Cố Nhược cố ý nghiêng người đến gần khuôn mặt Khương Tân Nhiễm, nhưng cũng không có tâm tư cố ý câu dẫn, chẳng qua bộ dạng ngây ngốc của Khương Tân Nhiễm, ngay cả mắt cũng không chớp, rất thú vị, liền đi tới gần để nhìn kỹ hơn.
Cố Nhược biết Khương Tân Nhiễm có sức hấp dẫn đối với cô, nhưng mà sức hấp dẫn của mình đối với Khương Tân Nhiễm, cô vẫn trong giai đoạn không biết rõ. Chung quy cách đây rất lâu, hầu hết thời điểm cô không có cách nào kiềm chế được với Khương Tân Nhiễm, mà Khương Tân Nhiễm lúc nào cũng ỡm ờ.
Khoảng cách quá gần, không chú ý một chút, ngay cả chóp mũi cũng chạm vào nhau, đáy mắt Khương Tân Nhiễm rất sáng, đôi mắt trong suốt phản chiếu gương mặt Cố Nhược.
Mắt Cố Nhược quá đẹp, hốc mắt sâu và đuôi mắt hẹp dài, bình thường lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng, làm người ta có loại cảm giác khó gần, một khi hạ thấp tầm mắt nhìn thẳng như bây giờ, tăng thêm một cỗ thâm tình, khiến người ta muốn rơi vào.
Khương Tân Nhiễm nuốt nước miếng một cái, hỏi Cố Nhược đang nhìn cái gì.
Ánh mắt Cố Nhược chăm chú nhìn nàng sâu xa nói: "Nhìn mắt em."
Tầm mắt Khương Tân Nhiễm nhìn qua chỗ khác, "Nhìn mắt tôi làm gì."
Nhìn xem trong mắt em có tôi hay không.
Không chỉ có, mà còn chứa đầy, trong đôi mắt tròn xoe thủy chung kia, ngoại trừ Cố Nhược ra, ai cũng không vào được.
Cố Nhược rất thích thời điểm ánh mắt Khương Tân Nhiễm chỉ có cô, đáng tiếc thời gian lại ít như vậy, chỉ cần Cố Nhược lui về sau hai ba bước, sức nặng của cô trong mắt Khương Tân Nhiễm lập tức hạ xuống, trong mắt Khương Tân Nhiễm sẽ chứa những thứ khác, sự chú ý sẽ bị thu hút bởi người khác ngoại trừ cô ra.
Cố Nhược lui về phía sau, khiến cho phần lớn không khí tràn vào giữa hai người, đáy lòng Khương Tân Nhiễm hơi thả lỏng, trong mắt che giấu sự thất vọng thoáng qua.
"Tôi... Tôi đi tắm." Nàng cầm áo ngủ lên, vọt vào phòng tắm.
Lúc nước nóng đổ lên người, trong đầu nhớ mãi dáng vẻ mềm mại của Cố Nhược trong chiếc váy lụa trắng.
Đột nhiên không khỏi nóng ran.
Khương Tân Nhiễm hốt hoảng vội vàng tắm rửa.
Nàng không dám ở lại phòng tắm lâu, sợ mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, vội vã lau sạch nước, mặc xong đồ ngủ liền đi ra.
Áo ngủ của Khương Tân Nhiễm không phong tình giống như Cố Nhược, chỉ là một chiếc áo phông rộng cùng với quần ngắn cotton. Áo là T-shirt kỉ niệm được nhà tài trợ tặng khi nàng là tình nguyện viên trong khoa, tên của hoạt động tình nguyện lần đó được in ở mặt trước, phía sau in logo của nhà tài trợ. Lúc đấy Khương Tân Nhiễm là người cuối cùng nhận được, chỉ còn dư lại một size XXL, nàng mặc trên người không giống áo phông, ngược lại giống như chiếc váy oversize, mặc lên người rất trống trãi, bất quá bởi vì được làm bằng bông thuần, nên rất thoải mái.
Chiếc áo kỷ niệm này đã mặc được mấy năm, cổ áo vốn rộng đã sớm bị trễ xuống, không giữ được bả vai, không cẩn thận sẽ bị tụt xuống. Khương Tân Nhiễm mới vừa mặc vào đã hối hận, ngẫm lại về chiếc váy ngủ của Cố Nhược khiến người ta tăng vọt adrenalin, nhìn lại bản thân nàng một chút, T-shirt rộng rãi và quần ngắn, nào có nửa điểm khiến người ta có dục vọng muốn xé nó ra.
Quả thực Khương Tân Nhiễm đánh giá thấp mị lực của mình, đừng nói chỉ là T-shirt rộng rãi và quần ngắn, nàng chỉ cần mặc giẻ lau đi ra, cũng có thể làm tâm can Cố Nhược ham muốn đến run lẩy bẩy.
Đôi mắt ngấn nước, bờ vai dưới cổ áo rộng thùng thình trắng như tuyết, chưa kể đến đôi chân thon dài dưới ống quần trống rỗng.
Phút chốc ánh mắt Cố Nhược thậm chí có chút bế tắc, mất rất nhiều công sức ánh mắt mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà dời đi.
"Không phải đã nói cô ngủ trên giường tôi ngủ dưới đất sao, làm sao cô lại chạy xuống đất nằm." Khương Tân Nhiễm đi tới trước mặt Cố Nhược mới đứng lại.
Cố Nhược lúc này đang ngồi trên chăn nệm Khương Tân Nhiễm đã trải, cầm ipad kiểm tra email công việc, Khương Tân Nhiễm cao lớn đứng trước mặt cô, mắt cá chân trắng sáng lộ ra trước mắt cô, bàn tay cô cầm ipad rõ ràng run một cái, thiếu chút nữa làm rớt ipad xuống sàn.
"Giường quá mềm, tôi thích ngủ dưới đất." Cố Nhược trả lời tỉnh bơ, giọng nói nghe rất bình tĩnh.
"Nói dối." Khương Tân Nhiễm lập tức chọc thủng cô, "Chẳng lẽ cô ở một mình cũng ngủ dưới đất sao?"
Cố Nhược để ipad ở bên cạnh gối, giương mắt nói: "Đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm, mau đi ngủ."
Cô cúi đầu cũng còn tốt, vừa nhấc cằm lên như vậy, phong cảnh phía dưới thấy rõ mồn một.
Bởi vì là đồ ngủ, cho nên bên trong cũng không mặc gì.
Trắng như tuyết.
Trong lòng Khương Tân Nhiễm căng thẳng, giọng nói cũng khàn đi, nắm vạt áo nói: "Tùy... Tùy ý cô, chính cô tự chịu tội, tôi mặc kệ cô." Sau đó vội vàng xoay người, nằm dài trên giường.
Ngôi nhà này nằm ở khu vực hẻo lánh, không có trung tâm thành phố huyên náo ngựa xe như nước, sau khi tắt đèn, ngay cả côn trùng phía dưới ngoài cửa sổ kêu vang cũng nghe rất rõ.
Gió đêm cuối mùa hè đầu mùa thu, trong lành và mát mẻ, làn gió nghịch ngợm vén rèm cửa sổ lên chạy vào bên trong phòng, ánh trăng mờ ảo theo đó tràn vào, ánh sáng màu xanh rơi xuống.
"Trăng đêm nay rất đẹp."
Đang lúc Khương Tân Nhiễm mất ngủ, giọng nói bình tĩnh của Cố Nhược truyền tới từ sàn nhà.
Khương Tân Nhiễm nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Quả nhiên rất đẹp, trong veo thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi trần, trông rất cao ngạo.
Cảm giác rất giống người nào đó.
Khương Tân Nhiễm không nhịn được cúi đầu, mắt nhìn Cố Nhược.
Cố Nhược sợ nóng, cô ném chăn đắp qua một bên, cô dùng cánh tay gối đầu, dửng dưng nằm đó, vạt áo tơ lụa trơn nhẵn bị vén lên một chút, chọc người ta tưởng tượng xa vời.
