Tuy rằng khi còn bé Lý Miểu chịu không ít đau khổ, nhưng nhờ có Trưởng Công chúa bảo vệ mà tính tình cũng không vì những chuyện cực khổ kia trở nên cố chấp, bạo ngược. Nhưng cũng chính nguyên nhân này, Lý Miểu càng không muốn tha thứ cho người ra tay với Trưởng Công chúa.
 
Dù tính tình ông ôn hòa hơn Tiên đế nhưng có người dám gây nguy hiểm cho người ông muốn bảo vệ, cho dù là ai ông cũng sẽ không dễ dàng tha thứ. Bây giờ An Vương vì Lý Gia Vinh tự nhận sai, mặc dù là tình thương khẩn thiết của cha, nhưng hành vi ăn cây táo rào cây sung của Lý Gia Vinh như vậy, dù thế nào đi chăng nữa Lý Miểu cũng sẽ không bỏ qua.
 
"Hoàng thúc, nếu ngọn nguồn sự tình người đã hiểu rõ rồi, vậy cứ trở về đi!" Lý Miểu lạnh lùng nói: "Nhưng tuyệt đối đừng lãng phí tình nghĩa cô mẫu ra sức bảo vệ An Vương phủ ở trên triều đình."

 
An Vương nghe Lý Miểu nói như vậy, biết lần này mình lại nhận ân tình của Trưởng Công chúa. Phải biết chỉ dựa vào chuyện Lý Gia Vinh giấu diếm thân phận Lý Yên Nương, đã đủ để An Vương phủ không thoát được tội danh cấu kết với phản quân năm đó.
 
Nhưng cho dù hiện tại Trưởng Công chúa không nói một câu cầu xin nào với bệ hạ, nhưng năm đó là nhờ Trưởng Công chúa ra sức bảo vệ, An Vương phủ bọn họ mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay. Đây là bệ hạ cho Trưởng Công chúa mặt mũi, mới để ông hồi phủ tự xử lý, chứ không phải công khai tội danh của Lý Gia Vinh với đời.
 
An Vương quỳ xuống đất lạy thật sâu, nói: "Thần tuân chỉ."
 
An Cương trở lại phủ, trong bóng tối Ngự Lâm quân giám sát Vương phủ tự động rút về. Mà trước đó, mặc dù Ngự Lâm quân giám sát Vương phủ nhưng không ngăn cản vương phủ truyền tin tức qua lại với người bên ngoài. An Vương vào cung không được bao lâu, trong lòng An Vương phi đầy bất an, lập tức phái người ra ngoài nghe ngóng. Không ngờ lại nghe được Lư gia bị nhốt bởi vì trong phủ có giấu dư nghiệt phản bội.
 
Trải qua chuyện năm đó, An Vương phi vốn cho rằng An Vương bị người mưu phản Lư gia chứa chấp kia liên lụy, nhưng đợi bà nhìn thấy Lý Gia Vinh mang gương mặt trắng bệch, dáng vẻ bối rối, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt. Lý Gia Hằng ở một bên không biết nguyên nhân, chỉ tưởng đại ca nhà mình yên vui đã quen, bị Ngự Lâm quân tới dọa sợ.
 
An Vương phi hỏi dò: "Vinh Nhi, ngươi, ngươi nói cho ta, có phải ngươi biết cái gì rồi hay không?"
 
Lý Gia Vinh nghe vậy, thân thể lập tức run rẩy quỳ trên mặt đất: "Mẫu phi, nhi tử, nhi tử. . ."
 

Lý Gia Hằng thấy thế, vội hỏi: "Đại ca, huynh đây là. . ."
 
Đợi sau khi Lý Gia Vinh nói rõ ngọn nguồn sự tình, An Vương phi suýt nữa ngất đi.
 
"Nghiệt chướng! Ngươi muốn để An Vương phủ chúng ta chôn cùng sao?" An Vương phi chỉ vào Lý Gia Vinh cả giận nói.
 
Lý Gia Vinh cũng ‘’biết vậy chẳng làm’, nức nở nói: "Nhi tử, nhi tử cũng không biết mình làm sao lại như vậy? Giống như Viên Tập kia nói, rõ ràng lúc trước phụ vương cũng không làm gì mà! Tại sao chúng ta phải sống cẩn thận dè dặt như vậy? Về phần Khương Kỳ, nhi tử cũng không muốn hại tính mạng hắn, đều do Viên Tập, là bọn người Viên Tập làm, không liên quan đến nhi tử. Còn có Yên Nương, nàng cũng không làm gì, Bình Quận Vương cũng bị liên luỵ mà thôi, chẳng qua nhi tử nghĩ đến tốt xấu gì cũng cùng dòng họ, che chở cho nàng cũng không phải không thể. . ."
 
Lý Gia Vinh nói năng lộn xộn, nhưng lại khiến An Vương phi và Lý Gia Hằng toàn thân rét run.
 
"Liên luỵ? Phụ vương của ngươi và Vệ Vương là cùng một mẹ sinh ra, nếu không phải bệ hạ ân rộng, Trưởng Công chúa dốc hết sức bảo vệ, An Vương phủ chúng ta há có thể thoát khỏi liên quan? Mà Bình Quận Vương, nếu không có chứng cứ thực tế, thì sao bệ hạ có thể tùy tiện giáng tội? Ngươi vong ân bội nghĩa, bao che người trốn tội không nói, lại dính dáng với phản tặc. . . Chính ngươi không khôn ngoan lại muốn liên lụy cả Vương phủ." An Vương phi tức đến phát run: "Hằng nhi, trói đại ca con lại, chúng ta tiến cung thỉnh tội."
 
Lý Gia Hằng sững sờ: "Mẫu phi!"
 
"Thất thần làm cái gì?" An Vương phi cắn răng nói.
 
Lý Gia Vinh cầu xin tha thứ: "Mẫu phi, ngài không thể bỏ mặc nhi tử được!"
 
An Vương phi mím chặt môi, nước mắt lấp kín hốc mắt: "Vinh Nhi, không phải nương không thương ngươi, mà ta không thể vì ngươi mà hại toàn phủ, hại cuộc đời đệ đệ ngươi. Nương dẫn ngươi đi thỉnh tội, nếu phải chết, vi nương chết cùng ngươi."

 
Mà đúng lúc này, An Vương trở về.
 
Ngày thứ hai, tin tức Thế tử An Vương rơi xuống nước chết truyền ra. An Vương phi bi thương quá độ, bệnh không dậy nổi.
 
Sau năm ngày, rốt cuộc Khương Kỳ đã hồi kinh. Lúc trước, những triều thần không coi trọng Khương Kỳ đi sứ Nam Chu thấy toàn bộ vương thất Nam Chu chuyển tới, cũng không nói thêm gì nữa. Thậm chí, bắt đầu là Thượng Thư tán thưởng công lao chuyến đi này của Khương Kỳ.
 
Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến Khương Kỳ, giao vương thất Nam Chu cho Lễ bộ và báo cáo công việc cho Lý Miểu xong, sau đó Khương Kỳ vội vàng trở về phủ. Nhưng mà chào đón hắn lại là một niềm vui vô cùng to lớn.
 
"Nương, Nghi Nhi đâu?" Khương Kỳ phong trần mệt mỏi đến trước cửa phủ, không thấy Nghiêm Tiêu Nghi ra ngoài đón hắn, lập tức thấy hơi kỳ lạ.
 
Sắc mặt Trưởng Công Chúa có chút kỳ lạ, trốn tránh ánh mắt Khương Kỳ, nói: "Tự con đi xem đi!"
 
Khương Kỳ lại nhìn về phía Khương Văn Chính, ông quay đầu không để ý hắn. Hắn luống cuống, không quan tâm gì khác, nhấc chân lập tức chạy về Ngọc Thanh viện. Nhưng hắn không phát hiện ra khóe môi của Khương Văn Chính và Trưởng Công chúa đang cố nén ý cười.
 
Khương Kỳ tiến vào Ngọc Thanh viện lập tức gọi tên Nghiêm Tiêu Nghi, Tiêm Nhu vén rèm đi ra nhà chính, thấy là Khương Kỳ, trong lòng vui mừng, nhưng nàng đang muốn thi lễ, lại bị Khương Kỳ lên tiếng cắt ngang.
 
"Phu nhân đâu?" Khương Kỳ hỏi.
 
