Nhiễm Nhan cười nói.


Nhiễm Vận lắc đầu, "Ta chỉ thích hài tử xinh đẹp ngoan ngoãn, sau này ta sinh hài tử nếu là giống ta thì còn đỡ, nếu giống vị kia nhà ta, dứt khoát quăng cho mẫu thân ta đi thôi."


"Như thế nào, mới đó đã hối hận rồi?" Nhiễm Nhan chế nhạo nói.


Nhiễm Vận hung hăng gật đầu, "Hối hận, lúc ấy quá xúc động, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không chịu suy xét lâu hơn một chút."


Cái gọi là lâu dài của Nhiễm Vận, là chỉ tướng mạo của hài tử tương lai.


Nhiễm Nhan có cảm giác tội lỗi, bởi vì nàng nhìn Nhiễm Vận, lại có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, vì thế trái lương tâm nói: "Kỳ thật diện mạo Lưu y thừa...vẫn là tạm ổn."


Không nghĩ tới Nhiễm Vận lại không hiểu nỗi khổ tâm của nàng, kinh ngạc nhìn Nhiễm Nhan một cái, "Thập Thất tỷ, ngươi yêu cầu thấp như vậy sao? Lúc ấy khi nhìn thấy tỷ phu khẳng định cảm thấy đó là thiên thần đi."


Nhiễm Nhan ho khan một tiếng, nàng không phải là yêu cầu thấp, mà là trình độ tiếp thu rất cao, mặc kệ tuấn mỹ cỡ nào hoặc xấu xí cỡ nào, nàng đều sẽ không cảm thấy quá khiếp sợ. Dựa theo kết cấu cơ thể người mà nói, Lưu Thanh Tùng muốn cái gì có cái đó, vô cùng bình thường, tỉ lệ ngũ quan cũng bình thường, cho nên nàng nói bộ dạng Lưu Thanh Tùng tạm ổn, là không hề gượng ép.


"Té ra Cửu tẩu đánh giá ta thấp như vậy." Thanh âm Lưu Thanh Tùng vang lên.


Ánh mắt ba hài tử sáng lên, tất cả đều ngoái đầu lại nhìn.


Lưu Thanh Tùng nghênh ngang đi tới, thấy ba cái bánh bao trắng trẻo, lập tức hôn mỗi đứa một cái, Nhiễm Nhan duỗi tay che khuôn mặt nhỏ của Nhược Nhược lại, "Lưu Thanh Tùng, không cho phép ngươi giở trò lưu manh với nữ nhi của ta."


Lưu Thanh Tùng cười tủm tỉm nhìn Nhược Nhược, "Ngoan, tới hôn thúc thúc một cái đi."


Nhược Nhược nhếch miệng cười với hắn, sau đó quay đầu vùi mặt vào ngực Nhiễm Nhan.


"Tiểu gia hỏa vô tình." Lưu Thanh Tùng mang biểu tình như bị tổn thương.


Tiêu Tụng cũng từ trong phòng đi ra, tiếp lời hắn: "Khinh Tùng, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy Cửu tẩu ngươi đánh giá thấp ngươi? Rõ ràng là tức phụ ngươi đánh giá ngươi còn thấp hơn."


"Ha ha." Lưu Thanh Tùng cười nói: "Đây là do ngươi không hiểu, người biết tính ích lợi được mất như nàng, có được tiện nghi sao có thể khoe khoang ra ngoài?"


Nhiễm Vận mắt trợn trắng, lười phản ứng với hắn.


Nhiễm Nhan nhìn Tiêu Tụng cong môi cười, ý tứ là: Rốt cuộc biết tính tự luyến của ngươi là ở đâu mà có.


Tiêu Tụng hơi nhướng mày, duỗi tay tiếp Tiêu lão đại cùng Tiêu lão nhị từ tay vú em, ôm trước vào nhà. Hai cái tiểu gia hỏa hướng về phía Lưu Thanh Tùng y y nha nha mà nói những gì không ai nghe hiểu.


Lưu Thanh Tùng muốn trêu bọn chúng, cũng đi vào.


Nơi có trẻ con liền có tiếng cười, ba hài tử sinh đến cực tốt, hơn nữa có nhiều hành động vô ý thức thập phần đáng yêu, mọi người cứ chốc lát lại phá lên cười. Trước khi dùng cơm trưa, cho ba hài tử ăn dặm trước, đến giờ cơm sau khi cho bú rồi để bà vú dỗ đi ngủ trưa. Mọi người mới bắt đầu dùng cơm trưa.


Phòng bếp trong Tiêu phủ đều là Nhiễm Nhan nhờ Hình Nương đích thân dạy dỗ, khẩu vị đương nhiên không giống với món ăn truyền thống Đại Đường, Lưu Thanh Tùng ăn rất vừa miệng, Nhiễm Vận lại sáng mắt, nhìn chằm chằm đồ ăn, tựa như đang nhìn nguồn tiền cuồn cuộn không ngừng.


Ăn cơm xong, sau khi súc miệng, Nhiễm Vận liền gấp không chờ nổi mà lôi kéo Nhiễm Nhan đi thương nghị đại kế kiếm tiền.


Điều kiện Nhiễm Vận đưa ra rất tốt, chỉ cần Nhiễm Nhan ra món ăn, sau đó chỉ ngồi chờ thu bốn thành tiền hoa hồng. Trong ngắn hạn, Nhiễm Vận chịu lỗ, về lâu về dài, nàng vẫn kiếm không ít. Huống hồ mặc kệ triều đình có thay đổi ra sao, người vẫn cần phải ăn, chỉ cần đồ ăn chân chính là mỹ vị, sẽ không có nguy cơ như những ngành nghề khác.


Nhiễm Nhan đã sớm biết đây là một cơ hội làm giàu, nhưng nàng cũng minh bạch bản thân mình không giỏi buôn bán, Tiêu gia sợ là cũng không hy vọng tức phụ lăn lộn mấy thứ này bên ngoài, làm chuyện gì đều phải lượng sức mà đi, có thể bảo đảm được mới làm, cho nên nàng cũng không tự đi tìm phiền toái.


Hiện giờ Nhiễm Vận muốn làm, nàng nghĩ cũng không thèm nghĩ mà đáp ứng luôn, dù sao việc này cũng không uổng phí bao nhiêu sức lực, nàng có thể mang người đi Lan Lăng bên kia, đem người giao cho Hình Nương dạy dỗ, ngày thường chỉ cần chú ý một chút là được.


Hai người thương lượng xong trở lại chính sảnh, liền nghe Tiêu Tụng cùng Lưu Thanh Tùng nói chuyện vụ án.


"Cũng phán đến quá nặng rồi!" Lưu Thanh Tùng bất mãn nói.


Trong lòng Nhiễm Nhan hơi khựng lại, Lưu Thanh Tùng không có khả năng là lo lắng cho Thái Tử, An Cẩn, mà sợ là nói về Lý Đức Kiển đi.


Tiêu Tụng nhấp ngụm nước, nói: "Tội của hắn, nếu không dính đến trữ vị, bất quá cũng chỉ bị đánh một trận, nhưng triều dã đều nói, An Cẩn là hắn dẫn tiến cho Thái Tử, Thái Tử lại vì chơi nam phong mà sa đọa...làm trữ quân lạc lối, tội danh này lại không nhẹ, nếu không phải nhìn mặt mũi Đại tướng quân, sợ là khó tránh khỏi bị tử hình."


"Thật là vu oan giá họa quá mức." Lưu Thanh Tùng cả giận nói: "Ta nghe nói vị An Cẩn kia chính là vì bị bắt đi tịnh thân mới phát cuồng, lại nói An Cẩn đẹp, Đức Kiển đều có thể kiềm chế được, mà Thái Tử kiềm chế không được, cái này có thể trách ai? Trữ quân xảy ra chuyện, mọi người liền đẩy lên đầu người khác, có tiền đồ chút đi có được không?"


