Hai tên vệ sĩ trực tiếp đưa Thanh Thanh đến cửa phòng làm việc của Lâm Kiều Kiều, vừa đúng lúc nhìn thấy Mộng Hạ ngẩng đầu kiêu ngạo bước ra, nhìn thấy Thanh Thanh thì bày ra ánh mắt ngạc nhiên, nở một nụ cười ẩn ý, cô ta vuốt mấy sợi tóc trên má, quyến rũ lướt qua cô.
Thanh Thanh có một linh cảm xấu trong lòng, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.
Vệ sĩ đưa Thanh Thanh vào phòng làm việc, Thanh Thanh nhìn thấy Lâm Kiều Kiều đang ngồi trên ghế xoay quay lưng lại với cô.
“Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy!”
Lâm Kiều Kiều đang đưa lưng về phía cô, chậm rãi quay ghế lại đối mặt với cô, Lâm Kiều Kiều ôn nhu ngày thường đã không còn nữa, một sự thờ ơ xa lạ bao trùm lấy cô, Lâm Kiều Kiều lạnh lùng mở miệng, cực kỳ chán ghét nói:
“Đừng gọi tôi là mẹ nữa...làm cho tôi cảm thấy buồn nôn.”
Trái tim Thanh Thanh thắt lại, là bà yêu cầu điều đó, tại sao hôm nay đột nhiên nói như vậy, “buồn nôn” từ này rất ít khi nghe được từ trong miệng bà.
“Con...đến cùng là có chuyện gì xảy ra?” Coi như muốn kết tội cũng phải có một lý do chứ.
Lâm Kiều Kiều cố nén lửa giận, ném xấp ảnh về phía Ngôn Thanh Thanh.
“Tự mình xem đi.”
Động tác của Lâm Kiều Kiều quá mạnh, một góc ảnh sắc bén quét qua mặt Thanh Thanh, trên khuôn mặt trắng noãn của cô đột nhiên in một vết máu.
Thanh Thanh cảm thấy ủy khuất mà chưa bao giờ cảm thấy, cô cứng ngắc nhặt bức ảnh trên mặt đất lên, nhìn thấy bức ảnh, trong chốc lát trái tim cô như bị băng và lửa vây quanh, nhất thời bối rối không biết phải giải thích như thế nào, bức ảnh chụp cô và Lương Hân Văn vào đêm hôm đó, nửa đêm lại đi từ trong nhà anh bước ra, mà góc chụp lại rất chí mạng, nếu bị bất kỳ ai nhìn thấy cũng khó chấp nhận được, một phụ nữ ở trong nhà một người đàn ông khác, đến nửa đêm mới đi ra…
“Mẹ, con và Hân Văn là bởi vì….là bởi vì...”
Thanh Thanh đột nhiên dừng lại, ông nội đã biết hành tung của Đoan Mộc Nam lại không nói cho mọi người là có ý gì? Vậy Lâm Kiều Kiều đã biết chưa? có cái gì mà cô chưa biết? Nếu như cô nói rằng cô và Hân Văn đang điều tra vụ án, liệu có bị bóp chết ngay khi chưa bắt đầu không?
Cô đang cân nhắc không biết phải tìm lý do gì, nhưng mấy giây cô ngập ngừng này, làm Lâm Kiều Kiều xác định rõ ràng, đau lòng đến cực đỉnh, lớn tiếng nói:
“Vì cái gì? là vì A Nam không ở đây, cô liền không chịu được cô đơn, liền đi tìm người yêu cũ, để cho Đoan Mộc Nam bị bôi xẩu, để A Nam khó xử đúng không...”
“Mẹ, không phải, không phải...” Thanh Thanh đột nhiên cảm giác được mức độ quan trọng của vấn đề, vội vàng phủ nhận.
Nhưng lòng cô rất bối rối, nhưng không biết tìm lý do gì để giải thích.
“Không phải? Vậy đó là cái gì? Có chuyện gì mà phải một mình đích thân đến nhà người ta? Còn ở đó đến nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung trong phòng lâu như vậy cô nói cho tôi biết các người đang làm gì?”
“Chúng con...chúng cong chỉ ôn chuyện, bởi vì...con và anh ấy năm năm không gặp, cho nên...”
“Năm năm không gặp? Chẳng trách năm năm qua cô ngoan ngoãn như vậy, hóa ra không phải chờ A Nam, mà đang chờ cậu ta?”
“Không phải, không phải...” Thanh Thanh nghe những lời này càng làm cô hoảng hốt, nói như vậy không phải là đã phủ nhận toàn bộ tình yêu của cô với Đoan Mộc Nam sao?
“Ôn chuyện? Cần phải nhiều chuyện như vậy sao? Ngôn Thanh Thanh, nhìn cô là một cô gái đơn thuần lương thiện, hóa ra lại mưu mô như vậy, ở lại bên cạnh tôi chỉ muốn tài sản của Đoan Mộc gia...”
Lâm Kiều Kiều càng nói càng tức giận, một phụ nữ lãng phí tuổi thanh xuân quý giá nhất cuộc đời, ở bên một bà già cần bao nhiêu dũng khí và sức chịu đựng.
Thanh Thanh mềm nhũn trên mắt đất, nhẹ nhàng nức nở, lòng đầy oan ức không nói ra được, Nam, tất cả cũng vì anh, chỉ cần anh trở về, dù đau khổ thêm em cũng không oán trách, ngày trước cô luôn luôn sợ hãi, nếu như anh không bao giờ trở lại thì phải làm sao..
Thế nhưng tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ông nội, cô cảm thấy an tâm hơn, ít nhất anh còn sống, như vậy liền có hy vọng.
Trong lòng cô sôi trào, đột nhiên cô đưa ra một quyết đinh nặng như ngàn cân treo sợi tóc, cô muốn đi tìm anh, cô nhất định phải tìm được anh. Thay vì ở đây chịu sự dày vò trong tư tưởng, tại sao không liều lĩnh tìm anh, lao đến bên anh?
Lâm Kiều Kiều thấy biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt cô và phát hiện ra rằng cho dù mỗi ngày đều ở bên cạnh cô nhưng bà lại không thể nhìn thấy suy nghĩ của một cô gái nhỏ, bà hoài nghi chính mình có phải bệnh nặng rồi không, hay là lòng dạ Thanh Thanh quá sâu. Hôm nay Mộng Hạ đem chuyện nói cho bà, bà thật không thể tin được, người thân nhất bên cạnh mình, xưa nay không bao giờ nghi ngờ hóa ra lại là người xấu xa như vậy.
Không phải bà năng lực có hạn, mà bà chưa từng nghĩ tới việc dùng ánh mắt ngoan độc trên thương trường đặt vào người một nhà.
Người một nhà, đúng vậy, bà luôn coi Thanh Thanh là người một nhà, cho nên sau khi biết được chân tướng bà mới phẫn nộ, thương tâm như vậy….
Hai người thật lâu cũng không nói gì, Thanh Thanh không muốn giải thích vô ích, có lẽ đây là cơ hội để rời khỏi Đoan Mộc gia, chỉ cần tìm được A Nam thì những hiểu lầm này không còn là hiểu lầm nữa.
“Thanh Thanh, tôi biết năm năm nay cô cũng không dễ dàng gì, chuyện này tôi không muốn để cho ông cụ biết, dù sao tuổi của ông cũng đã lớn...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT