*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Uyên Uyên

Thẩm Duy Hi ngẩn ra, không dám tin nhìn cậu. Người kia từ khi còn học trung học đã bắt đầu đi theo phía sau anh, mọi thứ đều lấy sở thích của anh làm trung tâm, trong lòng hay ánh mắt đều chỉ chứa một mình mình, làm sao lại nói ra được lời hủy bỏ hôn ước?

Trong lúc nhất thời, tâm trạng Thẩm Duy Hi không phân biệt được là nhẹ nhõm hay là mất mát.

Địch Tư Lạc thấy vẻ mặt phức tạp của anh, cười ha ha hai tiếng:

"Chỉ đùa một chút thôi mà, anh không phải là tin thật chứ? Gia đình tôi đã đầu tư tiền vào các dự án ở thành phố B, làm sao có thể hủy bỏ hôn ước ngay bây giờ."

Trong lòng Địch Tư Lạc hiểu rõ, muốn huỷ bỏ hôn ước này cũng không đơn giản, lợi ích của hai nhà đã gắn liền với nhau, trưởng bối khẳng định sẽ không đồng ý. Hơn nữa cậu vừa mới trọng sinh trở về, vội vàng làm ra chuyện gì trái với tính cách trước đây của mình lại dễ khiến người khác nghi ngờ.

Nghe những lời của Địch Tư Lạc, Thẩm Duy Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh biết người này sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy.

"Địch Tư Lạc, đừng có mà đắc ý! Tôi không thích cậu, cho dù cậu có kết hôn với tôi cũng vô ích! "

Địch Tư Lạc cười lạnh:

"Tôi biết anh thích Diệp Chức. Có điều anh phải hiểu rõ, sau khi hai chúng ta kết hôn, hai người lại thông đồng thì sẽ tính là ngoại tình, ở thời cổ đại phải ngâm lồng heo* đó."

Thẩm Duy Hi tức đến mặt đều tái xanh, Địch Tư Lạc là bởi vì anh đào hôn mới trở nên âm dương quái khí đến vậy sao?

"Hơn nữa, Diệp Chức cũng không có thích anh lắm đâu, nếu không thì tại sao lại ra nước ngoài, còn đi gần năm năm. Anh không nghĩ là tự mình đa tình à? Hay là anh cho rằng dựa vào kỹ năng tiểu học của mình là có thể khiến Diệp Chức nhớ mãi không quên?"

"Địch Tư Lạc, cậu nói thêm một câu nữa thử xem? Tôi và Diệp Chức đều trong sạch, đừng cho rằng Diệp Chức cũng không biết xấu hổ như cậu!"

Thẩm Duy Hi sắp bị cậu làm cho tức đến phát nổ. Lúc anh thân mật nhất với Diệp Chức cũng chỉ là một nụ hôn, Địch Tư Lạc là người vấy bẩn anh.

"Ồ, chưa từng làm với Diệp Chức à, vậy cần tôi xây đền thờ trinh tiết cho anh không?"

"Anh có lá gan đào hôn, mà mới bị tôi châm chọc có hai câu đã không chịu nổi?"

Thẩm Duy Hi hít một hơi sâu, anh không ngừng tự nói với chính mình, là anh có lỗi trước, Địch Tư Lạc không nói đạo lý, mắng anh như thế nào, anh đều có thể nhẫn nhịn.

"Tôi đã đào hôn, chuyện này là tôi có lỗi trước, cậu muốn trút giận mắng tôi như thế nào cũng được, đừng kéo Diệp Chức vào."

Địch Tư Lạc cười cười, bỗng nhiên đứng lên, ly champagne trong tay hơi nghiêng, rượu lạnh như băng từ đỉnh đầu Thẩm Duy Hi trượt xuống, thấm vào cổ anh.

Mặt Thẩm Duy Hi trắng bệch, hàm răng cắn chặt vang lên khanh khách, trong mắt tràn đầy nhục nhã.

Địch Tư Lạc vỗ vỗ bả vai anh:

"Ráng nhịn đi, về sau còn bị tôi tra tấn dài dài."

Khi hai người đang đối mắt nhau, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Tiểu Lạc, ra ngoài ăn chút gì đi, chú thấy hồi nãy con cứ mãi uống rượu."

Là giọng nói của Thẩm Trác Lễ. Nghe được âm thanh của người đàn ông, ánh mắt của Địch Tư Lạc trong nháy mắt trở nên dịu dàng, cậu đứng dậy mở cửa ra, nở một cười tươi rói.

