*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Uyên Uyên

Từ lúc bước vào cái nhà này, Diệp Chức chính là bộ dạng thảm thương như vậy, thanh tú gầy yếu, cũng khó trách tại sao Thẩm Duy Hi che chở cậu ta đến như vậy.

Địch Tư Lạc cười lạnh một tiếng.

"Nói xin lỗi thì có ích gì? Thẩm Duy Hi vì cậu mà đào hôn, không phải bây giờ trong lòng rất đắc ý sao. Nếu không để tôi đâm cậu một dao, sau đó nói xin lỗi cậu, chịu không?"

Địch Tư Lạc vừa dứt lời, bên má bỗng nhiên đau đớn, là Địch Bằng tát cậu một cái.

"Súc sinh, mày nói chuyện với em trai mày vậy hả? Mày biết rõ Diệp Chức chỉ có một mình, không có nơi nương tựa, chúng ta là người nhà duy nhất, sao mày có thể nói những lời như vậy!"

"Nếu cậu ta thật sự là người nhà của tôi, sẽ không làm ra loại chuyện đâm sau lưng này!"

Dù sao cũng cùng ba cậu xé rách da mặt, Địch Tư Lạc cũng không muốn ở lại cái nhà này nữa.

Cậu bảo tài xế đưa cậu đến biệt thự ở ngoại ô thành phố, đó là nhà của Địch Tư Minh, có đôi khi cậu cùng Thẩm Duy Hi cãi nhau, sẽ đi đến đó ở.

Vừa bước vào cửa, Địch Tư Minh liền gọi điện thoại tới.

"Em đang ở đâu? Không có chuyện gì xảy ra phải không?"

"Cho em mượn nhà anh ở vài ngày."

Địch Tư Minh biết cậu tới biệt thự ngoại ô liền yên tâm. Anh làm anh cả, một bên là ba ruột, một bên là em trai, trong nhà là một mớ hỗn độn cũng không dễ nhúng tay vào, chỉ có thể âm thầm che chở Địch Tư Lạc.

"Ba chỉ là nhất thời xúc động, em đừng giận, trong biệt thự đồ ăn đều có đầy đủ, mấy ngày nay nhớ nghỉ ngơi thật tốt."

Địch Tư Lạc gật đầu, cúp điện thoại. Thật ra, khoảnh khắc nói ra những lời đó, cậu rất sảng khoái. Ba cậu thì miệng đầy nhân nghĩa, nhưng sau khi mẹ cậu qua đời thay phiên đổi không biết bao nhiêu tiểu tình nhân, chẳng qua không có cưới ai vào nhà, ở bên ngoài mới có thanh danh tốt mà thôi.

Nằm trên sô pha xem tin tức giải trí nhàm chán, Địch Tư Lạc đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Nhạc.

"Tiểu tổ tông, đang làm gì vậy?"

"Ăn no chờ chết."

"Nếu không thì vào tổ quay phim đi, vừa lúc đánh lạc sự chú ý."

Lý Nhạc đoán khẳng định trong lòng cậu rất khó chịu bởi vì chuyện Thẩm Duy Hi đào hôn, mấy ngày nay ở công ty đặc biệt chú ý một chút, giúp cậu cướp được kịch bản tốt.

Địch Tư Lạc bây giờ là một diễn viên nhỏ tuyến 18 không ai biết đến, lý do cậu bước vào cái nghiệp diễn xuất này cũng là vì Thẩm Duy Hi. Vào năm hai, cậu được các bạn cùng lớp trong khoa diễn xuất kéo đến làm diễn viên cho một buổi biển diễn của nhóm. Thẩm Duy Hi ngày đó đi ngang qua sân khấu quay phim, thấy cậu cầm sách đứng bên cạnh bệ cửa sổ, nhất thời giống như bị doạ cho giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu. Khi cậu bị Thẩm Duy Hi dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, trái tim nhảy nhót không ngừng vì sung sướng.

Từ năm nhất nhìn thấy Thẩm Duy Hi ôm bóng đi ngang qua, cậu đã thích anh. Khi đó ngũ quan thiếu niên tinh xảo tuấn mỹ, ưu tú cao ngất, tinh thần cả người đều phấn chấn, chói mắt giống như sao băng trong đêm tối. Mà so với Thẩm Duy Hi, cậu chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, duy nhất có thể xứng đáng với anh cũng chỉ có bối cảnh. Cậu cố hết sức tiếp cận Thẩm Duy Hi, nghiên cứu sở thích của anh, tốn hết tâm tư lấy lòng anh, vất vả lắm mới trở thành bạn bè của anh, nhưng sau khi Diệp Chức chuyển trường, mọi thứ đã thay đổi.

Học sinh chuyển trường thân thế thảm thương, ngoại hình xuất sắc liền thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả Thẩm Duy Hi. Địch Tư Lạc gần như là tuyệt vọng nhìn ánh mắt Thẩm Duy Hi luôn tập trung vào Diệp Chức, trơ mắt nhìn hai người càng đi càng gần, trở thành cặp đôi vườn trường khiến người ta hâm mộ, mà cậu, chỉ là một người qua đường không đáng chú ý.

Kiếp trước, cậu chưa từng nghĩ tới mình có thể lọt vào mắt Thẩm Duy Hi, làm thế thân cũng tốt, tìm kiếm sự an ủi trên người cậu cũng được, cậu tất cả đều vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có thể để cho cậu bắt được viên sao băng khiến cậu mơ mộng trong nhiều năm, cậu có thể trả giá tất cả.

Điều trớ trêu chính là, bộ dạng cậu và Diệp Chức cũng không hẳn là giống nhau, diện mạo Diệp Chức nhu nhược, hơi thiên về nữ tính. Ngũ quan của cậu là anh tuấn đoan chính, dáng người cũng cao hơn rất nhiều so với Diệp Chức, cậu đoán cũng không phải bởi vì ngoại hình, mà là vì khí chất nhân vật cậu đóng trong vở kịch kia quá giống Diệp Chức, mới khiến Thẩm Duy Hi trong thời gian ngắn hoa mắt, mê tâm.

"Kịch bản gì? Nói tôi nghe một chút?"

Địch Tư Lạc hỏi Lý Nhạc.

"Hình như là một câu chuyện về xuyên không, nam chính bình thường có một ngày đạt được năng lực trở về quá khứ, hắn muốn bù đắp cho những thiếu sót năm đó, muốn làm lại nhân sinh một lần nữa."

Nghe được nội dung kịch bản, Địch Tư Lạc hơi chấn động, tâm tình bình tĩnh nổi lên gợn sóng.

Sao có thể trùng hợp đến như vậy, để cho một người vừa mới trọng sinh đóng một vai nhân vật có thể trở về quá khứ? Quả thực giống như đo ni đóng giày cho cậu.

"À, đúng rồi, có cảnh hôn và cảnh thân mật, tự cậu xem coi có muốn nhận hay không."

Cậu nhớ kiếp trước Lý Nhạc cũng từng nói với cậu về một kịch bản, nhưng khi đó cậu vừa nghe thấy trong đó có một cảnh hôn, sợ Thẩm Duy Hi mất hứng liền từ chối. Giờ nghĩ lại cậu đúng là ngu ngốc đến đáng thương.

"Sao không nhận được? Tôi còn đang lo không có việc gì để làm, khi nào tôi vào tổ?"

"Tuần tới. Bây giờ cậu cứ nghỉ ngơi đi, điều chỉnh lại trạng thái của cậu, tôi sẽ gửi kịch bản cho cậu xem qua."

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Sau khi cúp điện thoại, Địch Tư Lạc lại nằm xuống tiếp tục xem tin tức. Đối với những chuyện xảy ra trong hôm nay, cậu luôn có cảm giác không chân thật, buổi tối trước khi đi ngủ, cậu nghĩ liệu ngày mai mình tỉnh dậy lại trở về giường bệnh lạnh như băng hay không?

Cảnh tượng mà cậu tưởng tượng đã không xảy ra, khi thức dậy vào ngày hôm sau, tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, ánh nắng mặt trời chiếu vào mu bàn tay của cậu, mang đến cảm giác mơ hồ và ấm áp.

Địch Tư Lạc xuống lầu rửa mặt, bỗng nhiên phát hiện tiếng xe trong sân biệt thự bên cạnh, cậu mang dép lê, tò mò đi đến bên cửa sổ, liền nhìn thấy một bóng dáng thon dài cao lớn từ trong xe bước ra.

"Chú Tư?"

Địch Tư Lạc rất ngạc nhiên, đẩy cửa chạy vào trong sân.

"Tiểu Lạc."

Thẩm Trác Lễ mỉm cười với cậu, khuôn mặt tuấn mỹ nhuộm một tầng vầng sáng màu vàng.

"Chú cũng sống ở đây sao? Sao trước đây con không biết?"

"Chú và Tư Minh là đối tác, cho nên khi đầu tư bất động sản, chú cùng nó đầu tư cùng một chỗ. Không khí ở đây rất tốt, thỉnh thoảng chú sẽ ghé qua."

Địch Tư Lạc đột nhiên nhớ tới, anh trai cậu và Thẩm Trác Lễ hình như có quen biết, chẳng qua kiếp trước Thẩm Trác Lễ đã sớm xuất ngoại, hiện tại xem ra, tình cảm giữa anh trai cậu và Thẩm Trác Lễ dường như rất tốt.

"Con đã ăn sáng chưa? Chú có kêu người giúp việc mua một ít đồ ăn sáng, tương đối thanh đạm, có muốn qua đây ăn chung không?"

"Dạ."

Địch Tư Lạc vui vẻ đến nhà hắn cọ cơm. Biệt thự của Thẩm Trác Lễ là phong cách sân vườn của Trung Quốc, đồ nội thất đều là gỗ lê tốt, tử đàn chế thành, trên tường trắng treo tranh thư pháp và tranh sơn thuỷ, mang lại một vẻ đẹp cổ kính và yên tĩnh.

Địch Tư Lạc ngồi xuống bàn ăn, cắn một cái tiểu long bao, thấy Thẩm Trác Lễ nghi hoặc nhìn mặt mình, hàng mi cậu khẽ rũ xuống.

"Cãi nhau với ba, ông đánh."

"Còn đau không?"

Thẩm Trác Lễ nói với giọng điệu quan tâm.

"Không còn cảm giác gì, không đau không ngứa."

Địch Tư Lạc không thèm để ý ăn cháo thịt nạc trứng bách thảo, ăn liền ba cái tiểu long bao, vừa mới uống một ngụm sữa đậu nành, đã thấy Thẩm Trác Lễ xách hòm thuốc tới.

"Dù vậy vẫn phải bôi thuốc một chút mới có thể mau lành."

Thấy Thẩm Trác Lễ cầm tăm bông muốn bôi thuốc lên mặt cậu, Địch Tư Lạc vội vàng nắm chặt tay hắn, vẻ mặt trở nên có chút bài xích.

"Chú Tư, để con tự mình làm là được rồi."

Trong lòng Địch Tư Lạc biết rõ, Thẩm gia chính là một cái gai trong lòng cậu, cho dù Thẩm Trác Lễ có đối xử tốt với cậu, nhưng dù sao hắn cũng là người của Thẩm gia, cuối cùng cũng sẽ đứng về phía Thẩm Duy Hi. Giữa bọn họ hoàn toàn không thể có khúc mắc.

Thẩm Trác Lễ cũng không kiên trì, đem tăm bông đưa cho cậu, Địch Tư Lạc tự mình bôi xong thuốc, đem hòm thuốc đóng lại.

"Tiểu Lạc, chú có một phòng trò chơi VR* ở đây, nếu sau này con nhàn rỗi nhàm chán, có thể tới đây chơi."

*VR: thực tế ảo

Địch Tư Lạc rất thích chơi trò chơi VR thi đấu bắn súng, đôi khi ở đoàn làm phim nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng sẽ dùng điện thoại di động chơi game, không ngờ Thẩm Trác Lễ lại hiểu rõ sở thích của cậu như vậy, lẽ nào là nghe từ anh trai cậu?

"Cám ơn chú Tư, có cơ hội con sẽ đến chơi."

Về đến nhà chưa được bao lâu, Lý Nhạc đã gửi kịch bản. Địch Tư Lạc xem kịch bản cả một ngày, cậu vốn tưởng rằng đây có thể là nhân vật chính sáo rỗng trọng sinh đến quá khứ, theo đuổi mối tình đầu, cuối cùng lại phát hiện câu chuyện thật sự rất tốt, lại không nghĩ tới phía sau còn lật ngược hết tầng này đến tầng khác, khiến cậu hoàn toàn trở tay không kịp.

Cậu không thể ngừng xem, ngay cả cơm trưa cũng quên ăn, cho đến khi dạ dày mơ hồ truyền đến một cơn đau rát, cậu mới ý thức được mình quên ăn cơm.

Cậu thở dài, nằm xụi lơ trên sô pha, định đặt đồ ăn mang tới thì chuông cửa vang lên. Cậu đi ra nhìn vào mắt mèo, phát hiện là Lý Nhạc đang ôm hai cái hộp đồ ăn lớn đứng ở bên ngoài.

"Đừng nằm chờ chết nữa, mau dậy ăn cơm."

Vừa mới bước vào, Lý Nhạc liền đặt hộp đồ ăn xuống, giúp cậu thu dọn bàn trà bừa bộn.

Là bạn tốt kiêm luôn người đại diện của cậu, nếu không phải nhờ có Lý Nhạc vẫn luôn chăm sóc cậu nhiều năm như vậy, bệnh dạ dày của Địch Tư Lạc phỏng chừng đã sớm phát triển thành ung thư dạ dày.

Địch Tư Lạc bị hắn đá hai cú, ánh mắt dần dần lấy lại tiêu cự, đứng dậy bắt đầu ăn.

"Mặt cậu bị sao vậy?"

"Tôi nói Diệp Chức vài câu, chọc giận ba tôi."

Lý Nhạc lắc đầu:

"Lão già nhà các cậu, thật đúng là...hôm nay cậu định làm gì? Nằm ở nhà cả ngày à?"

Địch Tư Lạc không muốn động, cảm giác ăn no chờ chết này còn rất tốt, không cần mỗi ngày vây quanh Thẩm Duy Hi, lo lắng anh vì Diệp Chức mà phiền lòng, kiếp này nếu cậu chỉ cần tiếp tục sống cuộc đời còn lại của mình, là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

"Buổi tối...chúng ta đi ăn thịt nướng đi?"

Lý Nhạc khiếp sợ nhìn cậu.

"Chẳng phải cậu luôn nói đồ ăn kia nhiều dầu mỡ, sợ bị tăng cân, cho tới bây giờ cũng không ăn sao?"

Địch Tư Lạc sờ sờ mặt mình, không nói gì. Mấy năm trước ở bên cạnh Thẩm Duy Hi làm thế thân, cậu vì muốn dáng người của mình càng giống Diệp Chức, chế độ ăn uống thanh đạm không nói, gần như cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn no, sắc mặt luôn là màu vàng sáp phờ phạc, mới miễn cưỡng đổi lấy được một câu khen eo cậu nhỏ của Thẩm Duy Hi.

Thực sự mẹ nó ngu ghê.

Địch Tư Lạc bỗng nhiên dùng sức tát mình một cái.

Lý Nhạc bị cậu dọa giật mình, vội vàng nắm lấy tay cậu:

"Được rồi, tôi cùng cậu đi ăn thịt nướng, cậu đừng tự hại mình, cứ điên điên khùng khùng, muốn dọa chết tôi có phải hay không?"

Sợ Địch Tư Lạc lại bị động kinh, tự mình làm bị thương, Lý Nhạc vội vàng lấy ra một xấp đĩa CD cùng cậu chơi game.

Vào buổi tối, hai người đi đến cửa hàng gần nhất để ăn thịt nướng. Lý Nhạc là người thích ăn thịt nướng nhất, thay cậu gọi một đống đồ ăn, nào là cá, cánh gà, thịt ba chỉ, bánh bao, hàu, xếp đầy một cái bàn.

"Nào, hôm nay tôi mời cậu, cứ ăn thoải mái, ngày mai tôi sẽ giúp cậu giảm cân."

"Giảm con khỉ gì nữa, sau này tôi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."

Địch Tư Lạc nâng ly bia lên và cụng ly với Lý Nhạc

"Đến, chúc tôi sống lại vui vẻ."

"Lại điên rồi, thật sự coi nhân vật trong kịch bản là chính mình?"

Địch Tư Lạc cười ha ha, một ngụm uống hết bia trong ly.

Lúc này, trong nhà hàng xoay ở trung tâm thành phố Uyển Thành.

"Tiểu Chức, chúc mừng sinh nhật."

Dưới ánh đèn thủy tinh tràn ngập ánh sáng lung linh, Thẩm Duy Hi mặt mày ôn nhu, hai mắt thâm tình nhìn thanh niên đối diện.

"Đây là món quà anh đã chuẩn bị cho em, em xem có thích không?"

"Cám ơn."

Diệp Chức nhận lấy hộp quà màu lam đậm mà anh đưa tới, mở ra nhìn, là một cái khuy măng sét* màu ngọc thạch, trong mắt có chút kinh hỉ.

Thẩm Duy Hi thấy vẻ mặt cậu vui mừng, đang định nói chuyện, điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía màn hình, cả hai đều ngẩn người.

Là Địch Tư Lạc gọi tới.

Vào ngày anh vứt bỏ Địch Tư Lạc đi gặp Diệp Chức, Địch Tư Lạc một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh, hai ngày nay người nọ cũng giống như biến mất không còn tăm hơi vậy. Thẩm Duy Hi từng cho rằng đối phương thật sự nản lòng, muốn hoàn toàn buông tay, tác thành cho anh cùng Diệp Chức.

Anh đương nhiên hy vọng Địch Tư Lạc có thể có chút độ lượng, tự động rút lui. Nhưng mà hai người dù sao cũng dây dưa nhiều năm như vậy, nếu Địch Tư Lạc thật sự đột nhiên biến mất khỏi thế giới của mình, Thẩm Duy Hi ngược lại có chút không quen. Bởi vậy, khi nhìn thấy cuộc gọi này, trên mặt anh tỏ ra chán ghét, nhưng đáy lòng lại có một tia đắc ý không nói nên lời.

"Anh mau nhận đi, nói không chừng anh họ có chuyện gì quan trọng."

Diệp Chức giả vờ hào phóng.

Thẩm Duy Hi nhíu mày, nhận điện thoại.

Điều khiến anh kinh ngạc chính là, đầu bên kia không phải là giọng của Địch Tư Lạc.

"Thẩm Duy Hi, Tư Lạc cậu ấy nhập viện, viêm dạ dày cấp tính! Nếu anh còn có chút lương tâm, thì tới xem cậu ấy một chút đi!"

Giọng nói của Lý Nhạc to như sấm sét, Diệp Chức tất nhiên cũng nghe được, lông mày thanh tú nhíu lại, nhìn người đàn ông đối diện.

"Có bệnh à, lại giở trò gì nữa!"

Thẩm Duy Hi cúp điện thoại, bỏ vào túi, thần sắc không thoải mái lắm.

"Em nhớ dạ dày của anh họ hình như vẫn không tốt, anh nên đi thăm anh ấy đi."

"Nhưng hôm nay là sinh nhật em, bánh ngọt còn chưa lên."

"Không sao, bánh ngọt khi nào ăn cũng được, anh mau đi đi."

Thẩm Duy Hi do dự vài giây, cuối cùng vẫn đứng dậy. Nếu Địch Tư Lạc thật sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ bị ông cụ Thẩm mắng chết. Quên đi, cứ đi gặp cậu ta.

Diệp Chức nhìn bóng lưng anh rời đi, nụ cười ôn nhu trên mặt dần dần biến mất, dùng sức siết chặt hộp quà màu lam trong tay.

*khuy măng sét: cài cố định cổ tay áo sơ mi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play