Edit: Dii

_____________

"Vương gia nói đùa, là Dung Hoa tự quy định phạm vi hoạt động, không trách người khác được." Dung Hoa cười khổ, nếu là nhất định phải trách, vậy thì trách y không nên si mê chấp niệm.

"Dung Hoa, là ta không tốt, những chuyện khi trước là ta sai." Thẩm Bạch Cảnh tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay của Dung Hoa, bàn tay có hơi lạnh lẽo, đó là một đôi tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhìn vào là biết chủ nhân của nó sống trong nhung lụa, Thẩm Bạch Cảnh lại có thể cảm nhận được tài năng của đôi bàn tay này.

Văn có thể cầm bút, võ có thể cầm đao.

"Nếu ta nói rằng bản thân biết lỗi rồi, ngươi còn bằng lòng cho ta một cơ hội bù đắp không?" Thẩm Bạch Cảnh nghiêm túc nhìn Dung Hoa, chân thành hỏi.

Lòng Dung Hoa dao động, y chờ Thẩm Bạch Cảnh quay đầu lại nhìn y một cái, đợi lâu lắm rồi, nhưng y không dùng thân phận của mình để tạo áp lực, cũng không muốn hạ mình cầu xin, đây là cao ngạo và tôn nghiêm cuối cùng của y. . Truyện Đoản Văn

Cho nên, Dung Hoa nhìn Thẩm Bạch Cảnh ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nhìn vương phủ càng ngày càng náo nhiệt, nhưng tất cả đều không liên quan tới y.

"Ta..."

Dung Hoa còn chưa nói xong, Mạnh Niệm đã vào.

"Vương gia..." Mạnh Niệm đờ cả người, hình như hắn vào không đúng lúc lắm.

"Nói đi."

"Đào thị tòng nói đầu bếp nấu bữa tối không hợp, bây giờ thân thể không thoải mái, một hai đòi Vương gia đi qua đó." Mạnh Niệm dè dặt nói, Đào Chu gần đây được cưng chiều nhất, hắn ta thích ra vẻ lại tùy hứng ghen tuông, chẳng qua giả bộ hiền hậu hiểu chuyện trước mặt Thẩm Bạch Cảnh.

Dung Hoa rút tay mình ra khỏi tay Thẩm Bạch Cảnh, loáng thoáng vẫn còn cảm nhận được hơi ấm, nhưng giọng y lạnh đi: "Vương gia đi đi."

Đông Lưu đứng bên cạnh rất sốt ruột, người mà điện hạ nhớ mong khó khăn lắm mới tới đây, sao nói đẩy đi là đẩy dễ dàng vậy được, còn không thèm nói vài câu dỗ Vương gia ngủ lại, hắn vẫn luôn cảm thấy, những kẻ kia trong vương phủ không thể đánh đồng với điện hạ, hoàn toàn khác nhau một trời một vực, tức mình là Vương gia không thấy được cái tốt của điện hạ, chỉ thích mấy tên nịnh nọt nông cạn kia.

"Đầu bếp nấu không hợp ý thì kêu hắn ra ngoài ăn, không thoải mái thì tìm đại phu, kêu hắn yên phận chút đi." Giọng Thẩm Bạch Cảnh hơi khó chịu, dám quậy vào lúc này phá hư chuyện tốt, rõ ràng hắn cảm giác được Dung Hoa trước đó mới dịu đi lại trở nên lạnh lùng. Ngoài ra, hắn nhớ sau khi Thẩm gia xảy ra chuyện, Đào Chu cùng một thị vệ trong phủ ôm tiền bỏ trốn, vì lý do này, Thẩm Bạch Cảnh sớm muộn gì cũng đuổi Đào Chu đi.

"Vâng." Mạnh Niệm nhận lệnh, trong lòng nghĩ, suy nghĩ của Vương gia thật khó đoán.

"Ta không đi, ngươi đừng mất vui." Thẩm Bạch Cảnh nhẹ giọng dỗ dành, hắn không rành dỗ người lắm, xưa nay đều là người khác lấy lòng hắn, nhưng nhìn ánh mắt của Dung Hòa trở nên nhu hòa, cũng là chuyện thú vị.

"Đêm nay ta có thể ở lại đây cùng ngươi không?" Thẩm Bạch Cảnh cũng cảm thấy mình hơi liều, nhưng nếu không thấy Dung Hoa, hắn sẽ không an tâm, sợ một giấc ngủ dậy, vẫn là bản thân đang hấp hối, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, sợ không còn cơ hội đối xử tốt với Dung Hoa.

Dung Hoa ngẩng đầu nhìn Thẩm Bạch Cảnh, tựa như muốn nhìn thấu hắn, lại giống như đã nhìn thấu rồi.

"Không phải, ta không có ý kia." Thẩm Bạch Cảnh cuống quít giải thích, hắn không muốn Dung Hoa cảm thấy mình chỉ là một ham mê chuyện chăn gối, đặc biệt là sống lại một kiếp, hắn vẫn chưa gỡ bỏ hoàn toàn khúc mắt với Dung Hoa, trước khi hai người bày tỏ lòng mình, hắn sẽ không ỷ tình yêu và sự dung túng của Dung Hoa mà lỗ mãng làm gì y.

"Ta chỉ muốn trò chuyện cùng ngươi, được không?"

"Ừm." Dung Hoa gật đầu, thật ra y không rõ suy nghĩ trong lòng Thẩm Bạch Cảnh lắm, đột nhiên quan tâm và tốt với mình, rốt cuộc là hồi tâm chuyển ý hay là có ý đồ khác.

Nhưng dù là cái nào đi nữa, Dung Hoa vẫn không nói câu chối từ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play