*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dii____________________Dung Hoa ngồi trên giường đọc sách, Thẩm Bạch Cảnh ngồi ở đối diện ngắm Dung Hoa.
"Vương gia, ngài nhìn đủ chưa?" Dung Hoa bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, một chữ cũng không đọc vào.
"Không đủ, cả đời cũng nhìn không đủ." Thẩm Bạch Cảnh cũng chẳng ngượng, còn cười nói, "Sao chính quân của bản vương lại đẹp như thế."
Vành tai Dung Hoa bị câu nói này làm cho ửng đỏ lên, nhưng y vẫn còn cố gắng chống đỡ.
Thẩm Bạch Cảnh cảm thấy Dung Hoa rõ ràng thẹn thùng nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh, thật sự là quá đáng yêu, không cầm lòng được mà nhích lại gần, hôn lên má Dung Hoa một cái.
Dung Hoa sửng sốt một chốc, sau đó mặt đỏ như cà chua chín, lấy sách che mặt.
Thẩm Bạch Cảnh cười khẽ, sao kiếp trước hắn lại bỏ lỡ bảo bối thế này chứ, "Được, không chọc ngươi nữa, ta đến phòng bếp xem có thức ăn không, lúc ăn cơm tối ngươi ăn ít quá."
Minh Nguyệt Lâu luôn tự túc phục vụ, Đông Lưu đi ra ngoài mua đồ, cũng không liên quan gì tới vương phủ, Dung Hoa không muốn nghe những người đó ghen tuông trào phúng, kiêu căng ngạo mạn khoe khoang, cũng không muốn để hạ nhân của mình bị bắt nạt, dù sao bọn họ cũng quen thói ỷ trên hiếp dưới.
Mạnh Niệm thấy Thẩm Bạch Cảnh ra ngoài, vốn tưởng rằng hắn phải đi, không ngờ chỉ là đi dạo trong viện.
Hạ nhân ở Minh Nguyệt Lâu ít ỏi vô cùng, bên người chỉ có Đông Lưu, Thẩm Lâm xem như là nửa thị vệ, ngoài ra chỉ có một nha đầu giặt quần áo cùng một tiểu tư quét tước đình viện, thêm một đầu bếp.
"Tham kiến Vương gia." Nha đầu giặt quần áo thấy Thẩm Bạch Cảnh đến đây, nhanh chóng chạy tới quỳ xuống đất hành lễ.
"Đứng lên đi." Thẩm Bạch Cảnh nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi, "Ngày thường các ngươi ăn uống thế nào?"
"Thưa Vương gia, thức ăn rất tốt, điện hạ cũng không bạc đãi hạ nhân, ngay cả tiền tiêu hàng tháng, trong phủ không cho, đều là điện hạ tự bỏ tiền ra phát cho, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì, ngươi nói hết ra, bản vương sẽ làm chủ cho ngươi." Thẩm Bạch Cảnh rất muốn biết về sinh hoạt của Dung Hoa.
"Hơn nữa, nô tỳ nghe nói, điện hạ có kêu Đông Lưu trộm bán của cải để lấy tiền mặt, có lẽ là... Của hồi môn sau khi cưới."
Của hồi môn, Dung Hoa vào ở Dập vương phủ, người trong thiên hạ đều nghĩ là Dung Hoa gả cho Thẩm Bạch Cảnh, không có ai biết chi tiết, thật ra hoàng đế vẫn còn để lại ý muốn riêng, trên thánh chỉ chỉ viết ban hôn, không nói ai gả ai cưới.
"Ừ, bản vương đã biết." Thẩm Bạch Cảnh gật đầu, hiển nhiên hắn chưa từng để ý chuyện này, chỉ là nghĩ trong phủ phải thay một số người, "Đúng rồi, về sau phải gọi chính quân."
"Vâng." Nha hoàn thành thật đáp lời.
"Vương gia..."
"Không cần câu nệ." Thẩm Bạch Cảnh ngắt lời đầu bếp đang định hành lễ, "Bình thường Dung Hoa cũng ăn ít như vậy?"
"Thưa Vương gia, chính quân nói, chi phí ăn mặc của Minh Nguyệt Lâu có hạn, cho nên lượng đồ ăn và hình thức cũng giảm bớt, nô tài nhìn đồ ăn trên bàn hôm nay, chính quân ăn cũng như thường ngày." Đầu bếp trả lời đúng sự thật, hắn cũng chẳng biết vòng vo.
Nhưng Thẩm Bạch Cảnh phút chốc đã hiểu hết suy nghĩ của Dung Hoa, người này chính là như vậy, rõ ràng tốt với ngươi mười phần, nhưng chỉ để ngươi thấy ba phần, bất chợt, Thẩm Bạch Cảnh nghĩ tới những người khác trong phủ, rõ ràng chỉ có ba phần thiệt tình, lại còn giả vờ thành mười phần, kiếp trước mình đúng là mắt mù ngu dốt.
"Hiện giờ còn đồ y thích ăn không?"
"Vương gia tha tội, hiện giờ chỉ có chút bánh hạt dẻ." Đầu bếp bưng ra một nồi bánh hạt dẻ mới làm, đúng thật là giảm số lượng, chỉ bằng một nửa thường ngày.
Thẩm Bạch Cảnh cảm thấy trái tim tê rần, Dung Hoa là hoàng tử tôn quý nhất Định Quốc, dù không thích xa hoa, cũng đâu đến mức tiết kiệm như thế.
_______________
*Sơn Tra Cao:
*Lê Hoa Tô: