Cười xong, Lưu Thanh Tùng mới nói tiếp chuyện hắn luôn lo lắng, "Ngươi nói không phải không có lý, nhưng ta lo lắng không phải cái này. Lần này là nhiều người muốn quan khán a! Cũng như ta lúc chưa thấy giải phẫu thi thể, cảm thấy cái nghề pháp y này rất cool, nhưng lần đầu nhìn thấy, ta ghê tởm đến một hai ngày không ăn nổi cơm."


So với cơ thể tươi sống, giải phẫu thi thể đã trải qua biến hóa hủ bại nhất định, về mặt cảm quan, so với làm giải phẫu bình thường sẽ càng làm người ta nuốt không trôi. Thí dụ như đem một con gà sống mổ bụng, có rất nhiều người có thể làm được, nhưng muốn lột một con gà đã chết bảy tám ngày, đã sinh dòi bốc mùi tanh tưởi, người có thể tiếp thu không nhiều.


Thấy Nhiễm Nhan trầm ngâm, Lưu Thanh Tùng tiếp tục nói: "Lưu Phẩm Nhượng bọn họ có thể tiếp thu, là bởi vì tình huống của bọn họ đặc thù, phần lớn thời điểm phải đích thân quan sát quá trình kiểm nghiệm thi thể, có cơ sở tâm lý nhất định. Hơn nữa người làm quan ở cấp thấp, chuyện phải thỏa hiệp rất nhiều, nhưng thánh thượng cùng với đám lão thái y ở Thái Y Thự thì không như vậy, trong đám bọn họ có rất nhiều người bảo thủ, nói không chừng còn ép ngươi vào chỗ chết."


Lời đồn đãi mạnh như hổ.


Lưu Thanh Tùng cũng từng nghe Nhiễm Nhan nói qua mấy lần nghiệm thi ở Tô Châu, hắn cẩn thận hồi tưởng một chút: mấy lần Nhiễm Nhan giải phẫu trước kia phần lớn là giúp người làm việc tư, kỳ thật người chân chính quan sát toàn bộ quá trình giải phẫu cũng không nhiều. Hơn nữa nếu như Lưu Phẩm Nhượng bọn họ yêu cầu giải phẫu, là đều xuất phát từ tư tâm, vốn chính là gạt người nhà của người chết mà trộm làm, bọn họ không chỉ không để lộ ra bên ngoài, còn phải nghĩ biện pháp giấu kín. Bởi vì chuyện này nếu bị tiết lộ ra ngoài, người thứ nhất bị chọc cột sống không phải là Nhiễm Nhan, mà là bọn họ.


Cho nên trên phố Tô Châu đều chỉ lưu truyền việc nàng làm nghề ngỗ tác mà thôi. Ấn tượng của bá tánh Đại Đường đối với nghề ngỗ tác còn dừng lại ở "đụng vào, quan sát" thi thể, cho nên chuyện bát quái khi nghe tới tai cũng không làm người quá khó tiếp thu, ngoại trừ ngạc nhiên, cùng lắm chỉ cảm thấy Nhiễm Nhan đụng vào thi thể thực ghê tởm, hoặc là thực xui xẻo.


Mà lần này đây...thật sự là họa phúc khó liệu.


Lưu Thanh Tùng suy nghĩ một lát, lại đột nhiên lạc quan, "Kỳ thật ngươi cũng không cần quá lo lắng, tin chắc thánh thượng cũng sẽ không cho phép chuyện giải phẫu thi thể truyền ra ngoài đi!"


Nhiễm Nhan mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, hình như người quá lo lắng, quá lạc quan đều là chính hắn đi.


Không có người biết Lưu Thanh Tùng cũng biết giải phẫu, bởi vậy chuyện này hắn liên lụy đến thì tính nguy hiểm ít hơn nhiều so với Nhiễm Nhan. Nhiễm Nhan tuy rằng rất khinh bỉ Lưu Thanh Tùng không bình tĩnh, nhưng trong lòng rất cảm động, hắn cứ một hồi ưu một hồi hỉ như vậy, hơn phân nửa cũng là vì lo lắng cho an nguy của nàng.


Trở lại phủ, Nhiễm Nhan không đi gặp Tiêu Tụng cùng bọn nhỏ trước, mà là đi phòng tắm, dùng bội lan cùng trung dược tắm gội, trừ thi khí trên người.


Sau đó mặc một bộ áo váy giao lãnh rộng thùng thình, đi lên nhà thuỷ tạ.


Ba hài tử đã sớm thức giấc, đang ngồi một hàng trên tịch, nghe Tiêu Tụng kể chuyện.


Cũng không biết là bởi vì thanh âm Tiêu Tụng quá dễ nghe, hay là đám tiểu gia hỏa thật sự có thể nghe hiểu, mỗi đứa đều thành thành thật thật. Nhược Nhược là đứa đầu tiên phát hiện Nhiễm Nhan tới, lập tức vui vẻ, giơ tay nhỏ lên đòi ôm một cái.


Nhiễm Nhan mỉm cười, bước lại khom lưng bế bé lên, Tiêu lão đại cùng Tiêu lão nhị cũng bò lại đây ôm chân nàng. Nhất thời trên người Nhiễm Nhan như đang treo mấy con gấu Koala.


"Hài tử đều biết nhận người." Nhiễm Nhan nhìn ba hài tử, biểu tình nhu hòa rất nhiều.


Tiêu Tụng lệnh thị tỳ chung quanh lui hết ra, duỗi tay lôi hai cái tiểu gia hỏa xuống dưới. Nhiễm Nhan sau khi ngồi xuống cũng hôn hết mặt từng đứa, Tiêu lão đại cùng Tiêu lão nhị vui vẻ vỗ đôi tay béo múp, cười khanh khách không ngừng.


"Phu nhân." Tiêu Tụng chua lè nói: "Ngươi cũng chưa từng hôn ta như vậy."


Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, cúi người hôn một cái trên má hắn.


"Lớn tuổi như vậy, còn tranh với hài tử." Nhiễm Nhan nói.


Tiêu Tụng cảm thấy mỹ mãn mà cười, cũng không để bụng, duỗi tay ôm hai cái nhi tử lên đùi, hỏi: "Hôm nay tình huống như thế nào?"


"Thánh thượng yêu cầu giải phẫu." Nhiễm Nhan không có nửa câu vô nghĩa, thẳng chỉ trọng tâm.


Từ những lời này, Tiêu Tụng lập tức có thể được đến rất nhiều tin tức, thí dụ như thánh thượng đích thân đến, thí dụ như thánh thượng không có khả năng trước mặt người khác nói ra loại yêu cầu này, tất nhiên là bí mật triệu bọn họ vào...


"Phu nhân vất vả." Tiêu Tụng nhìn nàng, thanh âm nhu hòa.


Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, ngược lại nói: "Ta dựa theo lời ngươi, nghĩ cách giấu đi chút manh mối."


Tiêu Tụng kinh ngạc, hắn trong lòng vốn cảm thấy nàng bất đồng với nữ tử bình thường, nhưng hiện tại mới phát hiện mình vẫn là xem thường phu nhân này của mình, cả triều trên dưới, đừng nói có ai có thể giấu qua được đương kim thánh thượng, người có lá gan này rất ít.


Hắn cũng không khỏi sợ hãi, nhẹ giọng trách: "Sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy? Ta kêu ngươi gạt, cũng là gạt đám người Hà tự chính, nhưng nếu thánh thượng đã đích thân tới, ngươi hẳn nên cân nhắc nặng nhẹ."


"Mới đầu nhìn thấy Hà tự chính liền nghẹn muốn chết, cứ không muốn nói cho hắn biết, chỉ nhớ rõ muốn giấu đi manh mối, thật ra không suy xét nhiều như vậy, nhưng sau đó lại không phải đã động não sao." Nhiễm Nhan hổ thẹn, nhìn chân mày hắn hơi giãn ra, mới lại nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không bí quá hoá liều mà làm việc ngốc."


Sau đó thì là chính bản thân Lý Thế Dân nổi giận, không tiếp tục hỏi, không phải là nàng gạt không nói.


"Đã phát hiện cái gì?" Tiêu Tụng hỏi.


Nhiễm Nhan nói: "Ta nhớ rõ đất trồng hoa trong phủ chúng ta, đều là chở đến từ Khúc Giang bên kia?"


"Đúng rồi, không chỉ trong phủ chúng ta, ngay cả trong cung, cũng đều đi đến đó chở đất, nghe nói là vì thổ nhưỡng phì nhiêu, dễ dàng nuôi sống một vài giống hoa kiều quý." Tiêu Tụng dừng một chút, nghi hoặc nói: "Cùng án tử có quan hệ sao?"


Nhiễm Nhan gật đầu, "Ừm, y phục người chết hoàn hảo sạch sẽ, nhưng khi ta lột vớ hắn ra, trên lòng bàn chân và vớ phát hiện vài vết đen, khe ngón chân cũng dính một chút, có vẻ như là vội vàng rửa đi nhưng không có rửa sạch, mà một chân khác lại rất sạch sẽ. Loại đất đen đặc biệt này ở Trường An cũng không thấy nhiều, cho nên ta mới có thể phỏng đoán là đất trồng hoa."


"Ngươi nghĩ vậy cũng có đạo lý, trong cung chỉ dùng loại đất này trồng loại hoa quý, hơn nữa phần lớn tập trung ở hậu cung, Đông Cung không nhiều lắm, hẳn là không phải quá khó tìm. Ta trước tiên sai người đi tra gần Khúc Giang một chút." Tiêu Tụng nói.


Đông Cung không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào, muốn bí mật điều tra, không dễ như vậy.


Nhiễm Nhan tiếp tục nói: "Phần lưng người chết có rất nhiều vết roi, là sinh thời tạo thành. Phần cổ có vết bầm, nhưng bị trộn lẫn với thi đốm, rất khó phân biệt. Sau xương sọ cũng bị độn khí đập qua, không có trầy da, nhưng không giống vết bầm bình thường, ta hoài nghi là sau khi chết tạo thành."


Tiêu Tụng gật đầu, nghi hoặc nói: "Trên người hắn không có dấu vết bị trói lại?"


Bàn vụ án với Tiêu Tụng, có thể nói là căn bản không có chướng ngại gì, Nhiễm Nhan cũng có thể nói kỹ càng tỉ mỉ hơn, "Đúng vậy, cho nên có thể suy đoán hung thủ chắc là dùng biện pháp gì đó uy hiếp, làm hắn không dám tránh né. Hơn nữa thương tích trên người hắn mới cũ chồng lên, rõ ràng là thường xuyên bị ngược đãi. Người bị hại là chết đột ngột, cũng có thể hung thủ vốn không có ý muốn giết chết hắn. Từ các loại dấu vết trên thân người chết mà phỏng đoán, ta hoài nghi hắn lần này giống như bình thường lui tới, bị hung thủ hiếp bức đưa đến chỗ nào đó, lại lần nữa gặp phải ngược đãi, hắn nhẫn nại có thể đã đến cực hạn, chịu không nổi những ngày như địa ngục này, liền bất cứ giá nào cũng muốn chạy trốn ra ngoài đi tố giác hung thủ, vội vã đến nỗi cả giày rơi mất cũng không biết, nhưng sau khi cố gắng chạy một hồi lại đột nhiên gục chết, lúc này hung thủ đuổi theo hắn tới nơi, phát hiện hắn nằm trên mặt đất, hung thủ cũng không biết hắn đã chết, chỉ là cảm thấy để hắn lại là cái tai hoạ ngầm, cho nên dùng độn khí như gậy gỗ gì đó đập vào gáy hắn..."


Tiêu Tụng nhìn nàng, trên mặt không tự giác mà hiện lên nụ cười nhẹ. Bộ dáng Nhiễm Nhan nghiêm túc, thật sự rất đẹp.


Chờ nàng nói xong, Tiêu Tụng thu lại nụ cười, nói: "Ngươi phỏng đoán như vậy cùng sự thật cũng không kém bao nhiêu, có thể căn cứ hướng này để kiểm chứng."


Nhiễm Nhan hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Nếu hung thủ là Thái Tử, hiện trường vụ án có nhất định phải ở trong cung hay không?"


Thần sắc Tiêu Tụng khẽ biến, "Ngươi sao lại hoài nghi Thái Tử? Mà không nghi ngờ là người khác giá họa cho hắn?"


Đúng vậy, suy nghĩ này của Tiêu Tụng mới là bình thường. Dù gì Lý Thừa Càn tuy rằng hoang đường, nhưng rất khó làm người tin là hắn sẽ quá đáng đến loại tình trạng này.


"Ngoại trừ hắn, ai sẽ trường kỳ ngược đãi cung thần của Thái Tử? Dù sao Đông Cung cũng không phải lần đầu tiên phát sinh án mạng như vậy." Nhiễm Nhan nói.


"Ngươi nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng việc này chớ có nhắc lại, cũng chớ nghĩ nữa. Ngày mai khi nghiệm thi, ngươi chỉ cần nói ra những gì mình thấy, còn đoán cái gì nghĩ ra sao, đều để cho người khác làm." Tiêu Tụng biết Nhiễm Nhan là người có chừng mực, nhưng vẫn nhịn không được muốn dặn dò một phen.


Nhiễm Nhan gật đầu đáp ứng, lại hỏi: "Phu quân, ngươi lần đầu tiên xem ta giải phẫu thi thể...là cảm giác như thế nào?"


Tiêu Tụng minh bạch băn khoăn của nàng, khẽ cười nói: "Ngạc nhiên mà thôi. Yên tâm đi, việc này liên quan đến trữ quân, không có người mọc thêm mấy cái đầu mà dám tiết lộ ra ngoài, còn về thánh thượng cùng những người khác, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi qua mặt."


"Có phải rất khó khăn hay không?" nếu không có Tiêu Tụng, không có hài tử, Nhiễm Nhan tất nhiên sẽ bất chấp. Đi con đường đến thành công, đều là đánh cuộc và đua tranh, không có vài lần bất chấp tất cả thì nhân sinh sẽ không phải là hoàn chỉnh nhân sinh, nhưng hiện tại nàng có vướng bận, có trách nhiệm, liền mất đi tư cách bất chấp.


"Dám can đảm hành hạ đến chết quan viên triều đình, mặc kệ hung thủ là ai, vụ án một khi phá, tâm tình của thánh thượng đều sẽ không tốt. Người quan sát ngươi giải phẫu là quan viên Thái Y Thự không phải là gián thần, sẽ không đến mức chẳng phân biệt thời điểm mà nhiều lời, huống hồ, ta cùng với vài vị trong Thái Y Thự quan hệ cũng không tồi, lại cố gắng chu toàn một chút, tất nhiên sẽ không có việc gì." Tiêu Tụng nói chắc chắn.


"Vậy là tốt rồi." Nhiễm Nhan biết đây đều là suy nghĩ theo hướng lạc quan, hiện thực căn bản sẽ không nhẹ nhàng như vậy, nhưng nàng tín nhiệm Tiêu Tụng.


Hai người nói chuyện xong, mới phát giác ba hài tử đều đã ngủ rồi, hai bé trong ngực Tiêu Tụng kia ngủ an an ổn ổn, Tiêu lão đại miệng nhỏ phun vài cái bong bóng, Tiêu lão nhị thì mút đầu ngón tay mình.


Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày, gọi thị tỳ lấy núm vú giả đến thay cho ngón tay hắn.


"Trở về đi, chạng vạng đường khó đi." Nhiễm Nhan ôm Nhược Nhược đứng dậy trước.


Tiêu Tụng vững vàng mỗi tay một đứa, sóng vai Nhiễm Nhan đi trên hành lang gấp khúc về phòng ngủ.


Sáng sớm hôm sau.


Tiếng trống canh vừa bắt đầu, Tiêu Tụng liền rời giường chuẩn bị thượng triều, Nhiễm Nhan cũng cùng hắn rời giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play