Bình tĩnh lại một chút, cô quay người rời khỏi vườn hoa đi về phòng, đến phòng của Đoan Mộc Nam, ngồi suy nghĩ, năm năm kinh nghiệm cô không còn bốc đồng và nhu nhược như trước nữa. Đoan Mộc Cầu đã ra lệnh không được nói chuyện này ra ngoài, vậy thì cô sẽ không thể biết tin tức gì ở đây, xem ra vẫn cần Lương Hân Văn giúp đỡ.

Cô chạm vào một cuốn sách trên kệ sách trong phòng Đoan Mộc Nam, có một lớp bụi bám vào, không phải chị Lý sẽ đến đây quét dọn mỗi tuần à? Xem ra cả tuần nay chưa quét dọn, cô cầm mảnh vải sạch lau nhẹ, mọi thứ ở đây đều có hơi thở của Đoan Mộc Nam khiến cô thoải mái hơn nhiều.

Bang một tiếng, Thanh Thanh không cẩn thận làm rơi cuốn sách xuống đất, cô vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhưng vừa nhấc sách lên, có một tờ giấy rơi ra. Thanh Thanh nhặt tờ giấy lên, nhìn xem đó là gì, trong lòng chợt rộn ràng một lúc. Tờ giấy này không phải là lúc cô vừa mới quen Đoan Mộc Nam năm năm trước, vì không biết gì về anh, nên cô liệt kê một bảng câu hỏi.

Nhưng cô nhớ rằng cô chưa bao giờ đưa nó cho anh, sao bây giờ có thể nằm trong sách của anh, bên trong được lấp đầy đáp án: Đoan Mộc Nam, chiều cao 186, tuổi: 28, con vật yêu thích: Ngôn Thanh Thanh, điều khó quên nhất: Ăn bánh macaron trong miệng cô Ngôn trong mưa, điều hạnh phúc nhất: được nắm tay cô Ngôn cả đời, những người yêu thích: gia đình, Ngôn tiểu thư đứng thứ nhất….

Ngôn Thanh Thanh nhìn những dòng chữ không nhịn được cười thành tiếng, nhưng không ngờ một giọt nước mắt rơi lên trên tờ giấy, Thanh Thanh vội vàng lau nó đi, cô như nhặt được báu vật, đem tờ giấy ôm vào lồng ngực, nỗi nhớ như thủy triều đang ào tới, Nam, em tin anh...anh nhất định sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra với chúng ta, phải không?

Nhưng làm sao cô có thể bảo vệ tình yêu của cô bây giờ…

Ha, tình yêu của cô thì cô phải bảo vệ, đàn ông của cô thì cô phải cứu về!

Buổi tối, sau khi rời khỏi Đoan Mộc gia, Thanh Thanh liên lạc với Lương Hân Văn, cô do dự không biết có nên nói cho Lương Hân Văn tin tức cô vừa nghe được không.

Thanh Thanh và Lương Hân Văn ngòi đối diện với nhau, mỗi người mang một tâm sự riêng.

Thanh Thanh nở nụ cười khó coi, muốn hỏi có gì tiến triển không, thế nhưng mới qua một ngày, có thể tìm ra được gì chứ? Là do cô quá sốt ruột.

“Thanh Thanh, anh xin lỗi, hôm nay gần như là không có tiến triển gì.” Lương Hân Văn cười lúng túng, cảm thấy anh ở trước mặt cô thật vô dùng, lúc trước cho cô hy vọng bây giờ lại cho cô tuyệt vọng.

“Không sao đâu...” Cô muốn nói gì đó để động viên và an ủi, thế nhưng cô không đủ tư cách để động viên anh đi tìm mạo hiểm, nghĩ tới ông nội đang giấu giếm chuyện này, Lương Hân Văn làm sao có thể qua được Đoan Mộc Cầu? Mà cô, lại không biết làm thế nào mới đúng.



“Thật ra cũng không phải là không thu hoạch được gì.” Anh vừa mới bắt đầu hành động đã bị ngăn cản như vậy, vụ án này càng ngày càng không phải chỉ là một vụ án giết người đơn giản như vậy.

Anh nói ra hết những hoang mang trong lòng cho Thanh Thanh, tất nhiên đã lược bớt cuộc nói chuyện với cha anh.

“Hân Văn, em, thật ra...hôm nay em tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa ông nội và thuộc hạ của ông ấy...” Cô đêm hết mọi chuyện nghe được sáng nay kể cho Lương Hân Văn.

Lương Hân Văn nghe cô nói xong, trầm tư một lát rồi nói:

“Có lẽ ông cụ làm như vậy là để bảo vệ Đoan Mộc Nam, sợ anh ấy trở về sẽ bị kết tội.”

Đây có vẻ là một giải thích rất hợp lý, thêm một người biết thì càng không an toàn.

Nhưng đến cùng là ai có quyền lực lớn như vậy, vụ án không có trải qua trình tự bình thường liền trực tiếp truy nã Đoan Mộc Nam, nếu không phải anh vừa ngồi lên vị trí này thì làm sao biết được? Điều khó tưởng tượng hơn nữa là, anh chỉ mới hỏi thăm một chút, liền có thể gây nên sóng to gió lớn như vậy, nếu không phải chuyện nghiêm trọng, cha anh chắc chắn sẽ không gay gắt như vậy.

Lúc hai người trầm tư, điện thoại Lương Hân Văn đột nhiên vang lên, anh nhận điện thoại:

“Ừm?”

Anh nghe thấy tin tức trong điện thoại, liếc nhìn Thanh Thanh, trong mắt hiện lên sự phấn khích:

“Được, cảm ơn.”

Thanh Thanh đứng dậy nhìn anh, trong lòng cảm thấy cuộc gọi này liên quan gì đến cô.



“Thanh Thanh, đã tìm được Minh Nhất” Lương Hân Văn nói với một chút phấn khích.

Mặc dù cha anh cản trở việc anh điều tra vụ án, nhưng anh đã lợi dụng thân phận và tiền bạc của anh để điều tra Minh Nhất một cách bí mật, sau chuyện năm năm trước anh ta liền biến mất, không ngờ rằng lại phát hiện được tung tích ở nước A, cho đến hôm nay anh ta lại về nước.

“Thật, thật sao?”

“Ừm, thật, chúng ta đã tiến thêm được một bước! haha! Việc bây giờ của chúng ta là tìm tới Minh Nhất và hỏi một chút tình hình hôm đó, xem anh ta nghe được gì, có lẽ cách sự thật không xa nữa...”

Tim Thanh Thanh đập thình thịch, cảm giác vừa kích động muốn biết chân tướng vừa sợ hãi, làm cô không ngừng run rẩy.

Hai người kích động ôm nhau.

Trong nháy mắt, hơi thở của một người đàn ông xa lạ lưu lại trên chóp mũi của Thanh Thanh, thế nhưng trong đầu cô lại chuyển hóa thành một loạt hoải tưởng, hình ảnh Đoan Mộc Nam đã thật sự khắc sâu vào xương tủy cô.

Cả hai nhanh chóng lúng túng tách ra.

“Xin lỗi...” Lương Hân Văn nói xin lỗi, cơ thể cứng nhắc của cô như đâm vào tim anh.

“....” Thanh Thanh im lặng, cô không biết phải nói gì.

Ngày hôm sau, Thanh Thanh đi đến trụ sở chính của công ty Đoan Mộc gia, đụng phải hai người thân cận nhất của Lâm Kiều Kiều, không ai nói gì, cô liền đi thẳng vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc đi lên.

“A, Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?” Người vệ sĩ vẫn luôn tôn trọng và cung kính cô nhưng hôm nay lại thay đổi thái độ, thô lỗ nắm lấy tay cô như thể kẻ thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play