Trong căn phòng bí mật tối tăm, lỗ thông hơi lạnh lẽo chiếu vào một ánh sáng màu xanh thẳm, ánh sáng chiếu vào hạ thân của Đoan Mộc Nam, người đang bị trói hai tay sau lưng trên một cái ghế gỗ. Mặc dù hai tay bị trói lại, nhưng khí chất cao quý toát ra từ cơ thể của anh ta không thể khinh thường.
Dưới ánh đèn màu xanh, các đường nét trên khuôn mặt anh hiện ra lờ mờ, đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp, hình dáng rõ ràng, sắc bén như dao. Dưới mái tóc ngắn dày của anh là một đôi lông mày dày màu nâu đen, đôi mắt sâu và sắc bén mang một chút lo lắng, anh đã bị trói ở đây hơn ba tiếng đồng hồ.
Đứng đối diện là hai gã đàn ông cao to vạm vỡ, đứng bất động như hai pho tượng.
Đoan Mộc Nam nắm chặt tay thành nắm đấm, trên môi nở một nụ cười bất lực, nụ cười đẹp như sương mai, lại không thả anh ra ngoài, xem ra là tránh không được một trận đánh nhau rồi. Đang lúc anh chuẩn bị động thủ, có tiếng gì đó từ bên ngoài phát ra, đó là tiếng bước chân.
“Ầm” cánh cửa sắt bị mở ra, trong mật thất yên lặng, âm thanh này đặc biệt chói tai. Sau đó hai người đàn ông với khuôn mặt không biểu cảm và một chàng trai cao gầy bước vào. Mặt của anh có chút ghét bỏ, nhưng anh không biết biểu hiện như thế nào.
Kính cẩn đứng sang một bên, cuối cùng một ông lão đi vào, mọi người đều cúi đầu cung kính.
Sau khi ông cụ đứng vào vị trí chính giữa, mới ngẩng đầu lên. Ông cụ gần tám mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo khoác màu đen chỉnh tề, tay chống một cây gậy cẩm lai đầu rồng, đội một chiếc mũ đen và đeo kính râm tròn gọng vàng, ngoài miệng ngậm một điếu xì gà. Trên mặt ông như có một lớp sương lạnh giá bao phủ, không ai có thể đoán ra tâm tư.
Ông cụ liếc nhìn Đoan Mộc Nam hỏi: “Suy nghĩ kỹ chưa?”
Đoan Mộc Nam bình tĩnh trả lời: “Không cần nghĩ.”
“Cháu đồng ý?” Một ý cười nhạt lướt nhẹ qua lòng ông cụ.
“Cháu thà chết cũng không đồng ý.”
“Cháu...” Ông cụ tức giận.
“Tiểu tử thối, cháu muốn chọc ta đến chết sao, tiểu Trung, đưa gia pháp đây cho ta.” Ông cụ quay lại và hét lên với anh chàng gầy gò kia.
“Bất quá, ông nội, ngài đừng tức giận, cẩn thận thân thể, không phải ngài còn chiêu khác sao?” Anh ta thì thầm vào tai ông cụ, đôi mắt cứ quay tròn.
Tiểu Trung nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Đoan Mộc Nam thì nụ cười trên mặt cứng ngắc, cúi mặt xuống.
“Tiểu tử thối, cháu thật sự không nghe lời ông? Vậy thì tốt, cứ ở yên đó, đừng nghĩ tới việc phong hàm.” Nói xong ông quay người định đi.
“Ông nội, cháu cầu xin ông, đừng làm loạn lên nữa được không?” Vẻ mặt lạnh lùng của Đoan Mộc Nam hiện lên, có chút giở khóc giở cười, dùng giọng điệu nũng nịu mà cứng ngắc đó với ông cụ.
Khi người ta được phong hàm thì cả nhà vui mừng, nhưng còn anh thì sao? Thay vì vui mừng, nếu được phong hàm sẽ bị giam cầm và chịu gia pháp. Cũng bởi vì có một người ông nội là ông trùm xã hội đen.
Ông cụ từ trước giải phóng đã khởi nghiệp từ thổ phỉ, giờ ông là thủ lĩnh của một số băng nhóm lớn. Bởi vì có mấy đứa con không phải là tài phiệt thì cũng là quan lớn, không ai chịu thừa kế, còn thêm một cháu trai là chỉ huy bộ đội đặc chủng, đây không phải là muốn chống đối lại ông sao?
Đúng là một dòng họ rắc rối, chính nghĩa và thổ phỉ cùng sống dưới một mái nhà, giống như trò chơi mèo vờn chuột.
“Muốn ta không làm loạn nữa cũng được, nhưng phải đồng ý với ta một điều kiện.” Ông lão lóe lên một tia gian xảo.
“Ông nói đi, chỉ cần để cháu trở lại quân đội, cái gì cháu cũng đồng ý.” Anh đột nhiên phát hiện ra sự tình còn có thể xoay chuyển, giống như nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối.