Tiêm Nhu chỉ vào trong phòng, còn chưa kịp nói chuyện, Khương Kỳ đã bỏ qua nàng vọt vào. Tiêm Nhu nháy mắt mấy cái, sau đó giật mình.
 
Mặt khác, Khương Kỳ vội vàng xông vào phòng, còn chưa kịp hô tên Nghiêm Tiêu Nghi lần nữa thì đã thấy người mình nhớ mong đang đứng ở trước cửa, cười khanh khách nhìn mình.
 
Khương Kỳ thấy được người trong lòng, nhẹ nhàng thở ra, hắn bước lên phía trước, dang hai tay muốn ôm người vào trong ngực nhưng không ngờ bị cái bụng tròn trịa của Nghiêm Tiêu Nghi dọa cho nhảy dựng một cái.
 
"Nghi, Nghi Nhi. . ." Khương Kỳ nhìn chằm chằm bụng của nàng, có chút choáng váng: "Bụng của nàng làm sao. . . có phải bị bệnh hay không?"
 
Khương Kỳ vừa nói xong, Nghiêm Tiêu Nghi đã giơ tay đánh một quyền lên vai hắn.
 
"Thế tử nói nhăng gì đấy?" Nghiêm Tiêu Nghi tức giận nói.
 
"Nhưng, nhưng bụng của nàng. . ." Khương Kỳ ngơ ngác nói: "Sao lại biến thành thế này?"
 
Sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi ngây ra, quả nhiên đầu óc tướng công nhà mình vẫn có vấn đề. . .
 
Qua khoảng một khắc, Khương Kỳ mới tin rằng qua ba tháng nữa mình sẽ được làm cha.
 
Khương Kỳ nhìn chằm chằm bụng Nghiêm Tiêu Nghi, cười khúc khích: "Ta sắp làm cha, ta thật sự sắp làm cha rồi."
 
"Thế tử, chàng đã nhìn chằm chằm thiếp bụng hơn nửa canh giờ rồi." Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ nói.
 
"Đây không phải là ta vui mừng sao?" Khương Kỳ đưa tay muốn sờ sờ bụng của nàng, nhưng tay giơ giữa không trung, cuối cùng vẫn không dám hướng phía trước.
 
Nghiêm Tiêu Nghi than nhẹ một tiếng, dưới thần sắc khẩn trương của Khương Kỳ, kéo tay hắn phủ lên phía trên: "Thế tử đừng sợ, không có việc gì đâu."
 
Tay Khương Kỳ khẽ run, trong ánh mắt khích lệ của Nghiêm Tiêu Nghi, đang muốn cúi người xuống nghe thử, lại không ngờ mặt hắn vừa mới áp lên bụng đã bị thai nhi động đậy dọa cho suýt nữa ngồi sập xuống đất.
 
Khương Kỳ rút tay về, vẻ mặt giật mình nói: "Đây, đây là. . ."
 
Nghiêm Tiêu Nghi bật cười nói: "Sợ là bé con biết cha trở về, đang thỉnh an Thế Tử đó!"
 
"Thỉnh an? Nàng nói là con của chúng ta đang thỉnh an ta?" Khương Kỳ mấp máy môi, kích động nói.
 
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nếu không Thế tử lại nghe thử xem?"
 
". . ." Trong mộng, mặc dù mình có con nhưng lại không khiến hắn cảm thấy mừng rỡ và khó tin giống như bây giờ. Hắn nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, thấy nàng cười khúc khích nhìn mình, thì có chút nghẹn ngào.
 
Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ muốn rơi nước mắt, giật mình, đồng thời lại nhịn không được bật cười nói: "Thế tử làm sao vậy?"
 
Khương Kỳ đưa tay ôm Nghiêm Tiêu Nghi vào trong ngực, nói khẽ: "Sao nàng có thể giấu ta?"
 
"Là thiếp không đúng, khiến Thế tử khó chịu." Nghiêm Tiêu Nghi ôm Khương Kỳ, nói khẽ: "Thiếp vốn cho rằng Thế tử sẽ nhanh chóng trở về, cho nên muốn cho Thế tử một bất ngờ. Nhưng Nam Chu xảy ra cung biến, thiếp biết Thế tử có rất nhiều chuyện phải làm, nên không muốn làm phiền chàng."
 
"Nếu ta biết trước, dù sao đi nữa cũng sẽ trở về, sao để nàng một mình?" Khương Kỳ áo não nói.
 
Nghiêm Tiêu Nghi liền nói: "Sao lại là một mình, bên cạnh thiếp có cha mẹ, mọi chuyện đều tốt. Thế Tử phụng chỉ làm việc, sao có thể bởi vì thiếp mà hỏng việc?"
 
"Cha mẹ cũng hồ đồ, lại cùng nàng giấu giếm ta." Khương Kỳ chôn mặt ở cần cổ Nghiêm Tiêu Nghi, buồn bực nói: "Về sau cũng không rời nàng nữa, Nghi Nhi ở đâu, ta ở đó. Mấy việc linh tinh gì đó ta đều không nhận."
 
"Đừng nói nhảm." Nghiêm Tiêu Nghi cười khẽ một tiếng. Nàng sẽ không nói cho Khương Kỳ biết hai tháng đầu bị thai nghén tra tấn không có hình người, càng sẽ không nói cho hắn biết, đứa bé này suýt nữa không giữ được, bởi vì nàng không muốn để cho Khương Kỳ tự trách. Đau khổ đã qua rồi, không cần thiết để Khương Kỳ chịu đựng một lần nữa. Chỉ cần hắn có thể bình an trở về, đối với nàng mà nói chính là hồi báo tốt nhất.
 
Khương Kỳ muốn cùng Nghiêm Tiêu Nghi nói thêm nhiều chuyện, nhưng phụ nữ có thai dễ dàng mệt mỏi, Khương Kỳ có nhiều tương tư đi nữa, cũng chỉ có thể chịu đựng.
 
Nhưng đêm xuống, trong lúc ngủ mơ Khương Kỳ loáng thoáng nghe thấy người bên cạnh rên rỉ, hắn lập tức giật mình xoay người ngồi dậy.
 
"Nghi Nhi, có chỗ nào không thoải mái sao?" Khương Kỳ cuống quít hỏi.
 
Vốn không muốn làm phiền Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi thấy hắn tỉnh lại, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng. Không biết thế nào, kiên cường mấy tháng qua trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng, trong lòng chỉ có tủi thân.
 
"Chân, rút gân." Nghiêm Tiêu Nghi chỉ vào đùi phải, khi nói khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.
 
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi khóc, lập tức luống cuống tay chân: "Ta, ta gọi thái y."
 
Nghiêm Tiêu Nghi còn đang ấm ức, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng kia của Khương Kỳ, bật cười thành tiếng. Lúc này vừa khóc vừa cười, càng làm cho Khương Kỳ không biết nên làm thế nào cho phải.

 
"Không cần tìm thái y, Thế tử bóp chân cho thiếp là được." Nghiêm Tiêu Nghi nói.
 
Khương Kỳ vội gật đầu, ôm đùi phải Nghiêm Tiêu Nghi cẩn thận xoa bóp: "Cái này mỗi ngày đều đau đúng không?"
 
"Vâng, chẳng qua không có gì đáng ngại." Nghiêm Tiêu Nghi nói.
 
Khương Kỳ bất mãn nói: "Làm sao không có gì đáng ngại? Nàng cũng đau đến khóc kìa."
 
"Thiếp cũng không phải là vì đau. . ." Nghiêm Tiêu Nghi nói: "Chỉ cảm thấy Thế Tử trở về, thật tốt."
 
Khương Kỳ nhìn ánh mắt Nghiêm Tiêu Nghi mang theo hơi nước mỉm cười, cúi đầu. Trong mộng, lúc Nghi Nhi có thai có phải cũng đau như thế này? Mà lúc đó mình lại không ở bên nàng một ngày nào. Khi đó hắn đã bỏ lỡ thời gian nhìn hài tử sinh ra đến khi trưởng thành, hiện tại vào lúc Nghiêm Tiêu Nghi mang bầu hắn lại rời đi lâu như vậy. Cho dù chuyện xảy ra có lý do nhưng Khương Kỳ vẫn áy náy như cũ.
 
Được Khương Kỳ xoa bóp, Nghiêm Tiêu Nghi chậm rãi rơi vào mộng đẹp. Hắn ôm chân nàng, động tác trong tay không dừng lại, nhìn cái bụng tròn trịa kia, cúi người nhẹ nhàng hôn lên.
 
"Nhi tử, nhất định phải ngoan, bằng không chờ con ra, cha sẽ đánh con đấy!" Nói xong Khương Kỳ dừng một chút. Tự nhủ: "Nếu là nữ nhi thì làm sao?"
 
Trong đầu Khương Kỳ hiện lên một tiểu nữ hài có diện mạo giống Nghiêm Tiêu Nghi, cười láu lỉnh nói: "Vậy thì càng tốt."
 
Sau khi điều tra rõ ràng, mặc dù có thể xác định người nhà họ Lư cũng không biết thân phận Viên Tập, nhưng vì liên quan đến mưu phản, Lư Thái phó còn đề cử dư nghiệt mưu phản cho Nhị điện hạ, tội danh thiếu giám sát đã không thoát được.
 
Lư Thái phó rơi vào đường cùng, đành phải cáo lão từ quan. Mà Lư gia cũng vì chuyện này, danh dự vốn đã nguy khốn cũng không tồn tại nữa. Lý Miểu cũng mượn cơ hội này, nghiêm lệnh Lý Ngạn Ngọc không được qua lại với người nhà họ Lư.
 
Mặc dù Hoàng Quý Phi vẫn là Hoàng Quý Phi, nhưng đã không còn được sủng ái như lúc trước. Lý Ngạn Ngọc không có chỗ dựa là Lư gia, những quan viên ban đầu ủng hộ hắn cũng lập tức xa cách.
 
Về sau, Lý Miểu hạ chỉ, phong Lý Ngạn Khác là Chiêu Vương, hạ chỉ tứ hôn nữ nhi Trương Hiền Thông là Vương Phi. Đồng thời để Lý Ngạn Khác đi Lại bộ làm nhiệm vụ. Đến lúc này, triều thần cũng hiểu rõ hàm ý trong đó.
 
Khương Kỳ đi sứ Nam Chu, có công bình định cung biến Nam Chu, vốn nên ban chức quan xem như khen ngợi. Nhưng Khương Kỳ bày tỏ phu nhân có thai, không tiện lĩnh chức. Việc này khiến những triều thần vốn còn lo thế lực Khương gia đều nghẹn họng nhìn trân trối.
 
Vị Thế tử Quốc Công không ôm chí lớn như vậy, thật sự có ổn không?
 
Nhưng bọn họ thấy Ninh Quốc Công không nói gì thêm, chỉ có thể cảm thán Khương Văn Chính và Trưởng Công chúa yêu chiều vị Thế tử này thật là không thể tưởng tượng được.
 
Ba tháng sau, Nghiêm Tiêu Nghi rốt cục cũng trở dạ.
 
Khương Kỳ nghe động tĩnh trong phòng, bất an đi loạn khắp nơi. Trưởng Công chúa nhìn thấy có chút choáng đầu.
 
"Nương, con không chờ được, con phải vào xem Nghi Nhi." Khương Kỳ vừa dứt lời, không đợi Trưởng Công chúa đáp lại, lập tức muốn xông vào trong phòng.
 
Nha hoàn bà tử chờ ở cửa vội ngăn lại, nói phòng sinh không may mắn.
 
Khương Kỳ tức giận nói: "Không may mắn? Nghi Nhi đang ở bên trong đó! Ngươi nói với ta không may mắn?"
 
Khương Kỳ đẩy bà tử ra, vung rèm lên vọt vào.
 
Trưởng Công chúa nhìn thấy chỉ có thể thở dài: "Nhớ ngày đó lúc bản cung sinh, Quốc Công gia cũng không bối rối như nó."
 
Lão nhân, Liễu Diệp luôn đi theo Trưởng Công chúa ở một bên im lặng không nói. Đúng đó! Quốc Công gia không giậm chân giống như Thế tử, nhưng ông lại đứng ở bên giường điện hạ ngài, nắm lấy tay của ngài, vẻ mặt như muốn giết người. Những y nữ hầu hạ kia đều bị dọa đến suýt nữa thì quỳ xuống.
 
Khương Kỳ xông vào phòng sinh, nhìn thấy Cát Nhi ở đối diện mang một chậu máu lẫn nước sang, tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Người trong phòng thấy Khương Kỳ vọt vào, cũng giật mình không thôi. Có người muốn lên tiếng khuyên hắn ra ngoài, nhưng hắn lại tức giận nói: "Cút!"
 
Lúc này, Nghiêm Tiêu Nghi bị mồ hôi thấm đẫm, đau nói không ra lời, nàng thấy Khương Kỳ tiến đến, lên tiếng nói: "Thế tử. . ."
 
Khương Kỳ bổ nhào vào bên giường, nắm lấy tay Nghiêm Tiêu Nghi, đau lòng nói: "Tại ta, tại ta."
 
"Đau quá!" Khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Tiêu Nghi trắng bệch, nức nở nói.
 
"Ta biết, ta biết." Khương Kỳ nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi đau đớn mà khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, hốt hoảng bất lực làm hắn cũng suýt khóc lên: "Nghi Nhi, đau thì kêu đi ra, đừng chịu đựng. Lập, lập tức sẽ, hài tử sẽ ra liền.
 
Y nữ ở một bên cũng vội vàng nói theo: "Đúng vậy đó! Phu nhân, ngài gắng sức thử lại lần nữa, tiểu công tử đã sắp lộ đầu rồi."
 
Nghiêm Tiêu Nghi nắm lấy tay Khương Kỳ, móng tay ghim vào bên trong da thịt hắn. Vậy mà Khương Kỳ cũng không để ý đau đớn trên tay, hắn chỉ biết rằng lúc này Nghiêm Tiêu Nghi còn đau hơn hắn.
 
"Nghi Nhi, là vi phu không tốt, là vi phu không tốt, đều tại ta, đều tại ta. . ." Khương Kỳ rất tự trách bản thân không cách nào gánh chịu thống khổ thay Nghiêm Tiêu Nghi, lại càng oán trách hài tử trong bụng vì sao còn không chịu ra.
 
"A ~~!" Bỗng nhiên cơn đau kịch liệt đánh tới khiến Nghiêm Tiêu Nghi nghẹn ngào kêu lên.
 
Khương Kỳ không để ý tay đã bị Nghiêm Tiêu Nghi nắm lấy đến máu thịt lẫn lộn, việc có thể làm là khẩn cầu trời cao có thể để cho hài tử mau chóng sinh ra, đừng để nàng đau lần nữa.
 
Có lẽ là trời cao thật sự nghe được lời khẩn cầu của Khương Kỳ, theo một tiếng kêu tê tâm liệt phế của Nghiêm Tiêu Nghi, hài tử rốt cục bình an sinh ra.
 
"Là một tiểu công tử." Bà tử ở một bên hầu hạ vội nói.
 
Y nữ vỗ mông hài tử một cái, lập tức nghe một trận tiếng khóc trong trẻo vang lên.
 
Lau chùi sạch sẽ rồi bao bọc đứa bé xong, y nữ đang muốn để Khương Kỳ nhìn thử, lại không ngờ Khương Kỳ hoàn toàn không để ý, chỉ nắm lấy tay Nghiêm Tiêu Nghi, nói với người mình yêu đang mệt bở hơi tai: "Nghi Nhi, tốt rồi. Tiểu tử kia rốt cục cũng ra rồi. Vừa rồi y nữ đánh cái mông của nó, để nàng chịu tội như vậy, nó còn không biết xấu hổ khóc lóc."
 
Y nữ ôm đứa bé không ngừng thút thít ở trong ngực nhất thời có chút ngớ ngẩn, mặc dù đã sớm nghe nói Thế tử Quốc Công vô cùng yêu thương phu nhân, nhưng không ngờ ngay cả con cũng mặc kệ?
 
Bà tử ở cạnh đó thấy thế, vội nói: "Hay là ôm cho Trưởng Công chúa nhìn một cái đi!"
 
Khương Văn Chính vẫn đang ở tiền sảnh, khi biết sinh được một tiểu công tử, liên tục nói tốt. Dương Hàm ngồi ở một bên cũng nhẹ nhàng thở ra.
 
Trưởng Công chúa thấy y nữ ôm đứa bé ra, vui vẻ dang tay đón lấy. Sau đó cười ha hả nói một câu: "Thật xấu, giống như dáng vẻ cha nó."

 
Y nữ chờ ban thưởng im lặng.
 
Sau khi Lý Miểu biết Trưởng Công chúa làm tổ mẫu, nói với Quản Tòng Trung: "Ngươi nói xem nếu trẫm để nhi tử Khương Kỳ ở lại trong cung, cô mẫu có thể đi theo hay không?"
 
Quản Tòng Trung cười khan nói: "Bệ hạ, Trưởng Công chúa sẽ tức giận."
 
Lý Miểu bĩu môi, ngượng ngùng nói: "Vẫn là ngươi nói nhiều."
 
Quản Tòng Trung vội khom người xin lỗi.
 
Sản phụ ở cữ, dựa theo quy củ nam nhân không thể tiến vào, nhưng quy củ này đối với Khương Kỳ mà nói đều không có tác dụng. Có lẽ vì tận mắt nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi sinh con cực kỳ thống khổ, nên Khương Kỳ cảm thấy có chút ngứa mắt đứa con trai vừa mới ra đời.
 
"Xấu như vậy, còn dám để nương con chịu tội." Khương Kỳ khẽ chọt khuôn mặt nhỏ bé non mịn của đứa bé, phồng mang trợn mắt nói.
 
Nghiêm Tiêu Nghi ngồi dựa lưng trên giường nghe vậy, bật cười nói: "Nghe nương nói diện mạo Sùng Nhi giống Thế tử lúc nhỏ."
 
"Sao có thể? Rõ ràng dáng dấp vi phu đẹp hơn nó." Khương Kỳ tiến đến bên người Nghiêm Tiêu Nghi, nói.
 
Nghiêm Tiêu Nghi đẩy Khương Kỳ, nói: "Ác lộ[1] trên người thiếp còn chưa hết, Thế Tử đừng dựa gần như vậy thì tốt hơn."
 
[1]Ác lộ: sản dịch
 
Ở cữ chú ý quá nhiều, mùi hương trên thân thể cũng thật sự khó ngửi một chút. Nghiêm Tiêu Nghi sợ xấu hổ, để Khương Kỳ ngửi thấy không tốt, nhưng Khương Kỳ tỏ vẻ không để ý, điều này khiến Nghiêm Tiêu Nghi cũng có phần khổ não.
 
Khương Kỳ nhẹ nhàng nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, nói: "Không ngại. Trong mắt vi phu, Nghi Nhi thế nào cũng tốt cả. Nghi Nhi đừng đẩy vi phu ra mới phải."
 
Lúc trước dáng vẻ mình như vậy nàng cũng không chê, bây giờ sao ta có thể chỉ vì nàng như thế mà rời xa nàng? Huống chi đây là vì con chúng ta.
 
Trong Kinh, những khuê trung nữ tử nghe nói Khương Kỳ vì Nghiêm Tiêu Nghi không chỉ xông vào phòng sinh mà còn ngày đêm làm bạn với nàng lúc nàng ở cữ, nghe xong kinh ngạc đồng thời trong lòng cũng hâm mộ. Như thế ai còn có thể nghi ngờ tình cảm Khương Kỳ dành cho Nghiêm Tiêu Nghi?
 
Năm đó, người bị coi đáng thương mất phụ mẫu bị đưa đi xung hỷ, bây giờ lại trở thành người các nàng hâm mộ nhất.
 
Nửa năm sau, Lý Miểu hạ chỉ, phong Lý Gia Hằng làm An Vương phủ Thế Tử. Cuối cùng Liêu Trường Hải cũng đã được như ý nguyện, định thân với Lý gia tiểu thư mà mình ngày nhớ đêm mong.
 
Liêu Trường Hải chạy đến tìm Khương Kỳ khoe khoang, nhưng Khương Kỳ lại ôm con trai khinh thường nói: "Có gì tốt mà đắc ý, nhi tử ta qua nửa năm nữa là chạy được rồi."
 
Liêu Trường Hải thấy dáng vẻ đắc ý của Khương Kỳ, tâm trạng vui vẻ liền vơi đi mấy phần. Nhưng cũng không sao, bây giờ tức phụ đã có, con trai còn xa sao? Liêu Trường Hải nghĩ đến tình cảnh ngày sau mình và Tam tiểu thư có con, vẻ mặt cười ngây ngô. Việc này khiến Khương Kỳ khinh bỉ không chịu nổi. Hừ! Cái tên mập mạp này vẫn dọa người như vậy.
 
Qua một tháng nữa, chiến sự Tây Bắc nổi lên, Lý Gia Hằng chờ lệnh[2] viễn phó Tây Bắc.
 
[2]Chờ lệnh: xin chỉ thị cấp trên
 
Lý Gia Hằng vì chuyện Lý Gia Vinh mà lòng mang áy náy. Vào ngày trước khi xuất chinh, rốt cục bị Khương Kỳ bắt được ở trước cửa phủ. Nhưng thấy Lý Gia Hằng chỉ mới mười ba tuổi đã không còn khinh suất như ngày trước, Khương Kỳ lòng đầy cảm khái.
 
"Lên đường bình an." Khương Kỳ nói.
 
Lý Gia Hằng cố gắng kéo ra nụ cười, chắp tay nói: "Đa tạ biểu ca."
 
Khương Kỳ nghĩ một chút rồi nói: "Sự tình vốn không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần cảm thấy áy náy với ta. Ta chờ ngươi khải hoàn trở về, đến lúc đó huynh đệ ta vui vẻ uống một chén."
 
Lý Gia Hằng lắc đầu nói: "Biểu ca, ta chỉ mới mười ba tuổi, cô mẫu đã dặn dò tiểu bối chúng ta dưới mười lăm tuổi không được uống rượu."
 
Khương Kỳ dừng một chút, nói: "Tất nhiên là sẽ không để cho nương ta biết."
Sau khi tiễn Lý Gia Hằng, tâm tình Khương Kỳ có chút mất mát. Nhưng ai cũng có con đường mình muốn đi, giống như Khương Kỳ hắn muốn làm đó là, từ lúc bắt đầu bảo vệ Nghiêm Tiêu Nghi, bảo vệ cha nương, đến bây giờ lại thêm một đứa con trai. Chẳng qua, nếu như đứa con trai này đừng cướp tức phụ với mình thì không còn gì tốt hơn.
 
Mà lúc Sùng Nhi năm tuổi, Nghiêm Tiêu Nghi lại có mang thai. Khương Kỳ mắng Trần thái y y thuật không tinh, cho thuốc không được việc. Trần thái y mới ấm ức, lão cũng không thể kê cho Khương Kỳ thuốc tuyệt dục được, sợ ảnh hưởng thân thể Khương Kỳ, nhưng loại thuốc kia uống nhiều kiểu gì cũng không có tác dụng.
 
Tuy nhiên việc đã đến nước này, cũng không thể bỏ đứa bé . Cho nên, Khương Kỳ - người đối với lần đầu sinh con trong lòng vẫn còn sợ hãi, cả ngày làm cái đuôi của Nghiêm Tiêu Nghi, bưng trà dâng nước đồng thời thỉnh thoảng kiểm điểm sai lầm của mình.
 
Nghiêm Tiêu Nghi ngoại trừ buồn cười ra, chính là cảm động. Ai không muốn con cháu đầy đàn chứ! Nhưng người này vì sợ mình bị giày vò, thà rằng ra tay trên người mình. Nghiêm Tiêu Nghi nhẹ nhàng vỗ về cái bụng còn chưa lộ ra, nhẹ giọng hỏi Khương Kỳ: "Thế tử, chàng nói đứa bé này nếu là con gái thì tốt biết mấy!"
 
"Ừm!" Khương Kỳ bưng mâm đựng trái cây, đút cho Nghiêm Tiêu Nghi ăn một miếng táo, sau đó gật đầu nói: "Chỉ cần là nàng sinh, cái gì cũng được."
 
"Thế nào là cái gì cũng được?" Nghiêm Tiêu Nghi đôi mi thanh tú hơi nhíu.
 
"Mặc kệ là trai hay gái, chỉ cần trong lòng Nghi Nhi mong muốn, mọi chuyện đều tốt." Khương Kỳ chân thành nói.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play