Sau khi bọn người Chu Trung rời khỏi Lư phủ, hai người hộ vệ kia thở dài: "Hôm nay hai người chúng ta thật đúng là may mắn, liên tiếp đưa hai tiểu thư quý phủ về."
 
Thì ra trước đó, sau khi hai người này trước đó đưa Lý Mẫn San trở về, vừa quay lại chuồng ngựa đã gặp phải kinh mã. Không kịp nghỉ ngơi, lại bị phái đến giữ lấy, áp giải Lư Viện hồi phủ.
 
Chu Trung thấy bọn họ cảm thán, cười nói: "Tại sao không nói Thế tử và phu nhân số tốt chứ! Liên tiếp gặp gỡ hai thiên kim tiểu thư không đứng đắn."

 
Hai người hộ vệ kia nghe xong, nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau gật đầu nói: "Cũng đúng."
 
Sau khi Chu Trung trở lại Quốc Công phủ mô tả lại tất cả mọi thứ phát sinh tại Lư gia cho Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi nghe. Chỉ là hắn nghi hoặc, vì sao vẻ mặt Thế tử không vui? Hình như phu nhân không để ý Thế tử.
 
Chu Trung tưởng rằng Thế tử chọc Nghiêm Tiêu Nghi không vui, bèn xuất ra tất cả vốn liếng, khoa trương bắt chước biểu cảm nhà họ Lư, muốn chọc Nghiêm Tiêu Nghi vui vẻ. Kết quả, Chu Trung giày vò đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn không lấy được nụ cười của Nghiêm Tiêu Nghi. Chu Trung bất đắc dĩ, đành phải là cho Thế tử nhà mình một cái biểu cảm tiểu nhân đã cố gắng hết sức.
 
Khương Kỳ tức giận đuổi Chu Trung ra ngoài sau đó sai nhà hoàn trong phòng đi hết.
 
"Phu nhân, trên mặt Chu Trung cũng sắp rút gân, làm sao nàng còn không cho hắn một vẻ mặt tươi cười chứ?" Khương Kỳ tiến lên trước, lấy lòng nói.
 
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy bộ dáng cười đùa tí tửng của hắn cuối cùng cũng nhịn không được, vứt khăn trong tay lên mặt Khương Kỳ: "Đều do chàng càn quấy lại để cha mẹ chê cười."
 
"Chuyện này không thể trách ta." Khương Kỳ ủy khuất.
 

Bởi vì trong xe ngựa nếm ngon ngọt, chọc cho Nghiêm Tiêu Nghi mặt đỏ tới mang tai không nói, quần áo cũng có chút lộn xộn cho nên Khương Kỳ liền để cho người chạy xe ngựa trực tiếp đi từ cửa hông vào phủ. Nhưng ai có thể nghĩ tới, ngay lúc Khương Kỳ đang ôm Nghiêm Tiêu Nghi xuống xe, Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đó.
 
Cũng may trước khi xuống xe, Nghiêm Tiêu Nghi đã sửa sang lại quần áo nhưng vẻ thẹn thùng trên mặt đã có thể nhìn ra manh mối. Nghiêm Tiêu Nghi rũ đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, mà Khương Kỳ chỉ có thể gượng cười nhìn phụ mẫu xuất hiện ở bên cửa.

 
So với sự kinh hoảng của hai người, Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa lại rất bình tĩnh.
 
Khương Văn Chính nhàn nhạt hỏi một câu: "Trở về rồi?"
 
Khương Kỳ gật gật đầu.
 
Trưởng Công Chúa thấy nhi tử xấu hổ, cười khẽ nói: "Hôm nay cha ngươi mộc hưu, rãnh rỗi không có chuyện gì làm bèn đi dạo bốn phía trong phủ một chút."
 
Nhưng thật ra là bọn họ nghĩ đến chọn cho cháu trai hoặc tôn nữ tương lai một cái viện tử thích hợp, bây giờ xem ra bọn họ phải nhanh chóng sửa sang viện tử mới được.
 
Sau đó không nói hai câu, Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa liền lấy cớ đi, tiếp tục sợ rằng con dâu ngồi trong xe ngựa sẽ xấu hổ đến chết mất.
 
Nghiêm Tiêu Nghi nhẹ nhàng thở ra đồng thời nổi giận với Khương Kỳ. Đây cũng là ở Quốc Công phủ, Quốc Công gia và Trưởng Công Chúa đều là người dễ tính. Bằng không đặt ở những nhà khác, nhất định mình sẽ phải bị bà mẫu chê bai.
 
Một đường trở lại Ngọc Thanh viện, Khương Kỳ đi theo sau lưng Nghiêm Tiêu Nghi cũng ủy khuất, hắn làm sao biết cha mẹ lại đột nhiên xuất hiện ở bên cửa đó. Bây giờ thì hay rồi, ban đầu thật vất vả mới dỗ tức phụ trở về sau đó có thể vuốt ve an ủi một phen, lúc này không ai vuốt ve an ủi không nói, còn phải dỗ dành tức phụ vui vẻ!
 
Nghiêm Tiêu Nghi không để ý tới hắn, Khương Kỳ liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên. Hắn nghĩ đến dù nàng dâu đang tức giận như thế nào, hắn cũng không thể nghe lời nàng dâu rời đi.
 
Khương Kỳ rót một chén trà, hai tay dâng lên, đưa tới trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi: "Phu nhân, vi phu cũng không dám nữa còn xin phu nhân bớt giận."
 
Đây là bưng trà thỉnh tội.
 
Nghiêm Tiêu Nghi mắt hạnh trợn lên, trừng mắt với Khương Kỳ. Khương Kỳ bưng trà, cười hì hì lấy lòng. Trừng hắn cũng được, dù sao so với không nhìn hắn cũng tốt hơn nhiều.
 
Nghĩ đến hôm nay ở ngoài là dáng vẻ kiêu ngạo của Khương Kỳ khi đối phó với Nhạc Anh Kỳ và Lư Viện kia, bây giờ ở trước mặt nàng lại là bộ dạng lấy lòng như thế này. Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mình dường như thật sự bị Khương Kỳ làm hư. Lúc trước, thời điểm mình gả vào Quốc Công phủ, chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình cảnh như ngày hôm nay. Chỉ muốn cho dù không thể tương kính như tân, hai bên không liên quan gì đến nhau cũng tốt.
 
Nhưng chính là người này, từ khi tỉnh lại, trong mắt chỉ có nàng. Mặc dù nhìn thấy hắn ỷ lại và dây dưa với mình, nhưng đối với Nghiêm Tiêu Nghi mà nói, nàng cảm nhận được Khương Kỳ dung túng mình không có nguyên tắc.
 
Trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi mềm nhũn, tức giận trừng Khương Kỳ một cái: "Thế tử thế thật biết sai sao?"
 
"Thật sự biết sai rồi." Khương Kỳ thấy thái độ của Nghiêm Tiêu Nghi mềm xuống, trong lòng vui mừng: "Đến, uống hớp trà hạ nhiệt."
 
Nghiêm Tiêu Nghi tiếp nhận bát trà, đặt bát trà lên bàn: "Sau này ở bên ngoài, Thế tử chớ có ở... Nếu như bị người nhìn thấy thì thiếp làm sao gặp người chứ!"
 
Khương Kỳ liên tục gật đầu, nói: "Phu nhân yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không có. Nếu bị người khác nhìn thấy thì vi phu sẽ quỳ cho phu nhân xem."
 
Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong thì bị chọc cười."Thế tử, người thế này sao lại là biết sai... Ô ~!"
 
Không chờ Nghiêm Tiêu Nghi nói hết, Khương Kỳ bỗng nhiên áp sát tới, ngậm chặt môi đỏ khiến hắn không dời mắt kia. Nghiêm Tiêu Nghi giãy dụa đồng thời nhìn về phía ngoài cửa sổ, tên hỗn đản này, mặt trời này còn chưa lặn đâu đó!
 
Khương Kỳ nuốt xuống toàn bộ lời nói của Nghiêm Tiêu Nghi, theo tư thế ngồi của nàng, hai tay chế trụ mông của nàng một cái, đứng dậy ôm lấy nàng, để hai chân nàng quấn lên eo hắn. Trong lúc bối rối, hai tay Nghiêm Tiêu Nghi hai tay vòng lấy cổ Khương Kỳ, cả người treo ở trên thân Khương Kỳ.
 
Khương Kỳ không khỏi đắc ý với tốc độ khôi phục thân thể của mình, ôm tức phụ hoàn toàn không có trở ngại. Hắn ôm Nghiêm Tiêu Nghi, từ ngoại thất đi đến nội thất, trên đường đi miệng cũng không ngừng, dần dần Nghiêm Tiêu Nghi cũng sa vào trong ôn nhu của Khương Kỳ, bắt đầu đáp lại.
 
Đợi đến khi Nghiêm Tiêu Nghi lấy lại tinh thần lần nữa, tứ chi đã bủn rủn vô lực, chăn mỏng xốc xếch đắp trên người nàng. Nghiêm Tiêu Nghi có chút mơ hồ, trái phải lại không nhìn thấy Khương Kỳ, nàng vừa muốn đứng dậy muốn gọi người mang nước, hai chân bị người đè lại.
 
Nghiêm Tiêu Nghi vừa nhìn, nào ngờ Khương Kỳ để thân trần, ngồi ở cuối giường, trong tay còn cầm một bình sứ nhỏ: "Thế tử, chàng đang làm cái gì?"
 
Nghiêm Tiêu Nghi nói, tay tính cầm chăn mền che lại hai chân lộ ra bên ngoài.

 
Khương Kỳ đè tay Nghiêm Tiêu Nghi lại, nói ra: "Chớ lộn xộn, ta đang bôi thuốc cho nàng."
 
"Bôi thuốc?" Nghiêm Tiêu Nghi khó hiểu nói.
 
"Vào ban ngày cưỡi ngựa, giữa chân của nàng đều đã hơi phiếm hồng. Trước đó không phát hiện, phu nhân nàng chớ có tức giận!" Khương Kỳ một mặt áy náy. Thật đúng là mình sơ sẩy, cũng may không có rách da, nếu không mình coi như thật sự làm hỏng tức phụ rồi.
 
Nghiêm Tiêu Nghi thấy hắn nhìn về phía giữa chân của nàng, vội muốn đứng dậy: "Thế tử đưa thuốc cho thiếp là được, thiếp tự mình làm."
 
Khương Kỳ tránh tay Nghiêm Tiêu Nghi, không đồng ý nói: "Như vậy sao được, phía sau này chính nàng còn không nhìn thấy." Dưới ánh nến ngắm nhìn chân cùng bờ mông trắng trắng mềm mềm của tức phụ, chuyện này thật tốt mà!
 
Nói xong không đợi Nghiêm Tiêu Nghi phản đối lại đè nàng nằm lại trên giường. Cầm một chân nàng khoác lên trên vai của mình, bắt đầu bôi thuốc.
 
Cho dù đã là phu thê thực sự nhưng trước mắt này, hai người đều im lặng không nói, mình còn bị Khương Kỳ nắm chặt lấy bôi thuốc trên đùi, thật sự là quá mức xấu hổ. Gương mặt Nghiêm Tiêu Nghi đỏ bừng, thế nào cũng không muốn.
 
Khương Kỳ trở tay ngay ở trên cái mông vểnh lên của nàng vỗ một cái."Chớ có lộn xộn, đang bôi thuốc đấy!"
 
Đại khái là đánh thật, Nghiêm Tiêu Nghi cảm nhận được đau nhức ở phía sau truyền đến, nghẹn ngào một tiếng. Nếu không phải nghe được trong lời nói của Khương Kỳ có một tia ẩn nhẫn, Nghiêm Tiêu Nghi thật đúng là sẽ tin hắn thật sự đang nghiêm túc bôi thuốc.
 
"Thiếp, thiếp muốn tắm một cái..." Nghiêm Tiêu Nghi cảm nhận được dược tính lạnh buốt, lại nhịn không được ưm lên một tiếng.
 
Khương Kỳ dừng tay lại, cảm thấy yết hầu trở nên khô nóng: "Vừa rồi đã lau người cho nàng rồi. Nghi Nhi, nàng chịu đựng chút, bằng không ngày mai chân sẽ phải đau."
 
Khương Kỳ liếc nhìn vật ngo ngoe muốn động của mình, thầm mắng mình không có nghị lực. Tức phụ còn đang bị thương mà cũng dám suy nghĩ lung tung.
 
Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ đành phải là nắm lấy chăn mền, che mặt mình lại, ý đồ bịt tai mà đi trộm chuông.
 
Khương Kỳ cắn răng, động tác trong tay vừa nhẹ nhàng vừa cấp tốc. Chờ bôi thuốc trị thương cho bên trong xong, lại lật Nghiêm Tiêu Nghi nằm sấp ở trên giường. Nghiêm Tiêu Nghi bị động xoay người, đôi mắt xinh đẹp bởi vì xấu hổ mà hơi rưng rưng.
 
Dưới ánh nến, bờ mông Nghiêm Tiêu Nghi phiếm hồng vểnh lên giống như là mật đào làm cho Khương Kỳ khẽ liếm môi.
 
Chịu đựng! Nếu mặc kệ nàng dâu khó chịu, đã chim thú một lần rồi, cũng không thể làm ẩu nữa. Mà đợi đến khi hắn bôi thuốc thượng hạng lên, chỗ hiện ra thủy quang mượt mà kia càng thêm bắt mắt.
 
Nghiêm Tiêu Nghi kéo chăn mền ra, hai mắt đầy ánh nước nhìn về phía Khương Kỳ: "Thế tử, đã được chưa?"
 
Khương Kỳ nhìn thấy tức phụ nhà mình, cảm thấy mình nhịn nữa vậy thật sự là chim thú cũng không bằng: "Nghi Nhi, vi phu có thể cắn cái đó một cái không?"
 
"Cái gì?" Nghiêm Tiêu Nghi không hiểu.
 
Khương Kỳ cũng mặc kệ Nghiêm Tiêu Nghi có hiểu hay không, chụp lấy mông nàng, nuốt toàn bộ thuốc mình với thoa xong vào trong bụng. Lần này, Nghiêm Tiêu Nghi khóc thật. Trên mặt Khương Kỳ mang vết đỏ do bị Nghiêm Tiêu Nghi đá trúng, lấy lòng cười thành thành thật thật vì dường như muốn bôi thuốc lên địa phương đỏ thấu kia một lần nữa.
 
Ngày thứ hai.
 
Tin tức Lư Viện vì mở miệng vũ nhục Nghi phu nhân bị Thế tử Quốc Công phái người trói đưa về phủ đã truyền khắp Kinh Thành. Không đợi bè lũ ngôn quan Lư thị thượng tấu vạch tội Khương Kỳ, trong cung đã phái người đi Lư phủ yêu cầu Lư Anh phải quản thúc Lư Viện nhiều hơn.
 
"Rõ ràng là Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi đùa bỡn nữ nhi trước vì sao nữ nhi còn phải tới cửa thỉnh tội?" Lư Viện ủy khuất đầy người, ôm Bao thị khóc rống: "Hoàng hậu không đối phó được cô cô nên muốn ra tay với Lư gia chúng ta. Cha, nương, vì sao cô cô không ở trước mặt bệ hạ lấy lại công đạo cho nữ nhi chứ!"
 
"Tin tức còn chưa truyền đến trong cung, trong cung đã có người tới, chuyện này cũng không trách cô cô ngươi được." Bao thị cũng lau nước mắt, giải thích.
 
Lư Anh thì chỉ trích Bao thị: "Ngươi thân là mẫu thân, dạy dỗ Viện nhi thế nào, Thế tử phu nhân quý phủ Ninh Quốc Công nó há lại có thể bố trí? Hơn nữa còn ô ngôn uế ngữ, mặt mũi của Lư gia đều bị nó làm mất hết."

 
Sau khi người trong cung tới, những người trong tộc có nữ nhi đều chạy tới khóc lóc kể lể, nếu bởi vì Lư Viện mà hỏng đi thanh danh nữ nhi Lư thị vậy cả nhà bọn họ sợ là phải trở thành tội nhân Lư gia.
 
Bao thị nghe trượng phu trách cứ, cảm thấy ủy khuất, lại ôm lấy Lư Viện cùng một chỗ kêu khóc.
 
Lư Anh nghe đau đầu, không kiên nhẫn nói: "Cha nói, trong khoảng thời gian này Viện nhi không được phép đi ra ngoài. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, tìm một hộ gia đình ở xa gả đi!"
 
Lư Viện đang khóc tê tâm liệt phế nghe vậy khẽ giật mình, khó có thể tin nói: "Tổ phụ để nữ nhi lấy chồng xa?"
 
"Ngươi đã tổn hại thanh danh, bây giờ trong kinh thành còn có nhà ai dám cưới ngươi vào cửa?" Huống chi còn là đắc tội Ninh Quốc Công phủ. Cho dù đến bây giờ, Lư gia bọn họ cũng không có tư cách chống lại Ninh Quốc Công phủ. Quãng thời gian trước Lư gia liều lĩnh hoán hôn, một chuyện này đã đắc tội Khương gia, bây giờ không thể bởi vì Viện nhi mà làm cho Ninh Quốc Công phủ chân chính đứng ở phe đối địch với Lư gia.
 
Mọi thứ đều do Viện nhi nhà mình không biết tiến bộ, đụng đến Khương Kỳ, cũng chẳng trách người khác. Mà nếu như bởi vì chuyện Viện Nhi, để Khương Kỳ xả giận, đối với Lư gia cũng không uổng công là một chuyện tốt.
 
Về phần Viện nhi...
 
Bao thị cũng không nhớ bản thân mình mới uất ức, chất vấn: "Lão gia, cha cứ vứt bỏ Viện Nhi chúng ta như vậy sao?"
 
"Như thế nào gọi là vứt bỏ!" Lư Anh trách mắng: "Ngươi yên tâm, cho dù là lấy chồng xa, ta và tổ phụ ngươi cũng sẽ cố gắng trù tính cho ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất." Nói xong thần sắc Lư Anh giãn ra, bắt đầu an ủi.
 
Bao thị há hốc mồm, muốn nói cái gì nữa, nhưng đã thành thói quen nghe theo lời của trượng phu, thế là một chữ cũng nói không ra.
 
Lư Viện thì khác, nàng ta ngang ngược đã quen, làm sao có thể chấp nhận bị gia tộc vứt bỏ số mạng. Chỉ thấy nàng ta quỳ đến tại trước mặt Lư Anh, không cam lòng nói ra: "Cha, nữ nhi không muốn lấy chồng xa. Nếu như tổ phụ muốn để nữ nhi xuất giá vậy cũng chỉ có Nhạc Anh Kỳ, ngoại trừ hắn, nữ nhi ai cũng không gả."
 
"Ngươi nói cái gì?" Lư Anh khẽ giật mình. Lư Viện thích Nhạc Anh Kỳ chuyện này cũng không phải là bí mật, sau khi phụ thân biết cũng chưa từng ngăn cản cho nên ông cũng buông xuôi bỏ mặc. Nhưng bây giờ Lư Viện lại nói muốn muốn gả cho Nhạc Anh Kỳ? Chỉ bằng thân phận Chất tử của Nhạc Anh Kỳ, muốn thành thân với hắn ta cũng không phải là môi chước chi ngôn* thì có thể thành sự.
 
*Môi chước chi ngôn: lời nói của bà mối
 
Lư Viện gật đầu nói: "Nữ nhi biết Nhạc Anh Kỳ là Chất tử, tương lai không có hi vọng. Nhưng cho dù hắn là Chất tử thì cũng là Vương tử Nam Chu. Chỉ cần tổ phụ giúp hắn trở lại Nam Chu, chiếm được Vương vị, vậy thì nữ nhi chính là Vương Hậu. Cha, ngài ngẫm lại, có thế lực một nước Nam Chu, một ngày kia nhất định có thể trở thành trợ lực của Lư gia."
 
Lư Viện càng nói càng chắc chắn, so với để nàng ta rời khỏi Kinh Thành, đi về phía không có tương lai. Lư Viện muốn gả chính là Nhạc Anh Kỳ, cho dù hắn ta mang thân phận Chất tử, tương lai xa vời nhưng chỉ cần hắn ta có thể trở về, trở lại Nam Chu, đoạt lại Vương vị vậy nàng ta chính là Hoàng Hậu một nước. Đến lúc đó, cho dù là tổ phụ gặp nàng ta cũng phải hành lễ!
 
"Ngươi phải biết, cho dù ngươi mong muốn, Nhạc Anh Kỳ hắn lại có đồng ý hay không?" Lư Anh hỏi.
 
Nghe Lư Anh nói như vậy, Lư Viện liền biết Lư Anh đã động tâm:"Hôm qua lúc Khương Kỳ làm khó nữ nhi Nhạc Anh Kỳ đã từng cố gắng bảo vệ nữ nhi, cho nên có lẽ hắn cũng có tình cảm với nữ nhi."
 
Lư Anh lại không cho là đúng. Nếu như thích, làm sao tùy tiện để cho người ta vũ nhục nữ nhân mình yêu thương như vậy? Chỉ là lời này ông không có nói ra. Hiện tại quan trọng chính là trước mắt cùng phụ thân thương nghị mới phải.
 
Nhạc Anh Kỳ có dã tâm, cho nên lúc ban đầu mới bái phụ thân làm vi sư, trở thành đệ tử của phụ thân. Viện Nhi là người tính tình ra sao, ông ta làm cha sao lại không biết, Nhạc Anh Kỳ vì có thể làm Lư gia bọn họ vui lòng, đối với Viện Nhi nhường nhịn đủ điều, vậy đại khái cũng là nguyên nhân Viện Nhi nghĩ nhầm Nhạc Anh Kỳ cũng có thiện cảm với nàng.
 
Muốn nâng đỡ Nhị hoàng tử đăng vị, quân đội ủng hộ là điều ắt không thể thiếu, nhưng bây giờ phần lớn thế lực quân đội đều dựa vào Khương Văn Chính, đây cũng là lý do Lư gia không dám chống lại Khương gia. Nhưng nếu phía sau có một nước thuộc địa như Nam Chu, vì không cho biên cảnh nổi lên phân tranh lần nữa, cho dù là bệ hạ chắc hẳn cũng phải có cân nhắc mới phải.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play