"Hắn chọc ngươi à?" Nhiễm Nhan thầm nghĩ, khẳng định còn chọc đến không nhẹ, bằng không cũng không thể làm nàng ta bán đứng bản thân.


Nhiễm Vận còn chưa kịp trả lời, La thị đã cả giận nói: "Ngươi hai ngày trước gặp hắn?"


"Gặp a, ở ngay hậu hoa viên nhà chúng ta, hắn nói trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn, gia tăng tình thú." Nhiễm Vận thấy sắc mặt La thị càng không tốt, còn không quên bài trừ bản thân ra, "Kỳ thật ta là không muốn gặp hắn."


La thị đương nhiên là hiểu nữ nhi mình, thở dài, dùng tay chỉ đầu nàng, "Ngươi a, một chút cũng không hướng về phu quân mình, chỉ biết nháo như trẻ con, hai người các ngươi thành hôn xong thì làm sao bây giờ ô?"


Nói vậy, Nhiễm Nhan cũng cảm thấy, người không đáng tin cậy như Lưu Thanh Tùng, thêm Nhiễm Vân một hài tử choai choai, cuộc sống này trôi qua...hẳn là sẽ rất thú vị.


Nhiễm Nhan nhìn La thị giúp Nhiễm Vận chải đầu, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Lưu Thanh Tùng nghiệm thi đã sớm bị thế nhân biết, lại không khỏi lo lắng hung thủ sẽ không màng tất cả mà tìm hắn trả thù.


Lo lắng quá mức cũng như không, chuẩn bị hết mọi chuyện luôn luôn không tệ. Lưu Thanh Tùng bên kia ở gần hoàng thành, hơn nữa là nơi quan viên tụ tập, hẳn là sẽ không có chuyện gì, chỉ sợ có người giống lần trước, bắt cóc uy hiếp, Nhiễm Vận nơi này cần phải tăng mạnh bảo hộ.


Nhiễm Nhan đang muốn đi tìm Nhiễm Vân Sinh, liền có thị tỳ thông báo, "Lang quân tới."


"Các ngươi làm đi, ta đi ra ngoài nhìn xem." Nhiễm Nhan đứng dậy nói.


La thị nói: "Được."


Nhiễm Nhan đi ra cửa phòng, thấy Nhiễm Vân Sinh một thân bào phục viên lãnh màu hồng nâu, trên gương mặt làm người kinh diễm kia nuôi một chòm râu, che lấp vài phần dung sắc, có vẻ thành thục ổn trọng.


"A Nhan." Nhiễm Vân Sinh tươi cười, mắt sáng rực rỡ, phân linh động kia che dấu không được, "Sáng sớm liền nghe nói ngươi đã đến rồi, ta mới vừa rồi không ra kịp."


"Thập ca, gần đây như thế nào?" Nhiễm Nhan bởi vì sau khi thành hôn đủ chuyện kéo nhau mà đến, mỗi lần gặp mặt đều là vội vội vàng vàng, không có thời gian ngồi xuống hảo hảo tán gẫu.


Nhiễm Vân Sinh khẽ mỉm cười, "Khá tốt, vào trong hoa viên ngồi chút đi!"


Nhiễm Nhan ừ một tiếng.


Hai người theo hành lang gấp khúc chậm rãi đi vào hoa viên, thị tỳ theo xa xa đằng sau.


Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn kỹ Nhiễm Vân Sinh, cứ cảm thấy hắn có gì đó khác biệt. Nhiễm Vân Sinh thấy nàng nhìn chuyên chú, đôi mắt mang ý cười, "Mới hơn tháng không thấy, A Nhan không quen biết thập ca sao?"


Nhiễm Nhan lắc đầu, "Chỉ là lâu rồi không có nhìn kỹ ngươi."


Nàng bỗng nhiên hiểu ra, nụ cười của Nhiễm Vân Sinh thiếu đi phần 'nhiệt' kia. Còn nhớ khi ở Tô châu hắn cười tuy rằng ôn hòa, lại ẩn chứa nhiệt tình, dưới lớp vỏ nho nhã, bất luận ai cũng có thể cảm nhận được lòng nhiệt huyết phát ra từ linh hồn hắn, làm người ta bất tri bất giác bị nụ cười của hắn ảnh hưởng. Khi đó nhìn hắn cười, là một chuyện vô cùng vui vẻ. Mà hiện giờ, dưới vẻ ôn hòa lại mang nhàn nhạt lạnh lẽo. Cho dù nhìn thấy nàng là thật sự cao hứng, nhưng cao hứng vẫn không bù được vào thứ đã bị mất trong linh hồn kia.


Có lẽ là sau khi trải qua quá nhiều chuyện, người đều sẽ thay đổi, làm gì có người hay chuyện nào bất biến chứ?


Ngày đại hỉ như vậy, Nhiễm Nhan cũng không muốn đề cập mấy chuyện không vui, ngược lại nói: "Khanh nhi thế nào? Ta muốn đi nhìn hắn."


Nhiễm Vĩnh Khanh là tên Nhiễm Vân Sinh lấy cho nhi tử, đứa bé kia hiện giờ đã sắp hai tuổi, kế thừa đôi mắt xinh đẹp của Nhiễm Vân Sinh, bộ dáng rất đẹp, hiện tại đang bi bô tập nói, rất đáng yêu.


"Trong nhà ồn ào, ta liền sai Nhĩ Đông mang hắn đi thôn trang ở vài ngày." Nhiễm Vân Sinh thấy Nhiễm Nhan có chút thất vọng, cười nói: "Ngày khác ta mang hắn đến phủ ngươi cho ngươi nhìn một cái."


Nhiễm Nhan cười nói: "Vẫn là đừng mệt nhọc hài tử, ta có thời gian liền tới xem hắn. Ta ba đứa kia hiện tại đã biết gọi người rồi, cũng sẽ nhận người, thập ca, ngươi thường xuyên đến xem bọn họ đi! Ngươi là ta thân huynh trưởng, không cần để ý mấy chuyện dòng dõi kia. Chờ hài tử lớn chút nữa, ta liền dẫn bọn hắn tới thăm ngươi."


"Được." Nhiễm Vân Sinh đáp ứng, hỏi tiếp nói: "Đúng rồi, người bổn gia cũng tới, A Nhan có muốn gặp không?"


Nhiễm Nhan đối với bổn gia kia không có chút tình cảm gì đáng nói, "Không gặp, gặp chi thêm phiền, ta chỉ coi nơi này là nhà mẹ đẻ, Nhiễm thị ở Tô Châu kia cùng ta đã không có liên quan. Ta là thiếu ơn sinh dưỡng, nhưng bọn họ cũng nhờ ta gả cho Tiêu thị mà được không ít chỗ tốt, không phải sao?"


Từ khi Nhiễm Nhan gả đến Tiêu gia, Nhiễm thị liền dính vào ánh sáng của môn phiệt thị tộc, ở đâu cũng được người cho vài phần mặt mũi, hơn nữa Nhiễm Nhan tranh đua, một thai sinh ba cái, cả tộc Tiêu thị đều đặc biệt coi trọng. Vì xuất thân của Nhiễm Nhan cũng đủ xứng với thân phận làm mẹ của đích tử, Tiêu thị cho Nhiễm thị rất lớn chiếu cố, người trong tộc làm quan phải nói là quan vận hanh thông, nghiễm nhiên đã trở thành dòng dõi rạng rỡ nhất Tô Châu, toàn bộ vùng Hoài Nam, Giang Nam cũng nằm trong số đại tộc nhà cao cửa rộng.


"Thôi, bọn họ tổn thương ngươi trước, ngươi cũng đích xác không cần phải tự hạ thấp mình đi chịu thiệt với bọn họ." Nhiễm Vân Sinh thở dài.


"Ngày đại hỉ, thập ca than cái gì, ta không để bụng. Có tam thúc, thím, còn có ngươi cùng a Vận, ta đã thấy đủ." Nhiễm Nhan cười nói.