Chăn nệm kia Khương Tân Nhiễm định để mình ngủ, cho nên chuẩn bị không kĩ càng, chuyện trải nệm chỉ qua loa, tấm nệm rất mỏng.
Khương Tân Nhiễm rũ mi, thấp giọng hỏi: "Trên đất cứng không?"
"Cũng được."
"Lạnh không?"
"Cũng được."
"Cám ơn cô tới cùng tôi." Một lát sau, Khương Tân Nhiễm cắn môi lại nói, "Cô bận rộn như vậy, khẳng định làm chậm trễ không ít chuyện của cô."
Cố Nhược vẫn như cũ nói câu cũng được kia.
Khương Tân Nhiễm hơi tức giận, đang muốn lên cơn, nể tình cô chủ động ngủ trên tấm nệm không thoải mái kia, lại mềm lòng, thở dài, không lên tiếng, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ.
Cố Nhược vẫn luôn duy trì tư thế không nhúc nhích, nhìn giống như đang ngủ, nhưng Khương Tân Nhiễm nhờ ánh trăng, thấy con mắt cô mở rất sáng, ở trong bóng tối sáng ngời có thần.
Khương Tân Nhiễm nhiều lần suy nghĩ, chần chừ nói: "Cố Nhược, cô không ngủ được hả?"
Làn gió đêm mát mẻ qua lại trong phòng.
Cố Nhược như đang cười, giọng điệu quá đáng cất lên: "Đau lòng vì tôi sao?"
Rất có vài phần trêu tức.
Khương Tân Nhiễm có loại ý nghĩ bị chọc đến tức nổ phổi, ác tiếng nói: "Ai thèm đau lòng vì cô? Tưởng bở!"
Nói xong kéo chăn che đầu, cảm thấy đỉnh đầu mình ở đây đều bốc lên hơi nóng, tim đập thình thịch hồi lâu mới ngừng lại.
Sau khi tâm tình bình tĩnh, Khương Tân Nhiễm không nhớ, lại mở miệng: "Cố Nhược, cô có muốn hay không..."
Cùng tôi đổi...
Ba chữ sau còn chưa nói ra.
Bởi vì Cố Nhược đã nhíu nhẹ lông mày, nhanh chóng xoay mình lên giường, hai cánh tay mềm dẻo vòng từ phía sau Khương Tân Nhiễm, đem nàng ôm vào trong ngực.
"Cố Nhược, cô!" Khương Tân Nhiễm như gặp phải kẻ thù.
Đột nhiên kề sát, khiến cho da đầu nàng cũng tê rần.
"Đừng động, thành thật ngủ đi." Cằm thon dài của Cố Nhược rơi trên vai nàng, toàn bộ hô hấp phả sau tai nàng.
"Cô... Cô buông tôi ra, tôi muốn đi xuống dưới ngủ." Khuỷu tay Khương Tân Nhiễm hơi động về phía sau, vừa vặn đụng vào ngực Cố Nhược, muốn giãy giũa khỏi cô.
"Phía dưới lạnh, dạ dày em không tốt, sẽ chết mất." Cố Nhược thở dài, "Tiếp tục như vậy ai cũng đừng hòng ngủ được, một đêm mà thôi, em còn sợ tôi ăn em sao?"
Thân thể Cố Nhược giống như lò sưởi nhỏ, rất nhanh trên người Khương Tân Nhiễm đổ mồ hôi, ngay cả cái trán trơn bóng cũng hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.
"Ngủ thì ngủ, cô buông tôi ra, nóng như thế làm sao mà ngủ." Khương Tân Nhiễm nhẹ giọng kháng nghị.
Cánh tay Cố Nhược chẳng những không buông, ngược lại còn chặt hơn, siết Khương Tân Nhiễm hít thở không thông.
"Tôi sợ em chạy."
Trái tim Khương Tân Nhiễm co rút, rũ mi mắt suy nghĩ, ai chạy, trả đũa.
Người chạy kia, rõ ràng chính là cô.
Khương Tân Nhiễm thầm nghĩ, mình không nên mềm lòng với Cố Nhược.
Cô chính là tra nữ.
Buổi tối hôm đó vẫn còn cùng Khương Tân Nhiễm nâng cốc nói chuyện vui vẻ, uống đã ngà ngà say, cưỡng ép giữ sau gáy hôn nàng, đầu lưỡi vụng về lại thô bạo đi vào, đem đầu óc Khương Tân Nhiễm hôn đến choáng váng.
Sau đó cô buông nàng ra, ngón tay cái xoa lên tai nàng, mang theo mùi rượu nói bên tai nàng: "Nhiễm Nhiễm, tôi thích em."
Tâm tình lúc đó Khương Tân Nhiễm đến bây giờ cũng còn nhớ, hai cánh tay ôm lấy cô, kiềm nén ướt át trong mắt, nghẹn ngào gật đầu liên tục, nói em cũng vậy.
Khương Tân Nhiễm cho rằng các nàng cuối cùng cũng có hy vọng, xuân về hoa nở.
Kết quả ngày hôm sau nghênh đón nàng là chiếc gối lạnh như băng, mà Cố Nhược đã không biết tung tích.
Khương Tân Nhiễm giống như phát điên đi tìm cô, đến sân thượng mà các nàng thường xuyên cúp học, tiệm kem nhỏ tích tiền cùng nhau mua, trụ sở bí mật lúc không vui liền cùng nhau trốn ở đó.
Không có, bất cứ một nơi nào cũng đều không có bóng dáng Cố Nhược.
Lúc Khương Tân Nhiễm đến phòng thuê của Cố Nhược điên cuồng đập cửa, chỉ có hàng xóm lộ ra nửa cái đầu, lạnh như băng nói: "Nửa đêm hôm qua nhà này đã chuyển đi, cô phá cửa cũng uổng công thôi."
"Cô ấy đi đến chỗ nào?" Hai mắt Khương Tân Nhiễm đỏ bừng.
"Quỷ mới biết." Hàng xóm liếc mắt, nặng nề đóng cửa lại.
Khương Tân Nhiễm mất sức tựa trên tường, mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ còn lại nàng lẻ loi một mình.
Cố Nhược giống như hạt sương ngắn ngủi xuất hiện trong sinh mạng của nàng, nhanh chóng bốc hơi, chỉ còn lưu lại trong lòng nàng vết thương thường xuyên đau đớn.
Khương Tân Nhiễm còn nhớ ngày đó gió lùa vào hành lang, gào thét xuyên thủng màng nhĩ, cả người nàng lạnh run, chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm chặt chính mình.
Khương Tân Nhiễm nhớ lại cảm giác bất lực như thế nào khi bị vứt bỏ, trái tim nàng đến bây giờ vẫn còn đau đớn cho chính mình lúc đó.
Tại sao còn muốn động tâm vì người phụ nữ này nữa chứ? Nàng tự mình suy nghĩ, chẳng lẽ bị vứt bỏ một lần không đủ? Phải bị cô làm cho thương tích khắp người mới biết đau sao?
Cố Nhược chính là tra nữ mười phần.
Nhưng mà trong lòng Khương Tân Nhiễm có âm thanh đang kêu gào, đang tức giận, không cam lòng.
Sáu năm, nàng muốn hỏi Cố Nhược, chính mình đã làm sai điều gì, mới có thể đêm trước còn ôm nàng luôn miệng nói thích, nhưng sáng hôm sau liền biến mất, ngay cả lá thư cũng không để lại.
Dựa vào cái gì mà nàng phải chịu trừng phạt tàn nhẫn của Cố Nhược như vậy.
"Cố Nhược." Giọng nói Khương Tân Nhiễm nhẹ nhàng lại bình tĩnh, sợ quấy rầy màn đêm, "Tại sao cô trở lại?"
Trái tim Cố Nhược bị đập một nhát búa nặng nề, đau đến tê dại.
Tác giả có lời muốn nói:
Chướng ngại vật lớn nhất trên con đường truy thê của Cố tổng: Bản thân cô.
Aug 20, 2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT