Lư Thái phó nghe Lư Anh nói xong thì cười lạnh: "Viện Nhi ngây thơ, ngươi làm cha chẳng lẽ cũng ngây thơ giống nó hay sao? Nói cho ngươi hay, chỉ cần Nhạc Anh Kỳ cưới nữ nhi Lư gia chúng ta, trừ phi tấn vương Nam Chu đăng vị, Chất tử như hắn không có tác dụng. Nếu không, Nhạc Anh Kỳ sẽ vĩnh viễn không trở về được Nam Chu."
 
"Phụ thân, ngài là nói. . ." Lư Anh cũng có chút rõ ràng.
 
"Hôn sự vương thất Nam Chu bất luận là ai cũng phải xin chỉ tứ hôn từ triều ta, nếu bệ hạ không cho phép, cho dù ngươi ta có tính toán vạn kiểu cũng xem như uổng phí. Bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ một vị hoàng tử nào có cái gì liên quan với Nam Chu mà ngươi cũng chớ có cho rằng Nam Chu rất quan trọng với Hoàng thượng. Lúc Tiên đế còn sống, nếu không phải mấy năm chinh chiến liên miên, bách tính cùng thiên hạ cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu không khi đó Nam Chu sớm đã không còn tồn tại. Đương kim bệ hạ mặc dù không hiếu chiến, nhưng nếu như Nam Chu mà có cái hành động thiếu suy nghĩ gì, đó chính là thời điểm diệt quốc. Bởi vì đoán sai tình thế, Lư gia chúng ta đã bại lộ quá nhiều. Lúc này nếu không biết giấu tài vậy thì không có tương lai đáng nói: " Lư Thái phó nghiêm nghị nói.

 
Sau khi Lư Anh nghe xong, cũng hiểu được vọng tưởng của mình là nhất sương tình nguyện* cỡ nào. Bởi vì lợi ích trước mắt lại bị Viện Nhi thuyết phục, lúc này càng khiến Lư Anh không phản bác được.
 
*Nhất sương tình nguyện: Nguyện vọng chỉ của một phía
 
Nhìn Lư Anh cúi đầu không nói lời nào, Lư Thái phó thở dài nói: "Những năm nay vì Lư gia chúng ta cũng là ủy khuất ngươi. Nhưng ngươi phải biết Lư gia muốn tiến thêm một bước, phải có người hy sinh."
 
"Nhi tử hiểu rồi." Lư Anh trầm giọng nói.
 
Lư Thái phó than nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Chỗ Viện Nhi, ngươi vẫn nên trấn an nhiều hơn, chớ có để nó lại gây ra sự cố gì nữa. Ngươi cũng có thể an tâm, lo cho Viện Nhi vi phu tất nhiên sẽ không qua loa cũng sẽ không bạc đãi nó."
 

"Nhi tử biết, đa tạ phụ thân." Nghĩ đến tính nết Lư Viện, nếu để cho nàng ta biết giữa mình và Nhạc Anh Kỳ vô vọng thì không biết sẽ náo ra chuyện gì. Vẫn là phái người trông coi nàng ta mới được. Chỉ là ông ta càng hiểu, sợ là phụ thân đã chọn được nhà tốt cho Lư Viện, gia đình người này cũng nhất định có ích cho Lư gia.
 
Nhưng mà Lư Anh không dám ở trước mặt Lư Thái phó có bất kỳ dị nghị gì, chuyện hôn sự cùng Kiến An hầu đã để phụ thân không vui, bây giờ ông ta càng không thể vì Lư Viện mà phản kháng, chất vấn.
 

Lư Viện tưởng rằng thuyết được phục phụ thân là nàng ta có thể thành thân với Nhạc Anh Kỳ cho nên sau khi Lư Anh rời đi, nàng ta liền lôi kéo Bao thị tưởng tượng về tương lai. Nghĩ đến có một ngày này, nàng ta làm Vương hậu Nam Chu - mẫu nghi một quốc sẽ nở mày nở mặt như thế nào.
 
Bao thị đương nhiên sẽ không ngây thơ như Lư Viện, bà hiểu biêtz không nhiều nhưng cũng biết nếu thật như Lư Viện nói thì là một chuyện tốt, phụ thân đã sớm nghĩ đến, không cần Lư Viện đi nói. Nhưng mà mặc dù là như thế, Bao thị vẫn mang theo một tia hi vọng, hy vọng thật có thể giống như Lư Viện kỳ vọng, thay vì phải lấy chồng xa không có nền tảng, có thể thành thân cùng người nàng ta thích, trở thành Vương hậu Nam Chu thì tốt hơn.
 
Thế nhưng sau khi Lư Anh trở về, chỉ vứt xuống cho Lư Viện một câu "yên tâm chờ đợi", hiểu rõ trượng phu nên Bao thị liền biết vô vọng. Nhưng Lư Viện lại cho rằng Lư Anh đang bảo nàng ta yên tâm chờ đợi gả cho Nhạc Anh Kỳ nên rất là vui vẻ.
 
Bao thị bị Lư Anh ra hiệu, đành phải là cười khổ nhìn vẻ đắc ý của Lư Viện, không cách nào nói rõ tình hình thực tế với nàng ta.
 
Mỗi năm một lần, hành trình thu tiễn bắt đầu, mục đích là rời Kinh Thành đến bãi săn Hoàng gia ở Lăng Châu không xa. Thu tiễn ngoại trừ săn bắn, chủ yếu nhất vẫn là Hoàng đế thị sát diễn luyện của trú quân xung quanh kinh kỳ và khảo sát con cháu huân tước trong kinh thành. Trước kia, những ngày này cũng đều qua loa nhưng mà trải qua phản loạn Lý Miểu cũng không dám có chút sơ sẩy, binh tốt được các quân đưa tới tham gia diễn luyện không còn chỉ là người mạnh nhất trong quân, mà là phái ra thân tín, lựa chọn bất kỳ từ trong quân. Nếu như rút trúng đầu bếp trong quân, vậy cũng phải tới Lãng Châu cùng những trú quân khác so đấu. Mà người được phái đi, chính là Khương Văn Chính chưởng quản tất cả trú quân trong kinh kỳ.
 
Cho nên hàng năm thời điểm thu tiễn, tướng lĩnh các trú quân kinh kỳ vừa thấy mặt, đầu tiên báo lên chính là binh chủng tham gia diễn luyện. Nếu thật sự có đầu bếp quân hoặc là quân nhu doanh* bị rút trúng thì những tướng lĩnh vận khí tốt kia ngoại trừ cười đắc ý ra, sẽ còn kiếm tiền mua chút rượu ngon nhằm an ủi đồng liêu đang bất an của mình.
 
Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ở trong xe ngựa, nghe Khương Kỳ nói, thắc mắc: "Cho dù là phụ thân đích thân tuyển chọn nhưng nếu những tướng lĩnh kia đổi người, vậy phải làm sao?"
 
Khương Kỳ lắc đầu nói: "Những người được tuyển chọn kia, lúc ấy sẽ phải xuất phát đi Lãng Châu, từ lúc đó, nhất cử nhất động của bọn họ đều được Diễn Luyện Trung Sở kiểm tra đánh giá cho nên trên đường đều có người giám sát. Muốn thay người vậy cũng phải có cơ hội mới được."
 
"À!" Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu: "Năm nay có đầu bếp quân không?"
 
"Năm nay ngược lại không có đầu bếp quân mà có loa mã doanh* của Đài quân bị rút trúng." Khương Kỳ cười nói.
 
*Loa mã doanh: tiểu đoàn chăm la ngựa cho quân đội
 
"Đài quân thiếp cũng nghe cha thiếp nói qua, nghe nói địa phương đóng quân của bọn họ nằm núi Đài ở phía Tây Kinh Thành, nơi đó đường xá không dễ đi, xe không cách nào chạy được cho nên quân nhu đều dựa vào la ngựa chở đi." Nghiêm Tiêu Nghi nói: "Chẳng lẽ lần này rút trúng chính là la ngựa bọn họ dùng để vận chuyển quân nhu?"
 
"Nói là la ngựa nhưng nơi nào sẽ để ngựa tới kéo quân nhu, có cũng chỉ là la và lừa. Năm ngoái bọn họ rõ ràng bị đầu bếp quân của Thịnh Châu quân đuổi theo đánh. Năm nay ngược lại không có đầu bếp quân nhưng sợ là tình cảnh càng sẽ thảm hơn." Khương Kỳ nghĩ đến lúc ấy trong giáo trường toàn là tiếng kêu thê lương của la và lừa, đã cảm thấy buồn cười: "Vậy Thủ Tướng Đài quân tức tới mặt đỏ tận mang tai, la hét muốn cùng Thủ Tướng Tịnh Châu quân đánh riêng một trận."
 
Nghe Khương Kỳ nói, Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ đến cảnh tượng đó, cũng bật cười thành tiếng.
 

Đúng lúc này, ngoài xe ngựa có người gọi tên Khương Kỳ. Khương Kỳ nghe, kéo cửa sổ xe ra, nhìn thấy ngoài xe ngựa có một thiếu niên giá ngựa đi song song với bọn họ.
 
"Gia Hằng, tại sao ngươi cũng tới?" Khương Kỳ cười hỏi.
 
Lý Gia Hằng than nhẹ một tiếng nói: "Phụ vương và mẫu phi đi nói chuyện với cô phụ cô mẫu rồi, lần này đại ca chăm sóc tẩu tẩu cho nên không đến. Một mình ta nhàm chán nên tới tìm ca ca cùng cưỡi ngựa cho vui."
 
Khương Kỳ không thể để lại Nghiêm Tiêu Nghi một mình, thuận miệng nói: "Biểu tẩu ngươi cũng ở đây, ta cũng không thể để nàng ở lại chỗ này. Huống chi, ca ca ngươi ta đây bệnh nặng mới khỏi, lần này không đủ tinh lực cùng ngươi đi săn rồi."
 
Lý Gia Hằng à! một tiếng, vội vàng nghiêng đầu nhìn vào xe ngựa: "Là đệ đệ liều lĩnh lỗ mãng, Gia Hằng bái kiến biểu tẩu."
 
Biểu tẩu này lại còn được đại biểu ca hắn cưới vào cửa, sao lúc này lại quên mất chứ!
 
Từ cửa sổ xe ngay trước mặt Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi đương nhiên không thể nhìn thấy Lý Gia Hằng. Nhưng nghe hắn nói vậy cũng nhanh chóng trả lời: "Thúc thúc miễn lễ."
 
Khương Kỳ khoát tay nói: "Liêu nhị theo ở phía sau đấy! Nếu ngươi buồn chán thì cứ đi tìm hắn đi."
 
Lý Gia Hằng tức giận nói ra: "Biểu ca cũng đừng sốt ruột đuổi người, mấy ngày trước còn cùng chị dâu đi chuồng ngựa chơi đó! Bây giờ liền lấy thân thể làm cớ thật sự tưởng rằng ta không biết tâm tư của biểu ca ngươi là gì à?"
 
"Đi ra một bên, đã nói không thể để biểu tẩu ngươi ở lại một mình. Biểu ca ngươi bây giờ cũng là người có gia thất, không so với ngươi và Liêu Nhị - hai tên độc thân vui đùa cái gì cũng mặc kệ." Ngữ khí của Khương Kỳ nhìn qua thì thấy rất là ghét bỏ nhưng biểu cảm đắc ý trên mặt không sao lấn át được.
 
Lý Gia Hằng nhìn thấy lại không khỏi có chút nổi nóng. Cưới tức phụ rồi không tầm thường nhỉ? Chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Huống chi tức phụ này của biểu ca còn là hắn giúp đỡ cưới vào cửa, chuyện này còn chưa được một năm, biểu ca đã tính không nhận người rồi.
 
Lý Gia Hằng bĩu môi, cũng không muốn lại ở chỗ này làm mình không thoải mái, vứt xuống một câu "biểu ca vậy cứ tiếp tục giả vờ đi!". Sau đó giá ngựa đi tìm xe ngựa Vũ Uy hầu.
 
Liêu Trường Lâm báo cáo công tác hồi Kinh không lâu sau, nghĩ đến chắc còn chưa rời đi được. Năm nay không có biểu ca tỷ thí cùng hắn, hắn phải tự tìm cho mình đối thủ. Còn Liêu Trường Hải, hắn vẫn còn có chút nhìn không lọt mắt.
 
Nhưng mà lâu rồi không gặp Liêu Trường Hải, lúc Lý Gia Hằng nhìn thấy Liêu Trường Hải câu nói đầu tiên không phải là bất kỳ câu hỏi thăm ân cần nào, mà là cất cao giọng: "Liêu Nhị, làm sao ngươi và biểu ca ta lại gầy đến biến dạng rồi hả?"
 
Liêu Trường Hải sờ lên gương mặt vẫn còn có chút mượt mà của mình, phi một câu: "Ta nói Nhị công tử, mắt ngươi mù sao?"
 
Lập tức, sau ót của hắn liền ăn một bàn tay của đại ca nhà mình. Liêu Trường Hải rụt rụt đầu, ôm đầu, trong miệng không biết nói thầm thứ gì.
 
Thân hình Liêu Trường Lâm giống như thiết tháp làm cho Liêu Trường Hải trở nên có chút nhỏ bé. Chỉ thấy hắn ôm quyền nói với Lý Gia Hằng: "Xá đệ vô lễ, kính xin Nhị công tử thứ lỗi."

 
Lý Gia Hằng khoát tay một cái rồi nói: "Liêu Tướng quân nói quá lời rồi, Liêu nhị, công tử và ta là bạn tốt, đã quen tùy ý rồi."
 
Liêu Trường Lâm liếc qua Liêu Trường Hải, Liêu Trường Hải vội gật đầu: "Đại ca, Nhị công tử thật không phải nói tốt cho đệ, đệ và hắn thật sự hảo hữu, chuyện đó Khương Kỳ có thể làm chứng."
 
Liêu Trường Lâm thấy Liêu Trường Hải không giống ngụy tạo, bèn nói với Lý Gia Hằng: "Nếu Nhị công tử là tìm đến xá đệ vậy tại hạ không quấy rầy nữa."
 
Lý Gia Hằng muốn ngăn lại, Liêu Trường Hải vội lắc đầu. Suy nghĩ của Lý Gia Hằng hắn có thể không biết? Trước đó vẫn tranh cãi muốn cùng đại ca hắn tỷ thí nói cái gì đến mười lăm cũng đi thi Võ Trạng Nguyên.
 
Đây không phải trò cười sao? Hắn - một người nhi tử của Vương gia, lúc khảo thí tỷ võ ai dám xuống tay thật?
 
Mà bây giờ, Liêu Trường Hải mắt thấy sắp thoát khỏi sự quản chế của đại ca nhà mình làm thế nào cũng không muốn để Lý Gia Hằng giữ hắn lại. Nhưng mà dường như biểu tình cự tuyệt của Liêu Trường Hải quá mức kịch liệt, Lý Gia Hằng cũng quên ngăn lại. Chờ phản ứng lại thì Liêu Trường Lâm đã đi xa.
 
Liêu Trường Hải nhô đầu dò xét phía sau lưng Lý Gia Hằng hỏi: "Nhìn ngươi hẳn là mới từ chỗ Khương Kỳ tới nhỉ?"
 
"Vâng, biểu ca hắn sợ biểu tẩu một mình buồn chán nên ở lại bồi nàng, để cho ta tới tìm ngươi. Nói hai người chúng ta độc thân có chuyện để trò chuyện." Lý Gia Hằng quặm mặt lại, bất mãn nói.
 
Liêu Trường Hải kìm nén miệng, bất mãn nói: "Thật đúng là không biết là ai rời ai mới buồn tẻ. Còn nữa hắn từ chỗ nào nhìn thấy, hai người chúng ta có chủ đề? Chỉ bằng hai người chúng ta đều chưa thành thân?"
 
Lý Gia Hằng lắc đầu, lập tức nói: "Nếu như không có việc gì hay là cùng ta đi xung quanh nhìn xem! Ngày mai mới đến bãi săn, trên đường thật sự quá nhàm chán."
 
Liêu Trường Hải gật đầu, khẽ đá bụng ngựa cùng Lý Gia Hằng cưỡi ngựa đi: "Lại nói, Khương Kỳ bệnh hơn nửa năm, bây giờ có thể khôi phục thành như bây giờ đã coi như là không tệ. Khoảng thời gian trước nghe nói còn đi chuồng ngựa, sợ là đến thời điểm xuân săn là lại có thể cùng ngươi tỷ thí một trận."
 
Lý Gia Hằng dừng một chút, nói: "Lúc xảy ra chuyện, ta cũng không ở đây, cũng vẫn không có cơ hội chính miệng hỏi ngươi. Nghe nói, hắn là vì trốn tránh ngươi cho nên mới từ trên ngựa rơi xuống?"
 
Liêu Trường Hải gật đầu: " Ít ra mới nhìn đúng là như thế."
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play