"Ai đó?" Dung Hoa không quay đầu lại, thậm chí tiếng đàn cũng chẳng dừng lấy một giây.
Theo giọng Dung Hoa vang lên, một cái thiếu niên mặc đồ đen cầm kiếm không biết từ đâu nhảy ra, che chở phía trước Dung Hoa.
"Là ta." Thẩm Bạch Cảnh vẫn luôn nhìn bóng dáng gầy gò kia, tuy kiêng dè thân phận của Dung Hoa, dù có không được yêu thương đi nữa thì cũng chẳng tới nỗi bị ăn hiếp quá đáng, nhưng từ khi Dung Hoa Dập vương phủ thì rất ít khi lui tới trong cung, áo cơm không thiếu, chỉ là vô cùng tiêu điều lạnh lẽo.
Thẩm Bạch Cảnh cảm giác được tiếng đàn của Dung Hoa rối loạn, đối phương dứt khóa không đàn nữa, tiếng đàn đột nhiên im bặt, Dung Hoa đứng dậy, quay đầu lại.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma (*).
Dung Hoa mặc bạch y, xuất trần tuyệt thế, tựa như thần tiên giáng trần.
"Vương gia." Dung Hoa chắp tay nói, thanh âm lạnh lẽo sạch sẽ, như là dòng suối mát chảy qua khe núi, chỉ là thiếu đi một chút không khí nhân gian, "Thẩm Lâm, không được vô lễ."
Thẩm Lâm lạnh lùng thu kiếm, lùi về sau Dung Hoa.
"Vương gia thứ lỗi."
Giọng điệu lạnh lùng xa cách, nếu không có ký ức kiếp trước, Thẩm Bạch Cảnh sẽ không thể tin được người trước mặt này vốn yêu hắn hơn cả mạng mình.
Thẩm Bạch Cảnh phút chốc không nói nên lời, gặp lại sau một đời, nếu là nửa đời sau khổ sở mà sống như cái xác không hồn có thể đổi lấy cơ hội làm lại này, hắn vui vẻ chịu đựng, Dung Hoa bình yên vô sự đứng trước mặt hắn, không còn gì có thể khiến hắn tin tưởng hơn, hắn sống lại thật rồi.
"Dung Hoa..." Thẩm Bạch Cảnh cất lời, trong giọng nói còn chứa cả run rẩy và nức nở mà hắn không biết.
"Vương gia... Có chuyện gì sao?"
Không đợi Thẩm Bạch Cảnh trả lời, Đông Lưu vui sướng chạy vào, "Điện hạ, bữa tối nấu xong rồi, có món người thích... cá lát xốt tương."
"Nô tài bái kiến Vương gia." Đông Lưu nhận ra Thẩm Bạch Cảnh, vội vàng dập đầu hành lễ.
"Ta... Có thể ở lại... Cùng nhau dùng bữa không?" Thẩm Bạch Cảnh thử hỏi.
"Vâng, mời vương gia." Dung Hoa gật đầu, lễ nghi chu toàn nói.
Đồ ăn rất đơn giản, hai chay một mặn một canh, chẳng qua số lượng ít vô cùng, Thẩm Bạch Cảnh cảm thấy nhiêu đó còn chẳng đủ cho một người ăn.
Dung Hoa ăn rất tao nhã, không nhanh không chậm, chẳng qua món nào cũng chỉ ăn hai đũa, sau đó chỉ chuyên chú với chén cháo kia.
"Sao ngươi không ăn tiếp?" Thẩm Bạch Cảnh gắp thêm một miếng cá đặt vào chén Dung Hoa, "Ăn thêm đi, ngươi gầy quá."
Thẩm Bạch Cảnh cảm thấy Dung Hoa gầy thật, tuy không gầy trơ xương, nhưng trông y rất suy yếu, tựa như chỉ cần gió thổi một cái là y sẽ ngã.
"Đa tạ Vương gia quan tâm."
Dung Hoa nhìn miếng cá trong chén, không nói thêm gì nữa, thật ra bình thường y ăn một mình, Thẩm Bạch Cảnh đột nhiên đến, còn ở lại ăn cơm cùng, y lo đối phương ăn không ngon, mới cố ý không gắp đồ ăn.
Đông Lưu đứng bên cạnh nhìn, trong lòng sốt ruột, điện hạ vốn đã không ăn nhiều lắm, hôm nay vất vả lắm mới có đồ ăn ngon miệng, vậy mà điện hạ lại không ăn.
Sau khi ăn xong, Thẩm Bạch Cảnh mới rảnh rỗi đánh giá chỗ ở của Dung Hoa, không thể dùng hai chữ đơn sơ mà tả, phải nói là trống trải quạnh quẽ.
"Vương gia, có chuyện gì thì nói thẳng là được." Dung Hoa nhìn Thẩm Bạch Cảnh cứ đắn đo mãi nên nói thế.
"Xin lỗi, những năm này đã để ngươi uất ức rồi." Thẩm Bạch Cảnh những lời này trầm trọng, đây là lời xin lỗi mà hắn nợ Dung Hoa hai đời.
Tuy Định Quốc không phản đối nam phong, nhưng vốn cũng chẳng phải "đường chính", phần lớn là con nhà giàu tìm kiếm cái lạ để chơi vui, cuối cùng vẫn cưới vợ sinh con, dù có cưới nam tưt về cũng chỉ là người hầu, cùng lắm nâng làm trắc thất.
Dựa vào địa vị của Dung Hoa, nếu không phải yêu tận xương tủy, thì sao lại cam chịu khổ sở vào Dập vương phủ, lặng thầm chịu đựng lâu như thế.
_____________
(*) Câu thơ trích từ Kinh Thi, chùm thơ Quốc Phong - Vệ Phong - Kỳ Úc số 1
Tạm giải thích câu thơ trích trong truyện: Chỉ người quân tử tao nhã thanh lịch, mài giũa học vấn sáng trong như ngọc, gọt giũa đức hạnh thiện lương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT