Những người nằm trên mặt đất từ từ đứng lên, nhìn thấy cảnh tượng bên đài phun nước thì bàng hoàng, kinh hãi, thậm chí còn quên cả đau đớn khi bị mảnh kính đâm vào…

Tiếng la hét thất thanh lần lượt đánh vào màng nhĩ của Thanh Thanh, tất cả mọi người ở phía xa đều chạy tới đài phun nước, sau đó vừa hoảng sợ vừa bỏ chạy, Tiểu Vũ và Mỹ Mỹ cùng những người khác cũng chạy về phía trước, Thanh Thanh chỉ cảm thấy họ chạy đụng vào cánh tay của cô, cô loạng choạng một cái suýt thì ngã xuống theo hướng ngược lại.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này cơn ác mộng mà cô sợ hãi đã thực sự xảy ra, cô loạng choạng đi vòng qua đám đông đang la hét rồi bước đến đài phun nước, giờ phút này không ai chú ý cô là ai, ai là cô dâu nữa.

Cô chạy đến đài phun nước pha lê, một luồng máu tanh xông thẳng vào cô, khi nhìn thấy thi thể trên đài phun nước, cả người giống như bị trọng lực nhấn chìm, rơi xuống địa ngục tối tăm…

Trên đài phun nước, thi thể Mục Thiết Quân chìm sâu trong hồ nước, hai mắt nhắm nghiền, hai bên thái dương nhợt nhạt như tuyết, máu đỏ loang ra từ một lỗ trên ngực, máu đang dần dần đông đặc nhuộm đài phun nước bằng thủy tinh trong suốt.

Mục Thiết Quân mặc dù đã mất đi dấu hiệu sinh tồn, nhưng khi rơi vào đài phun vẫn rất uy nghiêm, không ai dám khinh thường…

Khi Ngôn Tiểu Lan nhìn thấy cơ thể lạnh lẽo, máu chảy toàn thân của Mục Thiết Quân, trong nháy mắt sắc mặt không còn một chút máu, hét to một tiếng rồi ngã xuống. Tiểu Vũ, Mỹ Mỹ, chị Lý và những người của Đoan Mộc gia nhanh chạy đến bao quanh bà…

Ngôn Thanh Thanh dường như không nhìn thấy, cảnh tượng quá hỗn loạn, chỉ thấy có người ngã xuống, chắc do trong lòng sợ hãi. Cô không biết là ai ngã xuống nữa, con mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ bị vỡ trên tầng hai, bên trong đó ngoại trừ Đoan Mộc Nam thì không còn ai khác?

Cái chết của Mục Thiết Quân khiến cô khiếp sợ mất đi tri giác, và một ý nghĩ khủng khiếp ngay lập tức khiến cô rơi xuống vực sâu tăm tối, chẳng lẽ là Đoan Mộc Nam...là anh…

Rầm rầm, trên khung cửa kính vỡ ở tầng hai, một bóng người kiêu hãnh lạnh lẽo bước ra, bắt lấy tấm rèm bên cửa sổ, lướt thẳng đến đại sảnh, đôi mắt sắc bén và sâu thẳm, anh chỉ tập trong vào thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đang lung lay sắp ngã xuống.

Ngay khi Minh Nhất ở tầng hai xông đến, anh ta muốn tóm lấy Đoan Mộc Nam nhưng lại vồ hụt, tấm rèm duy nhật lại bị Đoan Mộc Nam lấy đi, anh ta đứng ở cửa sổ nguy hiểm hét lên:



“Đoan Mộc Nam, đồ sát nhân...”

Câu nói này đã khiến những vị khách trong hội trường hoảng sợ, cũng xé nát trái tim của Ngôn Thanh Thanh.

Thanh Thanh nhìn thấy bóng dáng của Đoan Mộc Nam đang bay về phía cô, trong lòng đau khổ cầu nguyện, anh sẽ đi đến và an ủi cô, nói cô không cần lo lắng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nói cho cô rằng chỉ cần có anh ở đây, đều không có chuyện gì, họ sẽ hạnh phúc bên nhau….

Ầm một tiếng, Đoan Mộc Nam từ cửa sổ bay xuống đất, buông rèm trong tay xuống, xoay người nhanh chóng, vừng vàng ngồi xổm xuống trước mặt Thanh Thanh, đôi mắt hiện lên tia ảm đạm tĩnh mịch, không một chút ý cười, lồng ngực của anh bởi vì vừa mới vật lộn với người khác, mang theo một chút thở dốc.

“Nam...” Thanh Thanh nhìn anh trìu mến, giống như đang muốn đánh thức một con quỷ khát máu đang ngơ ngác.

Nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của cô, Đoan Mộc Nam như bị kim đâm, đột nhiên bừng tỉnh, cảm xúc phức tạp trong mắt nhanh chóng đan xen vào nhau rồi lan ra như dây leo, co rút nơi mềm mại nhất trong trái tim anh.

“Thanh Thanh...anh xin lỗi...” Anh dường như đang chịu đựng cơn đau không thể nào diễn tả thành lời, khó khăn nói ra mấy chữ.

Khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo kia hiện lên một tia xoắn xuýt, anh phải làm thế nào mới làm cho cô bớt đau lòng hơn?

Anh làm thế nào mới bảo vệ được cô tốt hơn?

“Nam...chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thanh Thanh vô cùng kinh hãi, bắt lấy áo ở ngực của anh, rơi nước mắt hỏi.

“Anh ta ở đó...” Vệ binh của Mục Thiết Quân xông vào, muốn bắt Đoan Mộc Nam đi tra hỏi.

Đoan Mộc Nam khẽ nhúc nhích lỗ tai, không hề nhìn lại hai người bọn họ, cầm súng trong tay nhanh chóng bắn hai phát về phía hai người, sau đó bắn vào đèn pha lê trên đại sảnh, ầm! ầm! ầm!



Vài tiếng động lớn phát ra, tiếp theo là một chiếc đèn dầu lớn rơi từ trên cao xuống, âm thanh vỡ vụ và tiếng cháy phát ra liên tiếp, khách mời vừa mới ổn định lại cảm xúc lại bắt đầu hét lên kêu cứu, những thiếu nữ cũng bị hù không ít, la hét trong sợ hãi…

Vào lúc ngọn đèn pha lê rơi xuống, Đoan Mộc Nam ôm lấy eo Thanh Thanh lăn về phía đài phun nước, mấy phát súng của anh không gây thương tích cho người khác, mà chỉ muốn tranh thủ kéo dài thời gian để nói chuyện.

Anh đỡ Thanh Thanh còn đang bàng hoàng, nắm lấy tay cô đặt lên ngực anh, đối mặt với đám người chạy tán loạn xung quanh, anh bình tĩnh nói:

“Thanh Thanh, mặc kệ người khác nói gì hay là em nhìn thấy gì, hãy tin anh được không?”

“Nam, em...em tin, em tin anh...” Thanh Thanh tóc tai bù xù, mặt đầy vết bẩn, vừa chảy nước mắt vừa gật đầu.

“Hứa với anh, cho dù anh không ở cạnh em, em cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, biết chưa?”

“Được, được...khoan, anh đang nói gì vậy? Vì sao lại không ở bên cạnh em? Nam, anh muốn đi đâu? Tại sao?”

Thanh Thanh giống như một đứa trẻ, vừa bất lực lại vừa lo lắng khi bị người khác bỏ rơi.

Ở phía xa, nhân viên an ninh loạng choạng đứng dậy từ trong đống đổ nát.

“Thanh Thanh, hãy tin anh...Bảo vệ tốt chính mình….”

“Nam, tại sao….anh muốn bỏ rơi em sao?...” Cô hỏi đi hỏi lại vấn đề cô lo lắng nhất, nhưng không nghe được câu trả lời của anh? Trong lòng hiện lên một đáp án kinh khủng, chẳng lẽ là anh giết Mục Thiết Quân?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play