Nhiễm Nhan vốn dĩ muốn hỏi một chút Nhiễm Bình Dụ có muốn thoát khỏi thương tịch hay không, nếu ông nguyện ý, nhờ Tiêu Tụng tìm chút quan hệ giúp ông nhập quan tịch, nhưng hiện giờ đang ở vực sâu tranh quyền đoạt lợi, thêm di ngôn của Lưu Phẩm Nhượng trước khi mất, Nhiễm Nhan cảm thấy có chút chán ghét.


Huống hồ hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để nhập quan tịch, cho nên nàng cũng tạm thời không hỏi chuyện này.


"Lang quân, Hiến Lương phu nhân."


Một thị tỳ từ đường nhỏ chạy ra.


Hai người ngừng bước chân, Nhiễm Vân Sinh hỏi: "Chuyện gì?"


Thị tỳ hơi khom người nói: "Mới vừa rồi người của Tiêu phủ tới truyền lời, nói người ở công sở tới thỉnh Hiến Lương phu nhân, là chuyện của tam tư, thỉnh phu nhân đi Đại Lý Tự một chuyến."


Nhiễm Nhan hơi khựng lại, tam tư gần đây cũng chỉ quản một vụ án là án của Thái Tử, mắt thấy kỳ hạn sắp tới, như vậy vội vã tìm nàng qua là vì nghiệm thi hay là để xác nhận khẩu cung?


Nhiễm Vân Sinh nói: "Gấp gáp như vậy, sợ là có chuyện quan trọng, ngươi đi trước đi, không cần từ biệt mẫu thân và a Vận, một lát ta sẽ đi báo cho họ."


"Được." Nhiễm Nhan gật đầu, liền dẫn người theo thị tỳ kia ra đường nhỏ ở nội môn.


Sai vặt Tiêu phủ đang chờ ở đó, nhìn thấy Nhiễm Nhan vội vàng thi lễ, "Phu nhân."


"Có nói là gọi ta đi Đại Lý Tự để làm cái gì hay không?" Nhiễm Nhan hỏi.


"Chưa nói, người tới chỉ nói dụng cụ cho phu nhân đã chuẩn bị xong, thỉnh phu nhân trực tiếp tiến cung là được." Gã sai vặt đáp.


Xe ngựa được đưa đến trước nội môn, Nhiễm Nhan từ biệt Nhiễm Vân Sinh, vào trong xe bỗng sực nhớ ra chuyện trước đó muốn nói, đẩy mành ra nói: "Thập ca, gần nhất không yên ổn, nên phái thêm hộ vệ cho đội ngũ đưa dâu của a Vận, trong phủ nhân thủ đủ không?"


"Đủ rồi." Nhiễm Vân Sinh nói.


Thân phận địa vị gì, có thể dưỡng bao nhiêu hộ viện, là có quy định, Nhiễm Vân Sinh nếu không nói ra số lượng, có lẽ là đã vượt qua phạm vi cho phép của Đường luật. Đối với đại thương nhân, đây cũng là chuyện thường có, chỉ cần mọi phương diện chuẩn bị tốt, chuyện này cũng không coi là đại sự gì, dù sao cũng có gia tài phải giữ gìn.


Nhiễm Nhan có được đáp án thì đã an tâm.


Một đường vội vàng về phủ, quan viên Đại Lý Tự kia đã gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, vừa thấy Nhiễm Nhan liền lập tức nói: "Hiến Lương phu nhân không cần thay địch y, trực tiếp đi Đại Lý Tự, không vào hậu cung, mới vừa rồi trong cung đã chết thêm một người, trọng thương một người, tam tư đặc biệt sai hạ quan tới thỉnh phu nhân đi nghiệm một chút."


Nhiễm Nhan chần chờ một chút, nói: "Có thể mượn ngư phù của ngươi nhìn một cái không?"


Ngư phù là "thân phận chứng" của quan viên triều đình, bên trong ngư phù có khắc tên họ quan viên, nha môn nơi nhậm chức, quan cư cấp bậc, bổng lộc mấy phần cùng với loại đãi ngộ nào được hưởng thụ khi ra ngoài v.v. được đeo bên mình, lúc xuất nhập cửa cung cần phải được đưa ra kiểm tra.


Quan viên kia hơi sửng sốt, chợt có phản ứng, hiện tại là thời buổi rối loạn, Tiêu Tụng lại là quan viên phụ trách vụ án, khó bảo toàn hung thủ sẽ không lấy người nhà hắn ra khai đao, Nhiễm Nhan cẩn thận một chút cũng là lẽ thường, liền vội vàng móc ngư phù ra.


Nhiễm Nhan nhận lấy nhìn một hồi, nàng từng xem qua ngư phù của Tiêu Tụng, là bằng bạc, mà ngư phù của quan viên này là bằng đồng, nhỏ hơn nhiều so với của Tiêu Tụng, kích cỡ ngư phù căn cứ vào phẩm cấp chức quan, Nhiễm Nhan có thể phân biệt đây là ngư phù thật, liền trả lại cho hắn, "Xin lỗi, gần đây có chút nhiễu nhương."


"Hiến Lương phu nhân làm như thế là đúng." Quan viên kia nói.


Nhiễm Nhan nói: "Đi thôi."


"Được." Quan viên kia vội vàng ra cửa, dắt dây cương xoay người lên ngựa, chờ Nhiễm Nhan ngồi vào xe ngựa xong, vung roi dẫn đường phía trước.


Thị vệ của Tiêu phủ thì đi theo, đưa Nhiễm Nhan đến cửa cung, mới quay lại.


Quan viên kia không khỏi lau mồ hôi, thầm nghĩ cẩn thận thì không sai, nhưng Hiến Lương phu nhân này thật sự là cẩn thận quá mức đi. Hắn đến cửa cung móc ngư phù ra đưa cho thủ vệ, lại móc từ trong tay áo ra một phần thông hành hàm có chữ ký công sở, như vậy mặc dù Nhiễm Nhan không mặc mệnh phụ phục cũng có thể tiến vào.


Xe ngựa đi vào trong cánh cửa cung, trực tiếp đi từ đường tắt bên hông chạy đến Đại Lý Tự.


Một đường phi như bay, lúc đầu ở trên đường lát đá vẫn còn ổn, sau khi quẹo một cái liền bắt đầu xóc nảy, xe ngựa bị xóc đến rung loảng xoảng.


Vì xóc nảy quá lợi hại, Nhiễm Nhan chỉ lo vịn lại để ổn định thân thể của mình, nhưng càng đi càng xa, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.


Là cái gì không thích hợp chứ?


Nhiễm Nhan tĩnh tâm nghĩ lại, tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng bánh xe đan chéo nhau truyền vào tai, nàng bỗng nhiên cả kinh- không có tiếng vó ngựa nữa!


Mới vừa rồi quan viên kia còn cưỡi ngựa bên cạnh, không biết khi nào đã không thấy nữa! Sau khi quẹo qua chỗ ngoặc, cũng không bao lâu, nhưng không nghe thấy tiếng vó ngựa rời đi a!


Nhiễm Nhan nhẹ nhàng đẩy bức màn ra, từ cửa sổ nhìn nhìn ra ngoài, thấy không có người, liền trực tiếp thò đầu ra nhìn lại đằng sau.


Trong tầm mắt đang lung lay, thấy con ngựa đứng cách ba trượng đằng sau, quan viên kia ngã trên con đường nhỏ, máu từ dưới thân hắn đang tràn ra ngoài. Nàng rùng mình, nhìn quanh bốn phía, nơi này là một con đường xuyên rừng cây cỏ rậm rạp, bốn phía không có một quân vệ nào, trước sau cũng không có bất luận kẻ nào.


Muốn lớn tiếng kêu cứu sao? Hung thủ chờ ở chỗ này để phục kích, hiển nhiên là đối với phân bố phòng vệ trong cung cực kỳ hiểu biết, mặc dù nàng kêu lớn, chỉ sợ nhất thời nửa khắc cũng sẽ không có ai nghe thấy.


Nhiễm Nhan đang suy nghĩ đối sách, màn xe bỗng nhiên bị đẩy ra, một gương mặt tuấn tú thò vào, hơi mỉm cười nhìn nàng, "Đã lâu không gặp, Hiến Lương phu nhân."


Khi hắn cười lên, đôi mắt giống như hai vũng nước suối hàm chứa linh khí bức người, như vốc lên từ một đầm nước trong vắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play