“Chỉ cần cháu tìm cho ta một đứa cháu dâu, sinh cho ta một đứa chắt trai thì ta liền thả cháu ra.”
Điều kiện gì thế này? Anh căn bản không nghĩ tới mình sẽ kết hôn, tại sao đột nhiên lại nghĩ ra chiêu này?
Anh liếc nhìn Tiểu Trung, thấy anh ta chột dạ cúi đầu xuống, anh chắc chắn tám phần là chủ ý của anh ta.
“Được, cháu đồng ý.”
Không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao, dù sao anh cơ bản đều không ở nhà, nên có phụ nữ hay không cũng không khác biệt, đến lúc đó chỉ cần kiếm cớ giải quyết là được rồi.Ông cụ cũng không thể ăn rồi nhìn chằm chằm vào anh được.
“Thật sao?” Ông cụ nhịn không được nở một nụ cười: “Đều nghe ta sắp xếp sao?”
“Đúng vậy, chỉ cần ông đừng quan tâm chuyện công việc của cháu.”
Dù sao ông nội vẫn luôn tìm kiếm phụ nữ cho anh, cho nên là ai cũng không quan trọng. Hơn nữa, anh cũng không muốn cưới cô ta, bất quả chỉ là một sự trao đổi để được tự do.
Dù sao chỉ cần kết hôn với một người phụ nữ để đổi lấy tự do anh cũng không hề thiệt thòi. Trước mắt anh phải đồng ý vì phong hàm lần này rất quan trọng.
“Ôi, đúng là cháu trai yêu quý của ông.” Ông cụ cười không ngậm được mồm bởi vì kế hoạch đã thành công.
“Tiểu Trung?” Thấy anh ta vẫn còn thất thần, ông cụ gầm nhẹ một tiếng.
“Hả?” Tiểu Trung giờ mới phản ứng lại, cởi trói cho Đoan Mộc Nam.
“Ai u, thiếu gia, người cực khổ rồi.” Thuận tiện anh ta thì thầm bên tai một câu: “Chủ ý kia không phải của tôi.”
Có thể coi như rũ sạch không một chút quan hệ, miễn lần sau Đoan Mộc Nam bắt anh ta trút giận.
Đoan Mộc Nam đứng dậy, anh cao hơn Tiểu Trung rất nhiều, anh cho Tiểu Trung một cái nhìn rất lạnh lùng. Tiểu Trung nuốt nước miếng, trên người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đoan Mộc Nam ôm lấy ông cụ chào tạm biệt, nhìn vào chiếc đồng hồ Patek Philippe, buổi lễ phong hàm sắp bắt đầu.
Anh sửa sang tóc tai, chỉnh lại cổ áo, bước nhanh về hướng cửa phòng bí mật. Sau đó anh tháo chiếc đồng hồ Patek Philippe xuống khỏi tay, nó không thích hợp để đeo trong đơn vị. Ném một đường hình hình vòng cung tuyệt đẹp tới tay tiểu Trung, anh ta vội vàng bắt lấy.
Tiểu Trung bước lên phía trước nở một nụ cười nịnh hót:
“thiếu gia, Trực Sinh và xe đang đợi cậu ở cửa.”
Đoan Mộc Nam vừa đi vừa ưu nhã cởi chiếc áo khoác quý giá ra, vứt cho tiểu Trung. Tiểu Trung đã sớm chuẩn bị xong quân trang, mũ lính cho anh.
Bước ra khỏi dãy hành lang dài và ra khỏi mật thất, từ một công tử nhà giàu biến thành một chàng quân nhân khôi ngô tuấn tú.
Đặt chân lên thảm xanh ngắt, khuất tầm nhìn và tiến thẳng đến một chiếc trực thăng đang chờ sẵn….
Đoan Mộc Nam, cháu trai trưởng của dòng họ Đoan Mộc, hai tám tuổi, cao một mét tám sáu, chỉ huy cấp cao của một đơn vị bộ đội đặc chủng nào đó, điềm tĩnh và trầm ổn, quý ông, lịch lãm, trí tuệ siêu việt, có niềm tin vững chắc, không có phụ nữ.
Hình ảnh tiêu sái gọn gàng của Đoan Mộc Nam khiến tiểu Trung bị mê hoặc, anh ta nhìn bóng lưng của anh rồi tự lẩm bẩm:
“Thiếu gia của chúng ta thật sự quá đẹp trai, kết hôn sẽ làm cho biết bao nhiêu phụ nữ tan nát cõi lòng?”
“Chỉ cần trong số đó không có anh là được.”
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên sau lưng, tiểu Trung giật mình.
Ông cụ Đoan Mộc không biết đã đứng sau tiểu Trung từ lúc nào, vỗ vai cậu nói với giọng rét lạnh.
Sau đó hài lòng dẫn theo bốn gã cao to lực lưỡng đi đến tòa nhà màu trắng bên ngoài bãi cỏ. Tiếp đến là bận rộn xử lý chuyện của đứa cháu trai này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT