Tiếng hét này phát ra trong đám đông, khách khứa bên trong đang thì thào bàn tán.
Ai gan to như vậy, dám gây rối với Đoan Mộc gia, chẳng lẽ nhân viên an ninh để cho những người như vậy đi vào sao?
Người đàn ông vừa hét lớn sải bước về phía cửa, một thân trang phục màu xanh lá cây, khí chất oai hùng toát ra rất dọa người, ánh mắt hung ác, nham hiểm bắn về hướng Đoan Mộc Nam, bước chân của người này như muốn băm nhỏ sàn nhà.
Đoan Mộc Nam buông cánh tay đang cầm tay Thanh Thanh, lạnh lùng quay người, khuôn mặt vui vẻ và hạnh phúc của anh ngay lập tức ảm đạm trầm xuống.
“Thủ trưởng!” Cách gọi này đã từng rất kính trọng, nhưng giờ này nghe có ra rất lạnh lùng.
Tay Thanh Thanh tuột ra khỏi cánh tay của Đoan Mộc Nam, cô cảm thấy lo sợ bất an, cô không biết tại sao trong lòng lại bùng lên những suy nghĩ đáng sợ, giống như giờ phút này không thể hiểu được anh, thế nhưng anh vẫn cách xa cô hơn một bước, Thanh Thanh chỉ có thể khẩn trương nhìn bóng dáng đang từ từ bước lên sân khấu cách Đoan Mộc Nam chưa đến hai mét, Thanh Thanh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Chú Mục?” Thanh Thanh kinh ngạc lẩm bẩm.
Mục Thiết Quân đứng trước mặt Đoan Mộc Nam, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của anh.
“Đoan Mộc Nam, cậu là một tên cặn bã dám làm vi phạm kỷ luật quân đội, chính là sỉ nhục quân nhân, cậu không xứng để cưới Thanh Thanh làm vợ...”
Giọng nói rất lớn của ông lọt vào tai của mọi người, bầu không khí trong bữa tiệc ngay lập tức cứng ngắc, mọi người đã nhìn thấy những vấn đề này trên các tờ báo trước đó, Đoan Mộc gia và Ngôn gia vẫn bất chấp đám đông để tổ chức bữa tiệc.
Ngôn Tiểu Lan hoảng hốt bước đến, trong lòng không ngừng run rẩy, ông ấy đang muốn làm gì?
Trong đầu bà bây giờ lại hiện lên những lời ông ấy đã nói qua: “Hãy để cô rời xa Đoan Mộc Nam.”
Vì sao ông lại muốn chia rẽ Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam? Đến cùng lý do là gì? Chẳng lẽ do bà không nghe theo lời khuyên của ông ấy, ông liền muốn cưỡng ép như hơn hai mươi năm trước?
Mục Thiết Quân nhìn khuôn mặt khó chịu của Ngôn Tiểu Lan, lộ ra vẻ xoắn xuýt, nhưng trong nháy mắt liền thay đổi, đem tất cả đau khổ và gian nan chôn sâu trong lòng, lướt qua bóng dáng bà, nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Nam.
Đoan Mộc Nam nhìn thấy Minh Nhất đứng sau lưng Mục Thiết Quân, anh ta là con nuôi của Mục Thiết Quân, cũng là một thành viên đắc lực trong đội Sư Lang của anh, cách đây không lâu được Mục Thiết Quân đưa về bên cạnh ông ấy, khi đó Minh Nhất đã tìm đến Đoan Mộc Nam nói anh ta không muốn xa rời anh em, Đoan Mộc Nam đã thuyết phục anh ta tin tưởng Mục Thiết Quân, quyết định này chắc chắn là muốn tốt cho anh ta, sau đó Minh Nhất không bao giờ đến nữa.
Bây giờ anh ta đứng sau lưng Mục Thiết Quân, tuy rằng lưng vẫn thẳng tắp, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kiêu căng, mặc dù anh ta là quân nhân, trải qua mưa bom bão đạn, tố chất cứng rắn, nhưng vẫn lộ ra nội tâm bất an của anh ta.
Khi Đoan Mộc Nam vô tình chạm đến ánh mắt của Minh Nhất, anh ta lại muốn trốn tránh.
“Thủ trưởng, nếu như tôi làm chuyện gì sai, tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt, nhưng hôm nay là ngày tôi và Thanh Thanh đính hôn.” Đoan Mộc Nam nhìn thẳng vào Mục Thiết Quân kiên định nói.
“Có tôi ở đây, cậu không thể cưới cô ấy, trừ khi tôi chết….” Mục Thiết Quân nói dứt khoát, vẻ mặt uy nghiêm vô hạn.
Ông vừa nói xong, khách mời liền xôn xao, một ngày đẹp trời như vậy, mà ông phải chống lại mọi thứ để phá vỡ tiệc đính hôn cho bằng được sao?
Còn nữa, ông dựa vào tư cách gì để xen vào việc của Đoan Mộc gia, Ngôn Thanh Thanh là gì của ông?
Tất cả mọi người tròn xoe cả hai mắt, nhìn hai người này mà nín thở, để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lâm Kiều Kiều liếc mắt một cái, hai người đàn ông cao to bước tới, đưa tay ra vỗ vỗ vào vai của Minh Nhất, Minh Nhất nghiêng một cái, nhanh như chớp cầm chặt tay người kia, rầm một cái, người kia bay ra ngoài rơi xuống sàn nhà. Đây không phải là người của ông cụ Đoan Mộc, chỉ là nhân viên bình thường trong khách sạn, làm sao có thể là đối thủ của những người được huấn luyện bài bản. Một người kia nhìn thấy đồng nghiệp của mình ngã xuống thì muốn tiến lên nhưng lại bị Đoan Mộc Cầu hét lại.
Đoan Mộc Cầu dựa vào cây gậy chống, thong thả đi tới, trên mặt đã khắc rõ dấu vết của thời gian.
Ông nhìn hai người, trầm giọng nói:
“A Nam! Có chuyện gì, nói chuyện riêng cho rõ ràng với Mục thủ trưởng một chút, đừng hù dọa quan khách.” Ông cụ hơi nghiêng đầu, một quản lý khách sạn đứng sau lưng ông cụ cung kính đưa Đoan Mộc Nam và Mục Thiết Quân đến một phòng họp.
Trước khi Đoan Mộc Nam rời khỏi sân khấu chính của lễ đính hôn, anh quay lại nhìn Thanh Thanh, anh không nói gì nhưng trong lòng Thanh Thanh hiểu anh không muốn cô lo lắng.
Cô nhìn hai người bước xuống sân khấu, đi qua hành lang đối diện rồi đi vào phòng họp trên tầng hai.
Quản lý mở cửa phòng họp, Đoan Mộc Nam và Mục Thiết Quân bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi, Minh Nhất thẳng người đứng nghiêm trang ở cửa để canh giữ.
Thanh Thanh đứng ở hành lang, có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Mục Thiết Quân và Đoan Mộc Nam thông qua ô cửa kính trên tầng hai. Cô cô lắng cầm lấy vạt váy, cúi đầu nhìn xuống chân, tấm thảm in đỏ như máu cách sân khấu chính một đường, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, cô sẽ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, tiến hành buổi lễ, nhưng vì tiếng hét của Mục Thiết Quân đã khiến cô dừng lại, không thể tiến thêm một bước.
Cô lo lắng nhìn về phía cửa sổ lầu hai, chỉ thấy thân hình mờ nhạt của Mục Thiết Quân đang lắc lư, tim đập thình thịch. Cô không biết lúc này họ đang nói gì, mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao, trong lòng không hiểu tại sao Mục Thiết Quân lại muốn phản đối hôn sự của bọn họ.
Khách mời trong hội trường cũng lặng lẽ chờ đợi, đại sảnh bỗng nhiên giống như khu vườn trên cao, chính giữa đại sảnh lộng lẫy là một đài phun nước bằng pha lê, ánh sáng chói lóa, nước suối trong trẻo nhẹ nhàng chảy xuống, phát ra những âm thanh nho nhỏ, Mục Thiết Quân đứng ở lầu hai đều nhìn thấy tình hình bên dưới.
Mười phút sau, khách mời đứng xung quanh đài phun nước, tiếng nói chuyện dần vang lên, lo lắng nhìn lên tầng hai, một số người hướng mắt về sân khấu chính của bữa tiệc. Trên sân khấu chính là người nhà Đoan mộc gia và Ngôn gia, bên trái là hành lang nơi Thanh Thanh đang đứng. Một số khách khứa vươn cổ nhìn về phía hành lang bên cạnh, liền có thể ngay lập tức nhìn thấy cô dâu nhỏ, nhưng chờ lâu như vậy vẫn không đi ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Kiều Kiều hiển nhiên không thể đợi thêm được nữa, sợ có chuyện xảy ra liền muốn đi qua xem một chút. Nhưng lại bị Đoan Mộc Cầu kéo lại, bảo bà đợi thêm một chút nữa, từ lúc Đoan Mộc Nam rời đi, Đoan Mộc Cầu vẫn đứng chống gậy, vẻ mặt trầm xuống không hề di chuyển.
Khuôn mặt trầm kia được bao phủ bởi màu sắc u ám, làm cho người ta e ngại không dám đụng vào.
Đúng lúc này, trong phòng họp tầng hai nơi Đoan Mộc Nam và Mục Thiết Quân đang ở, phát ra một tiếng động lớn kiến mọi người hoảng sợ, mọi người theo bản năng hét lên một tiếng, ôm đầu nằm xuống hoặc bỏ chạy. Tấm kính bị va chạm vỡ ra, vỡ rơi từ tầng hai xuống như một cơn mưa, rơi vào khách mời, tiếp theo như có một vật thể gì đó liên tục rơi xuống, đập vào đài phun pha lê phía trên, đài phun pha lê đổ sập tan tành…
Những vị khách trên đại sảnh chạy tán loạn, la hét và khóc lóc, Thanh Thanh Tiểu Vũ Mỹ Mỹ chị Lý và những người khác phải dựa vào nhau, bịt tai lại, sau khi tiếng vang dừng lại mới chậm rãi đứng dậy.
Không biết là ai nhìn thấy vật thể trên đài phun nước pha lê, điên cuồng hét lên:
“Giết người rồi….người chết...người chết...” Những tiếng hét kinh hoàng và chói tai vang lên trong hội trường….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT