Cửa sổ bốn phía lương các đều được mở ra. Cung tiễn thủ xung quanh đều đã lên dây cung, nhưng vì Thái Tử ở bên trong, chỉ có thể liên tục đề phòng, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.


'đông' một tiếng, bên trong truyền ra tiếng đàn trong trẻo.


Mọi người đồng thời dừng bước, bên trong truyền ra một khúc nhạc thanh nhã, như vạn vật thấy mùa xuân, gió nhẹ thổi, cảnh đẹp đầu xuân rực rỡ, lại nhẹ nhàng thanh thoát. Giống như ngày đông giá rét này qua đi, vạn vật lập tức sẽ nghênh đón mùa xuân. Từ một khúc như vậy, ai cũng có thể nghe ra hy vọng trong lòng người tấu đàn, phảng phất như hắn đã hết tuyệt vọng, thấy hào quang của hy vọng.


"An Cẩn kia...haizzz!" Tạ Tĩnh nhẹ nhàng thở dài.


Cầm nghệ của An Cẩn có thể nói là nhất tuyệt, lúc trước khi còn ở giáo phường, tuổi còn nhỏ đã thập phần xuất sắc.


Nhiễm Nhan không hiểu mấy thứ này, nhưng tâm cũng cảm thấy hắn đàn hay. Một người tuổi không lớn, cầm nghệ cao siêu, có dũng có mưu, võ công cao cường...những thứ này cũng không phải là trời cao ưu tiên cho hắn, mà là khi hắn thân ở nghịch cảnh, không ngừng cổ vũ bản thân, không ngừng kiên trì nỗ lực.


Tranh!


Tiếng đàn đột nhiên im bặt, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng 'rầm'vang lên trong lương các.


Có thể tưởng tượng, đây là người đánh đàn đột ngột đập nát đàn.


Hương hoa hợp hoan thoảng qua từng đợt, trong lương các, Lý Thừa Càn bị trói nằm nghiêng trên giường nệm, kinh ngạc nhìn gỗ vụn cùng dây đàn đứt vươn vãi đầy đất.


An Cẩn cầm kiếm đi đến cạnh giường, cắt dây trói cho Lý Thừa Càn, nhét kiếm vào tay hắn, "Cho ngươi một cơ hội giết ta."


Lý Thừa Càn vứt kiếm, chụp lấy tay hắn nói: "An Cẩn, đừng náo loạn."


"Buông tay ngươi ra." An Cẩn lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi đụng vào, chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm"


"An Cẩn..." Lý Thừa Càn chậm rãi buông tay An Cẩn. Hắn không phải không hiểu rõ thực tại, chỉ là sợ phải đối mặt.


"Ngươi cho ta vô hạn dung túng, vô hạn quyền lợi, nhưng mà Thái Tử điện hạ, ta chỉ cần là ta nguyên vẹn, ta còn là một nam nhân, có thể bằng nỗ lực bản thân thoát khỏi tiện tịch, về quê cưới một người vợ, cử án tề mi, gìn giữ hương khói cho Đoạn thị ta..." hốc mắt An Cẩn đỏ lên, lại không có một giọt nước mắt.


Nước mắt của hắn đã sớm chảy cạn.


Chuyện kia, là ác mộng vĩnh viễn vô pháp giải thoát, hắn mỗi đêm đều có thể mơ thấy bản thân không hiểu tại sao lại té xỉu ở giáo phường, không biết hôn mê bao nhiêu ngày, vào một buổi sáng sớm, trên người hắn đã mất đi một thứ.


Hắn mấy lần muốn tự sát, lại bị người trông giữ rất chặt, hắn biết võ công, nhưng trong tình huống này, cả một tia sức lực cũng không nhấc nổi, chỉ cảm thấy thế giới của hắn trong khoảnh khắc sụp xuống, những thứ đập vào mắt, đều là tuyệt vọng. Hắn cho tới hôm nay đều bí mật luyện võ, đọc sách, toàn bộ gian khổ phải trả giá gấp mấy chục lần người thường, nhưng tất cả cố gắng, trong khoảnh khắc kia, đều đổ sông đổ biển, không hề còn ý nghĩa nữa.


Đúng như lời Nhiễm Nhan, trong tuyệt cảnh, lựa chọn sống sót, cần dũng khí lớn hơn. An Cẩn dùng oán hận, tuyệt vọng, để chống đỡ sinh mạng mình.


Lý Thừa Càn nhìn An Cẩn tuy rất an tĩnh nhưng hình như đã sớm phát điên, trong lòng đau nhức. Hắn cũng không hảo nam phong, thậm chí còn chưa bao giờ thử chạm vào nam tử khác, nghĩ lại trong lòng đã thập phần mâu thuẫn, hắn chỉ là, yêu người kia, mà người đó trùng hợp là nam nhân mà thôi.


Hắn vô số lần ảo tưởng có quan hệ xác thịt với An Cẩn, nhưng lại chưa từng cưỡng cầu. Tình yêu của hắn, cho đến bây giờ đều thuần khiết không hề lây dính một tia nhục dục.


Hèn mọn như vậy, chỉ cần người hắn yêu này, người hiểu hắn này, có thể luôn ở bên cạnh hắn, đến khi đầu bạc. Nhưng giờ phút này, hy vọng của Lý Thừa Càn giống như cây đàn trong tay An Cẩn, rơi rớt nát vụn rên mặt đất.


An Cẩn nhìn hắn, hơi mỉm cười, không khác gì trước kia.


Cho đến bây giờ, Lý Thừa Càn mới hiểu được, thì ra ôn nhu kia, nụ cười kia, toàn bộ đều là giả dối, An Cẩn hận hắn, cũng chỉ có hận mà thôi.


Người chờ phía dưới cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, Hà tự chính liền phân phó người gọi lên trên.


Một thị vệ trung khí mười phần gọi lớn: "An Cẩn! Thả Thái Tử ra, cho ngươi toàn thây!"


An Cẩn đang xách một vò rượu lên để rót, nghe thấy lời này, tức khắc cười ha hả, cười đến mức tay rót rượu cũng không giữ yên được, rượu tràn ra đầy kỷ.


Tiếng 'xèo xèo' vang lên, là rượu kia đang ăn mòn gỗ trên kỷ.


"Rượu độc!" Lý Thừa Càn kinh hô một tiếng, bước nhanh tới định đoạt lấy. Nhưng hắn cũng không biết An Cẩn biết võ công, tránh thoát hắn thật sự dễ như trở bàn tay.


An Cẩn một tay xách vò rượu, một tay bưng bát rượu đi đến bên cửa sổ.


Lý Thừa Càn biết bên dưới có cung tiễn thủ, lập tức đi theo, lớn tiếng với người bên dưới: "Không được bắn tên, ai dám bắn, xử theo tội mưu sát trữ quân!"


Khi An Cẩn xuất hiện ở cửa sổ, là thời cơ rất tốt, nhưng cung tiễn thủ đều bị lời Lý Thừa Càn chấn trụ, không dám tự tiện bắn tên.


Có vài cung tiễn thủ cách Tiêu Tụng rất gần, Tiêu Tụng thoáng nghĩ, cứ nghe theo ý Lý Thừa Càn đi, hắn không chết thì tốt, nhưng chết rồi thì càng bớt việc, có câu kia của hắn, Tiêu Tụng có thể thoái thác trách nhiệm ở trước mặt thánh thượng, dù gì thánh thượng lại chưa bao giờ nói qua là phế truất Lý Thừa Càn, chỉ cần Lý Thừa Càn vẫn là Thái Tử, lời nói của hắn đều phải nghe.


Nhiễm Nhan ngẩng đầu, thấy An Cẩn một thân áo bào rộng dựa bên cửa sổ, tự tại mà bưng một chén rượu, rũ mắt nhìn vũ tiễn chỉ thẳng vào hắn, phảng phất như một nam tử tuyệt sắc đang ngắm cảnh.


"Toàn thây? Ai có thể cho ta toàn thây?" An Cẩn cười lạnh.


"An Cẩn, đừng uống, đừng uống." Lý Thừa Càn như đang nói với An Cẩn, lại như đang nói với chính hắn.


Nhưng ngay trong lúc hắn nói, An Cẩn ngửa uống cạn chén rượu, lại nâng tay rót chén khác cho mình.


Lý Thừa Càn như phát điên mà nhào tới, nhưng An Cẩn còn nhanh hơn, như chim ưng phi xuống từ trên gác mái.


Nhiễm Nhan khựng lại, ẩn ẩn suy đoán ra hắn muốn làm gì, lập tức nói với Tiêu Tụng: "Hắn biết võ công, hơn nữa công phu không thấp."


Tiêu Tụng lập tức cao giọng nói: "Cẩn thận phòng bị, phạm nhân có võ công!"


Trong chớp mắt An Cẩn rơi xuống, Nhiễm Nhan rõ ràng thấy khóe môi hắn cong lên, khuôn mặt linh khí bức người kia trong nháy mắt nhìn như ác ma.


'Xoảng' một tiếng, hắn ném rượu trong tay về hướng cung tiễn thủ, hàn quang lóe ra trước mắt, trường kiếm tuột ra từ tay áo rộng, thân hình như quỷ mị luồn vào trong đám cung tiễn thủ.


Cung tiễn nếu ở khoảng cách xa nhất định thì mới có lực sát thương lớn, bị cao thủ như An Cẩn đến gần, hầu như chỉ còn nước chịu chém.


Chỉ trong chớp mắt, phía dưới là một mảnh huyết vũ tinh phong.


Máu tươi rơi trên áo vải trắng của hắn, tràn ra thành từng đóa hồng mai.


"Cung tiễn." Tiêu Tụng nói.


Có người lập tức đưa lên một cây cung, ba cây vũ tiễn. Nhiễm Nhan hơi mím môi, không nói gì. An Cẩn dù rất đáng thương, nhưng cũng không thể để lại thêm nhiều người vô tội chết thảm dưới tay hắn.


Tiêu Tụng lắp tên lên cung, nhắm chuẩn thời cơ, 'vút' một tiếng tiếng xé gió, vũ tiễn như điện bay tới gần An Cẩn, lại bị kiếm phong quét rơi, ngay sau đó, mũi tên thứ hai đã gần chạm ngực, độc An Cẩn uống vừa rồi đã bắt đầu phát tác, khó khăn lắm có thể gạt mũi tên lệch đi, sượt qua hông hắn, nhưng, mũi tên thứ ba mang khí thế toái kim nứt thạch đã sắp găm vào ngực hắn khi hắn còn chưa kịp nâng kiếm!


Ba mũi tên này hư hư thật thật, từng bước ép sát, cho dù An Cẩn chưa uống thuốc độc, cũng chưa chắc né được.


Lý Thừa Càn vừa mới từ lương các chạy xuống, thấy bộ dáng An Cẩn, không màng đến rừng tên, nghĩa vô phản cố mà lao đến.


Lời editor: lão không biết nhân vật thái tử này trong lịch sử là dạng người gì, nhưng mà vị trong bộ này nên đem đi thiến rồi treo ngược lên cho người ta ném đá...


Haizz, thiệt tình, làm cái bộ này cứ xong một vụ là miệng nổi nhọt mà, hừ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play