Tiêu Tụng nhàn nhạt nhìn Lưu Thanh Tùng bốc hỏa, chờ đến khi hắn nói xong, mới nói: "Giận xong rồi sao?"


Lưu Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, "Xong rồi. Nhưng chuyện của Đức Kiển lại không thể vãn hồi nữa sao?"


Tiêu Tụng trầm ngâm một lát nói: "Cũng chính là năm đầu tiên phải nếm chút khổ sở, chờ việc này chìm xuống, ta liền an bài một chút, tuy không thể quay lại Trường An, nhưng ít ra không cần chịu khổ."


"Hắn bị phán hình phạt gì?" Nhiễm Nhan thật vất vả mới xen được vào.


Lưu Thanh Tùng thở dài nói: "Lưu đày Mạc Bắc."


Lý Đức Kiển lúc này thật sự là tai bay vạ gió, làm một chuyện không thể nói là sai lầm. Hắn lúc trước đem An Cẩn dẫn tiến cho Thái Tử, hoàn toàn là có ý tốt, trăm triệu lần không ngờ tới Thái Tử sẽ thích một nam nhân, sự tình phát triển đến bước này, cũng là hắn không hề đoán trước, nhưng kết quả còn phải gánh trách nhiệm, ngẫm lại đúng là có chút oan uổng.


"Yên tâm đi, thánh thượng cũng biết rõ trong lòng, bất quá là muốn tìm cái bậc thang để xuống, Đức Kiển là đích trưởng tử của Đại tướng quân, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, một khi cơn giận của thánh thượng nguôi ngoai, chúng ta âm thầm chiếu cố Đức Kiển cũng rất dễ dàng." Tiêu Tụng nói.


"Vậy Thái Tử cùng với Ngụy Vương..." Nhiễm Nhan hỏi.


Lưu Thanh Tùng cười nhạo nói: "Còn có thể làm gì, đóng cửa ăn năn thôi." Hắn nói xong mới phản ứng, "Ngụy Vương cũng dính vào chuyện này?"


Nhiễm Nhan liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái. Tiêu Tụng nói: "Bỏ đá xuống giếng, hoàng quyền tranh đấu xưa nay đều là như thế."


Chuyện này, có thể không dính vào thì vẫn không cần dính vào mới tốt.


Nhiễm Nhan và Lưu Thanh Tùng đều hiểu ý hắn, nên cũng không hỏi nhiều nữa.


"Nghe nói Cửu tẩu phải về Lan Lăng, đã báo với thánh thượng rồi sao?" Lưu Thanh Tùng hỏi.


Nhiễm Nhan còn gánh vác trọng trách trị liệu cho tiểu công chúa, đây là thánh thượng đích thân chỉ định, nàng muốn đi, thì cần phải được thánh thượng cho phép.


"Chưa, thánh thượng gần đây sợ là rất phiền lòng." Nhiễm Nhan tính chờ thêm mấy ngày nữa lại nói. Tiêu Tụng biết rõ triều đình phong vân, bởi vậy cũng có thể tìm đúng thời cơ, Nhiễm Nhan cũng không lo lắng cái này.


Hiện tại lão hổ đang nổi giận, ai dám đi vuốt râu?


Mọi người trò chuyện một hồi, Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Vận rời đi.


Chuyện lần này làm Nhiễm Nhan lại lần nữa cảm thấy xã hội hoàng quyền thực tàn khốc, tựa như bàn cờ tướng, chỉ cần ở phút cuối cùng khi đánh bại đối phương mà chủ soái vẫn đứng vững thì là thắng lợi, còn lại đều là vật hi sinh.


Qua sáu ngày, vụ án đã hoàn toàn kết thúc.


Tiêu Tụng để Nhiễm Nhan tiến cung cầu kiến thánhthượng, xin từ chức về quê, lý do là ông bà đang giữ đạo hiếu, không tiện đến Trường An, nàng muốn dẫn ba hài tử về cho ông bà gặp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play