"Chú Tư, vừa lúc con đang đói bụng. Chú mang đồ ăn cho con à?"

Thẩm Duy Hi hoàn toàn không thể tin được, Địch Tư Lạc vừa rồi đối với anh âm dương quái khí, vừa nhìn thấy Thẩm Trác Lễ đã lập tức thay đổi sắc mặt. Cho nên, đây là cách cậu ta lấy lòng trưởng bối ở Thẩm gia, để cho bọn họ ủng họ cậu ta, liên tiếp gây áp lực cho mình sao?

Thẩm Duy Hi đối với tâm cơ của Địch Tư Lạc cảm thấy một trận ghê tởm, nhưng ánh mắt lại không nhịn được đặt lên mặt cậu, đáy lòng xuất hiện một tia không cam lòng rất nhỏ.

Địch Tư Lạc lười để ý tới Thẩm Duy Hi, đi theo Thẩm Trác Lễ đến nhà bếp nhỏ.

"Chú Tư, chú có tính toán gì chưa?"

Địch Tư Lạc vừa ăn vừa hỏi hắn.

Địch Tư Lạc nhớ rõ kiếp trước sau khi cậu kết hôn cùng Thẩm Duy Hi không lâu, chú Tư đã đi đến Đông Nam Á tiếp nhận chi nhánh công ty bên đó, không bao giờ trở lại nữa.

Nghĩ đến Thẩm Trác Lễ rất nhanh sẽ rời đi, trong lòng Địch Tư Lạc có chút không nỡ. Cậu đuổi theo Thẩm Duy Hi nhiều năm như vậy, trưởng bối Thẩm gia cũng đối với cậu không lạnh không nóng. Cậu hiểu rõ Thẩm gia hi vọng Thẩm Duy Hi có thể cưới một người phụ nữ, cậu là nam, thân phận đáng xấu hổ, hơn nữa cậu còn tự mình quấn lấy, người ta càng thêm coi thường.

Người duy nhất đối xử tốt với cậu chỉ có Thẩm Trác Lễ, chỉ mới trở về Thẩm gia vài năm. Đôi khi cậu đến Thẩm gia tìm Thẩm Duy Hi, đụng phải Thẩm Duy Hi không có ở đây, Thẩm Trác Lễ sẽ cùng cậu nói chuyện, chơi cờ.

Cậu không biết có phải bởi vì Thẩm Trác Lễ là con ngoài giá thú hay không, ở Thẩm gia trong tình cảnh xấu hổ, có tâm tư đồng bệnh tương liên với cậu, mới có thể đặc biệt chăm sóc cậu. Tóm lại, cậu rất cảm kích Thẩm Trác Lễ.

"Chú không có tính toán gì, chắc là tiếp tục ở lại trong nước làm người nhàn rỗi."

Nghe thấy Thẩm Trác Lễ không có ý định ra nước ngoài, Địch Tư Lạc có chút kinh ngạc, cậu nhớ rõ tính cách của chú Tư từ trước đến nay là người không thích tranh giành, ở Thẩm gia cũng chỉ điệu thấp làm người, chưa bao giờ lộ mặt, sở dĩ lựa chọn đi Đông Nam Á, có lẽ cũng là vì tránh cuộc đấu tranh quyền lực của Thẩm gia, nhưng lần này, chú Tư sao lại lựa chọn ở lại trong nước? Lẽ nào sau khi cậu trọng sinh thì xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, tất cả hướng đi trong tương lai, vận mệnh của tất cả mọi người, đều sẽ thay đổi?

"Ở lại trong nước cũng rất tốt, về sau con có thể thường xuyên tới tìm chú Tư chơi cờ."

Thẩm Trác Lễ mỉm cười, bỗng nhiên nói:

"Tiểu Lạc, thật ra khi con còn rất nhỏ, chúng ta đã gặp nhau."

Địch Tư Lạc có chút kinh ngạc nhìn hắn. Tại sao cậu không nhớ việc cậu đã gặp chú Tư trước đây?

"Đã rất lâu rồi, có lẽ con đã quên, lúc nào con gặp anh trai con, có thể hỏi nó."

Nhắc tới Địch Tư Minh, Địch Tư Lạc nhất thời có chút áy náy, kiếp trước cậu là một bộ não yêu đương không thể cứu chữa, Địch Tư Minh liên tục khuyên cậu rời khỏi Thẩm Duy Hi nhưng cậu đều không nghe, cuối cùng Địch Tư Minh cực kỳ thất vọng với cậu, đi đến châu Âu khai thác thị trường, chờ lúc anh trở về gặp lại Địch Tư Lạc, đã là tại trong bệnh viện.

Mọi người đều nói rằng con người sau khi chết, linh hồn sẽ lơ lửng trong không khí một thời gian, khi đó ý thức của Địch Tư Lạc lơ lửng trên phòng bệnh. Cậu nhìn Địch Tư Minh chạy tới trước giường mình, thân hình cao lớn khuỵ xuống giống như bị một vật nặng đè lên lưng, anh vén tấm vải trắng nhìn một cái, lập tức quỳ sụp trên mặt đất.

Đêm đó, Địch Tư Minh, chưa đến bốn mươi tuổi, tóc đã bạc trắng hơn một nửa.

Cậu luôn cảm thấy Địch Tư Minh không hiểu mình, cũng không quan tâm mình nhiều như khi còn bé, nhưng nhìn người đàn ông yếu ớt không chịu nổi một đòn kia, cậu mới ý thức được mình đã sai đến thế nào.

"Tiểu Lạc, con không sao chứ?"

Thẩm Trác Lễ thấy vẻ mặt cậu khác thường, không thể không quan tâm nói.

"Con không sao, chú Tư, ở đây nhờ chú sắp xếp, con muốn về nhà xem một chút."

Với tính khí xấu của anh trai mình, tất nhiên sẽ không đến dự đám cưới của cậu, lúc này cũng không biết là đang uống rượu ở đâu. Nhưng không ngờ, vừa mới đi ra cửa nhà hàng, đã nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen của Địch Tư Minh đậu dưới gốc cây trên đường

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Trong lòng Địch Tư Lạc dâng lên một nỗi kích động, nhanh chóng chạy tới.

Địch Tư Minh từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng đang vội vàng chạy tới kia, nhanh chóng dập điếu thuốc trong tay, mở cửa sổ xe.

"Anh, anh tới rồi, sao không vào trong?"

Địch Tư Lạc Tử cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt anh, xác nhận trong tóc anh không có một sợi tóc bạc nào, trong lòng mới bình tĩnh lại một ít.

"Anh nghe nói Thẩm Duy Hi đào hôn?"

Địch Tư Minh trầm mặt, khóe miệng hơi co rút, cơn thịnh nộ từ trong thân thể anh tản ra.

"Nó đối xử với em như vậy, em vẫn còn muốn kết hôn với nó? Má nó Địch Tư Lạc em có thể tỉnh táo lên một chút không?! Thẩm Duy Hi nó chính là một..."

Giọng điệu chỉ hận sắt không thành thép quen thuộc, Địch Tư Lạc nghe ở trong tai chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Là một thằng ngu, em biết rồi."

Địch Tư Minh nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi không, cực kỳ kinh ngạc nhìn cậu.

Địch Tư Lạc cười cười, ánh nắng từ giữa những phiến lá rơi trên mặt cậu. Đôi mắt đen kia đặc biệt trong sáng và thuần khiết.

"Anh, anh cứ yên tâm, em sẽ không kết hôn với anh ta. Nhưng anh ta nợ em những gì, em phải bắt trả lại tất cả."

"Địch Tư Lạc, em có phải uống nhầm thuốc rồi không? Có phải Thẩm Duy Hi đào hôn kích thích quá lớn với em?"

Địch Tư Minh hoàn toàn không thể tin được Địch Tư Lạc lại nói ra những lời này, trước kia anh chỉ cần nói Thẩm Duy Hi một chỗ không tốt, Địch Tư Lạc đều sẽ thay nó phản bác, còn nói lại với nó, nhưng hiện tại em mình lại mắng Thẩm Duy Hi?

"Anh, cho em thêm một chút thời gian, em sẽ xử lý tốt chuyện này."

Địch Tư Minh dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn cậu, còn muốn nói thêm hai câu nữa, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh vừa nhấc máy, sắc mặt đã hơi thay đổi.

"Diệp Chức về nước... Ba bảo chúng ta về nhà ăn tối."

**

Đi vào huyền quan, Địch Tư Lạc liếc một cái đã nhìn thấy chiếc vali đặt trong phòng khách.

Dì giúp việc đã chuẩn bị xong đồ ăn, đang dọn lên bàn, ba cậu ngồi trên sô pha xem tin tức, thấy hai người trở về, ông liền đứng dậy.

"Tiểu Chức, xuống lầu ăn cơm, hai anh trai con đã về."

Địch Tư Lạc nhìn bộ dạng không có việc gì của ông, vẫn chăm sóc Diệp Chức như bình thường, lửa giận đang đè nén trong lồng ngực nhất thời bùng cháy.

"Ba, ba có biết chiều nay Thẩm Duy Hi đi gặp ai không?"

Sắc mặt Địch Bằng có chút cứng ngắc, tựa hồ không muốn nói về đề tài này.

"Lúc sau không phải Duy Hi đã quay lại sao? Dù sao hôn lễ còn có thể tổ chức lại, ông cụ Thẩm cũng đã xin lỗi ba."

Địch Tư Lạc cười lạnh một tiếng, kiếp trước Địch Bằng chính là một trái tim Thánh Mẫu, hiện tại quả nhiên vẫn như vậy, cho dù Diệp Chức giết người phóng hỏa, Địch Bằng cũng sẽ bênh vực cậu ta. Ai bảo Diệp Chức không có cha không có mẹ, so với ai cũng đáng thương hơn. Còn về phần hạnh phúc của đứa con trai ruột của ông, trong mắt ông một chút cũng không quan trọng.

"Ba, rốt cuộc con là con ruột của ba hay Diệp Chức là con ruột của ba? Hôm nay con cũng muốn nói rõ một chuyện, trong cái nhà này, có con thì không có cậu ta! Có cậu ta thì không có con!"

Cậu nhịn hai kiếp, thật sự là nhịn đủ rồi. Mười một năm trước, ba cậu đón Diệp Chức về nhà, cậu biết cha mẹ Diệp Chức đều qua đời trong một tai nạn máy bay, đáy lòng đặc biệt thương tiếc người em này, cái gì ăn ngon chơi vui đều sẽ chia sẻ với Diệp Chức, ở trường cậu sợ Diệp Chức bị người ta khi dễ, đi rêu rao khắp nơi mình là anh trai của Diệp Chức, mỗi ngày đều đưa đón Diệp Chức đi học, không để cho Diệp Chức bị mọi lời đồn làm thương tổn.

Diệp Chức xinh đẹp, lại thông minh, rất nhanh thích nghi với hoàn cảnh mới, thời gian đầu tình cảm của bọn họ rất tốt đẹp. Nhưng có một lần, bởi vì trời mưa to, cậu không kịp đi đón Diệp Chức, để đối phương đội mưa về nhà, cậu bị Địch Bằng mắng đến máu chó đầy đầu, mà Diệp Chức đứng ở bên cạnh, lại không thay nói thay cậu một câu nào.

Khi đó cậu mới ý thức được, Diệp Chức căn bản là một kẻ vô tâm, đa phần sự khôn khéo hiểu chuyện đều là giả vờ, rõ ràng là Diệp Chức là người làm hỏng bình hoa đắt tiền, nhưng chỉ cần y lộ ra một đôi mắt ngấn lệ, Địch Bằng sẽ cho rằng là cậu làm, liền cởi thắt lưng đánh cậu.

Từ đó về sau, Địch Tư Lạc không bao giờ đối xử tốt với Diệp Chức nữa, bọn họ chỉ là người xa lạ sống chung dưới một mái nhà, ngoài mặt huynh đệ hữu cung, thực ra ngay cả nói cũng không nhiều hơn một câu.

"Địch Tư Lạc, sao mày dám nói những lời này? Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày còn dám uy hiếp tao?"

Địch Bằng tức giận đến mức trán đều nổi gân xanh.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ trên lầu hai khẽ mỡ, Diệp Chức mặc một chiếc áo len màu trắng đi ra, vẻ mặt có chút tái nhợt nhìn cậu.

"Anh hai, chiều nay em có đi gặp Duy Hi, nhưng em không có cố ý, em không biết hôm nay là ngày cưới của các anh, em xin lỗi."

*ngâm lồng heo: Người xưa sẽ trói phạm nhân lại, dùng lồng heo làm bằng tre và đem dìm xuống nước, chiếc lồng này đã buộc đá nên nạn nhân không thể vùng vẫy bơi lên được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play