Cố Nhược ở sau lưng Khương Tân Nhiễm dùng sức ôm nàng, gần như đem sống lưng đơn bạc của nàng vùi vào trong ngực cô.
Trong mắt cô có tia sáng, cổ họng run rẩy, cuối cùng cũng không hề nói gì.
Trầm mặc rất lâu sau đó, dán sau cổ Khương Tân Nhiễm thở dài, "Ngủ đi, Nhiễm Nhiễm, mau ngủ đi..."
Cố Nhược khiếp đảm, cô sợ nói về những chuyện cũ này. Có một số việc sai lầm chính là cả đời, áy náy sám hối nhiều hơn cũng vô ích, ngược lại càng giống như là cái cớ cho sự bất lực. Quan trọng chính bù đắp, sau này nên đối xử như thế nào với người phụ nữ đáng thương trong ngực cô.
Cố Nhược chưa bao giờ sợ sệt, sống đến lớn như vậy chỉ có một việc cô không dám đối mặt, đó chính là năm đó rời đi không lời từ biệt với Khương Tân Nhiễm.
Nhưng ở trong mắt Khương Tân Nhiễm, dường như mình không đủ trọng lượng trong lòng Cố Nhược, cho nên cô không muốn phí nhiều lời, cho nàng dù chỉ là một lời giải thích.
Khương Tân Nhiễm liếc nhìn ngoài cửa sổ, gió thổi mây động, vầng trăng trong sáng như ngọc bị một đám mây đen che lấp, chỉ sót lại vầng sáng mơ hồ.
Ngay cả ánh trăng cũng có thời điểm bị mây đen che phủ.
Chớp mắt cảm giác mệt mỏi từ đáy lòng xông tới, Khương Tân Nhiễm chán nản thở dài thật sâu, ngay cả bả vai cũng yếu ớt mềm xuống.
Nàng ngủ vô cùng không ổn, cứ mơ đi mơ lại những vết thương trong lòng kia.
Là mơ, cũng là nhớ lại.
Lông mày nhíu chặt, lông mi vẫn luôn bất an run rẩy, Cố Nhược lặng yên không một tiếng động lật nàng lại trong ác mộng, mặt quay về phía mình, từ chính diện ôm lấy nàng, cổ cúi thấp, kiềm chế hôn trên xương quai xanh của nàng.
Dùng hết tâm tư, một cái hôn vô cùng nhẹ, như đối đãi với trân bảo dễ vỡ, lúc chạm vào, hai vai Cố Nhược cũng đang nhẹ nhàng phát run, hốc mắt đau đến mức ướt át, không muốn để nước mắt rơi xuống, đành phải hung hãn đem đôi mắt đè trên vai Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm trong mơ chỉ cảm thấy bả vai rất đau, giống như là bị phỏng.
Rất lâu sau đó, trong màn đêm yên tĩnh mới vang lên tiếng thở trầm thấp của Cố Nhược, run rẩy khàn khàn, vỏn vẹn ba chữ: "... Rất xin lỗi."
Sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa.
Hoặc là cầu xin em đừng bỏ tôi.
...
Ngủ không ngon, ngày hôm sau liền dậy rất sớm. Hai mắt Khương Tân Nhiễm đau nhức, vừa mới nâng mí mắt một chút, bộ ngực mềm mại bất ngờ đập vào mắt! Đại não nàng bị dọa ngưng trệ ba giây, lúc đầu còn tưởng rằng ngày hôm qua mình đã làm chuyện gì hoang đường.
Chờ nàng thấy rõ mặt Cố Nhược, đầu óc bắt đầu hoạt động, làm rõ đầu đuôi câu chuyện, nhịp tim mới dần dần bình tĩnh lại, trong lúc nhất thời có hơi lúng túng với tư thế này.
Quá thân mật, không nên xuất hiện ở giữa nàng và Cố Nhược.
Động tác của nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay Cố Nhược để ngang hông nàng lên, đi ra khỏi vòng tay mà không muốn làm phiền đến cô, vừa mới nâng lên một chút, Cố Nhược liền tỉnh, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch mở ra, mang theo mấy phần lim dim hồ đồ, rất khác với vẻ thận trọng thường ngày, có loại ngơ ngác đáng yêu, khiến cho tim Khương Tân Nhiễm ngừng đập.
Ngược lại vẻ mặt Cố Nhược tự nhiên, chào buổi sáng với Khương Tân Nhiễm.
"Sớm... Chào buổi sáng..." Thiếu chút nữa Khương Tân Nhiễm cắn đầu lưỡi của mình, vội vàng che ngực bò xuống giường, trốn vào trong phòng tắm thay quần áo.
Ai cũng không nhắc lại cuộc đối thoại tối hôm qua, hai bên đều ngầm hiểu.
Tiệc sinh nhật nhàm chán, khiến cho người ta căm ghét chủ nhà và khách khứa, bữa ăn chính diễn ra vào buổi trưa, vì vậy Khương Tân Nhiễm đơn giản ăn hai miếng cơm, sau đó nói mình buổi chiều phải đi học, cùng với Cố Nhược rời đi trước.
Cố Nhược đưa Khương Tân Nhiễm về đại học Lâm Uyên, bên đường cách cửa trường học 50m, Khương Tân Nhiễm để cho cô dừng xe, "Ở chỗ này đi, tự tôi đi về được."
"Đường còn xa, tôi đưa em tới ký túc xá."
"Không cần, để cho người khác nhìn thấy không tốt."
Cố Nhược nhìn gò má thanh tú của nàng, rất muốn hỏi không tốt trong miệng nàng là có ý gì.
Nhưng mà lại không có mở miệng.
Ngày hôm nay, cô không có lập trường nói lời như vậy.
Chỉ có thể nói: "Được rồi, trên đường cẩn thận." Dừng một chút, còn nói: "Sau khi tới ký túc xá thì báo tin bình an."
Khương Tân Nhiễm từ chối cho ý kiến, cởi dây an toàn ra, sau khi xuống xe khom người, cười một tiếng với Cố Nhược: "Cảm ơn cô giúp tôi một việc, còn đưa tôi trở về, tôi thiếu cô một ân huệ."
Cười rất tươi, cũng chỉ là vẻ bề ngoài, trong mắt không hề có ý cười.
Nếu như nụ cười của Khương Tân Nhiễm xuất phát từ nội tâm, đôi mắt sẽ trở nên lấp lánh, giống như ngân hà tỏa ra ánh sáng trong trẻo, đuôi mắt sẽ cong lên làm động lòng người, không giống bây giờ, khách sáo xa cách.
Ánh mắt Cố Nhược nặng nề nhìn nàng, cho dù không muốn, đến miệng, cũng chỉ có một câu hết sức xa lạ: "Đừng khách khí."
Khương Tân Nhiễm xoay người rời đi, đôi mắt Cố Nhược chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, cho đến khi nàng đi vào sân trường, biến mất chỗ rẽ ở xa.
...
Sau khi Khương Tân Nhiễm trở về ký túc xá cũng không báo tin bình an cho Cố Nhược.
Với quan hệ bây giờ của nàng và Cố Nhược, căn bản nàng không xem những lời này là thật.
Giữa người trưởng thành với nhau lui tới chính là như vậy, xen lẫn rất nhiều lời khách khí theo lễ phép, nghe một chút cũng được đi, nếu để ở trong lòng thật, nói không chừng đối phương lại phiền não, làm sao người này không hiểu quy củ như vậy, ngay cả lời khách sáo nghe cũng không hiểu.
"Tân Nhiễm? Không phải cậu nói đi dự tiệc sao? Sao trở về sớm như vậy?" Ba người bạn cùng phòng đều ở đây, người ở gần cửa thấy Khương Tân Nhiễm trở lại, rất kinh ngạc.
"Đúng vậy, luận văn cần gấp, cho nên quay về." Khương Tân Nhiễm cười cười, buông túi xuống.
Bốn người ký túc xá các nàng đều là nghiên cứu sinh chuyên nghiệp, nhưng không cùng một thầy, cho nên mục tiêu nghiên cứu cũng không giống nhau.
Khương Tân Nhiễm đi theo thầy nàng, hạng mục trước mắt là nghiên cứu một loại kháng thể virus viêm gan mới, ba người còn lại, một số nghiên cứu thuốc kháng sinh khối u, cũng có chuyên về kỹ thuật enzym, cho nên ngày thường trừ lúc phỉ nhổ thầy giáo bóc lột sức lao động, lo lắng vấn đề nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp ở ngoài, căn bản không có đề tài nào, hơn nữa ba người cũng có bạn trai, thường xuyên không về ký túc xá, mối quan hệ bạn cùng phòng cũng không thân thiết.
"Ôi, biết gì không? Phòng ký túc xá bên cạnh hôm qua hơn nửa đêm rỉ nước, đêm hôm khuya khoắt bốn người mặc áo ngủ vội vàng chuyển ra ngoài."
"Phải không? Hèn gì, tại sao hôm qua trong mơ loáng thoáng nghe được động tĩnh, nhưng mà bọn họ cũng quá thảm, nửa đêm không đặt được khách sạn?"
"..."
Bạn bè cùng phòng rảnh rỗi trò chuyện, Khương Tân Nhiễm hơi mệt, không muốn tham dự, định cầm laptop tới phòng thí nghiệm, trên đường điện thoại rung, là Cố Nhược nhắn cho nàng tin ngắn.
"Đến ký túc xá chưa?"
Tin nhắn lần này nghiêm túc hơn, một câu nói ngắn ngủi, không có kỳ quái gì, mà vừa nâng mắt, Khương Tân Nhiễm liền thấy trên tin nhắn, có biểu tình khóc khóc.
Loại người nghiêm trang như Cố Nhược, lại có thể nói chuyện phiếm bằng biểu cảm, thật khó có thể tưởng tượng. Trên thực tế, Khương Tân Nhiễm chưa bao giờ thấy Cố Nhược khóc.
Cô là một người có ý chí cứng rắn, trên đời đoán chừng không có chuyện gì có thể làm cô rơi nước mắt.
Khương Tân Nhiễm suy nghĩ một chút, nhắn lại một tin: "Đến rồi."
Rất lãnh đạm, không có lời thừa thãi.
Trả lời xong, xuất thần nhìn điện thoại, thiếu chút nữa đụng phải gốc cây cổ thụ trước phòng thí nghiệm.
Sau khi Khương Tân Nhiễm lên đại học bởi vì website nhà trường nên đã lập số điện thoại mới, tất cả mọi người đều liên lạc nàng thông qua số điện thoại mới đó. Mà số nàng dùng lúc cao trung kia, vốn định hủy bỏ. Cuộc sống của nàng không dư dả, có thể tiết kiệm chút tiền thì sẽ hết sức tiết kiệm.
Cũng đã đến phòng giao dịch, lấy số, lúc chờ phát thanh bên trong gọi nàng vào, thế mà nàng lại do dự, chạy khỏi phòng giao dịch, không quay đầu lại.
Số điện thoại cũ vẫn còn giữ tới bây giờ.
Khương Tân Nhiễm có thể tìm vô số lý do tự dối mình, giữ lại cái số kia là bởi vì nhớ bạn cũ, lo lắng không liên lạc được bạn học cũ, số đó nghe bắt tai, rất dễ nhớ. Nguyên nhân chân chính chỉ có chính mình nàng rõ.
Chính là sợ ngày nào đó Cố Nhược gọi điện thoại, không tìm được nàng.
Đây là chút liên lạc còn sót lại giữa nàng và Cố Nhược.
Dãy số cũ đã rất nhiều năm không vang, ngay cả tin nhắn quảng cáo rác cũng lãng quên số này, Khương Tân Nhiễm cho rằng nó sẽ vĩnh viễn không nhận được bất kỳ tin tức gì, giống như Cố Nhược vĩnh viễn biến mất trong sinh mạng nàng.
Đột nhiên có một ngày, cái số này vang lên, Cố Nhược cũng quay trở lại, tựa như ảo thuật, đột ngột xuất hiện, khiến cho người ta ứng phó không được.
Hơn nữa dãy số Cố Nhược gửi đến, giống với hồi cao trung.
Cô cố ý giữ nhiều năm như vậy? Giống như mình sao?
Khương Tân Nhiễm không dám nghĩ, không thể cho mình hy vọng như thế, sau khi tan vỡ trái tim sẽ đau hơn, nhưng mỗi lần nàng thấy số của Cố Nhược gửi tin nhắn, trong lòng không tự chủ nổi lên khao khát, vòng đi vòng lại, khiến người ta dằn vặt.
Thời điểm ba bốn giờ chiều, Khương Tân Nhiễm làm đối chiếu thí nghiệm xong, đang sửa lại dữ liệu thí nghiệm trên máy tính, Cố Nhược lại nhắn tin tới.
"Buổi trưa em ăn quá ít, nhớ lót dạ thêm ít đồ, tầng ngoài cùng của balo có bánh quy."
Khương Tân Nhiễm hơi sửng sốt, vội vàng kéo balo để bên cạnh, mở ra nhìn một cái, tầng ngoài cùng quả nhiên có ba bịch bánh quy nằm lẳng lặng trong túi.
Người bị bệnh dạ dày không thể ăn ngọt, loại bánh quy mặn thơm mùi lúa mạch này thích hợp lót dạ trà chiều.
Cô bỏ vào lúc nào? Khương Tân Nhiễm suy nghĩ, mình thế mà một chút cũng không biết.
Bỗng chốc trong lòng có chút ấm áp.
Khương Tân Nhiễm xé một bịch bánh quy ra, cầm một miếng, hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, cảm giác xốp giòn, lưu lại mùi vị trong miệng.
Công việc quá mức chăm chú, lúc thức ăn vào bụng, cảm giác đói bụng mới tấn công tới.
Nàng nhai bánh quy suy nghĩ, chắc chắn lại là mánh khóe của Cố Nhược, dùng loại ân huệ nho nhỏ này đánh lừa nàng, chờ cơ hội tổn thương nàng một lần nữa.
Thế nhưng khóe miệng vẫn bất tri bất giác nâng lên.
Khương Tân Nhiễm vừa ăn, một bên trả lời Cố Nhược, chỉ có hai chữ: "Cảm ơn."
Bây giờ rất ít người liên lạc với nhau bằng tin nhắn, mạng xã hội phát triển như vậy, tin nhắn trở thành một loại phương thức bị thời đại đào thải dần dần.
Ngày đó sau khi Khương Tân Nhiễm từ chối kết bạn của Cố Nhược, Cố Nhược không có thêm lại, nàng cũng không muốn tiếp điện thoại của Cố Nhược, cho nên tin nhắn ngược lại trở thành phương thức liên lạc duy nhất của các nàng.
Thời điểm gần tối, Cố Nhược lại gửi một tin nhắn, nhắc nhở Khương Tân Nhiễm ăn cơm đúng giờ.
Nàng không biết Cố Nhược giờ phút này đang ngồi ở trên bàn hội nghị tiến hành cuộc họp từ xa, tranh thủ thời gian rảnh rỗi gửi tin nhắn cho nàng.
Suy cho cùng Cố Nhược quá trẻ tuổi, lại vừa mới nhận lấy quyền quản lý Cố thị ở khu Đại Trung Hoa, cô cần phải nhanh chóng quen thuộc nghiệp vụ của công ty để thuyết phục đám đông, hận không thể tách ra thành hai, một núi cao văn kiện chờ cô xử lý, mỗi một quyết định đều cần cân nhắc tỉ mỉ. Cố Nhược thường xuyên làm thêm ở công ty đến mười hai giờ, còn đem laptop về phòng thuê của cô, hăng hái làm đến rạng sáng.
Cái gọi là ăn cơm, bất quá chẳng qua là cơm nguội đã biến cứng.
...
Sau cuộc họp, Cố Nhược trở lại phòng làm việc của mình, mệt mỏi thả mình xuống ghế văn phòng, cúi đầu bóp sống mũi, đợi vai hồi phục một chút khí lực, mới cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm màn hình, gửi tin nhắn cho Khương Tân Nhiễm.
"Ngủ chưa?"
Nhìn thời gian một chút, vừa qua hơn mười giờ tối.
Khương Tân Nhiễm bên kia trả lời: "Làm luận văn."
Đáy mắt Cố Nhược hiện ra ý cười, dường như xương cốt uể oải tiêu tán không ít.
Khương Tân Nhiễm có tật trì hoãn lúc học cao trung, lần nào bài tập kỳ nghỉ cũng chồng chất đến ngày cuối cùng mới làm, lại phải thức đêm chiến đấu hăng hái, kết quả vẫn là mí mắt không chịu nỗi, tựa trên bả vai Cố Nhược ngủ say như chết, lay người cũng không tỉnh.
Mỗi lần đều là Cố Nhược đốt đèn đánh đêm, giúp nàng hoàn thành bài tập kỳ nghỉ.
Còn phải lo lắng không xê dịch thân thể bên trái, để cho Khương Tân Nhiễm ngủ thoải mái một tý.
Có lúc Khương Tân Nhiễm sẽ chép miệng một cái, đem hai cánh tay treo trên cổ Cố Nhược, cả người nàng rút vào trong hõm vai cô, chốc lát sau vùi mặt vào cổ Cố Nhược, sắc môi màu hồng, như có như không dán trên gáy cô, hô hấp ẩm ướt, trong không khí oi bức tháng tám khiến cho người khác nóng ran khó nhịn.
Cái chạm tựa như lông vũ mềm mại, khiến cho Cố Nhược còn trẻ căn bản không thể tập trung sự chú ý thay nàng làm gấp bài tập, luôn không nhịn được đem ánh mắt hướng về trong ngực, tim đập nhanh như nai con, rũ mắt nhìn thiếu nữ quyến rũ thoải mái trong ngực, rục rịch.
Cố Nhược đánh bạo nâng cằm Khương Tân Nhiễm lên, để nàng ngẩng đầu lên trên người mình, len lén hôn nàng.
Ban đầu chỉ là thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, môi thiếu nữ so với trong đầu suy nghĩ còn mềm mại hơn gấp mấy lần, giống như thạch, thậm chí có thể nếm ra mùi sữa ngọt ngào, lá gan Cố Nhược lớn hơn, đỡ eo nàng, ngay cả đầu lưỡi cũng thăm dò đi vào.
Khương Tân Nhiễm trong giấc ngủ say ưm một tiếng.
Cố Nhược như ngồi bàn chông, bị dọa vội vàng lui ra ngoài, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho đến khi xác nhận thiếu nữ ngọt ngào trong ngực chỉ đang nằm mơ mà thôi, lại tiếp tục, bất quá lần này, hướng xuống, hôn lên cổ nàng...
Vì vậy sáng sớm hôn sau, lúc Khương Tân Nhiễm soi gương dùng sức nhìn chằm chằm vào cổ, chỉ vết đỏ trên cổ than phiền với Cố Nhược, "Nhược Nhược, chỗ này của chị muỗi nhiều quá, nhìn xem cổ em bị cắn nhiều vết như vậy. Kỳ quái, mấy cái vết này làm sao một chút cũng không ngứa..."
Trên mặt Cố Nhược nóng lên, không dám nhìn thẳng Khương Tân Nhiễm, chột dạ cúi đầu ho khan.
Điều đó Khương Tân Nhiễm không biết, lần đầu tiên Cố Nhược hôn nàng.
Cũng là nụ hôn đầu của Cố Nhược.
Mới lần đầu tiên, cũng đã biết mùi vị, không cách nào tự kiềm chế.
...
Cố Nhược lái xe rời khỏi công ty, không trở về phòng thuê của cô, đi hướng ngược lại, lái về phía đại học Lâm Uyên.
Đậu xe bên ngoài và khóa lại, Cố Nhược một mình đi vào sân trường, đi tới dưới tầng ký túc xá Khương Tân Nhiễm.
Không phải cửa lớn bên kia, mà là vườn hoa nhỏ bên nọ, đối diện ban công ký túc xá, Cố Nhược ngẩng đầu nhìn lên tầng năm, nỗ lực tìm kiếm phòng Khương Tân Nhiễm ở đâu.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm mới vừa lưu lại luận văn, khép laptop lại, duỗi người, lấy một hộp sữa tươi trong ngăn kéo ở góc phải bàn đọc sách, ngậm trong miệng, định uống xong ngủ, đúng vào lúc này Cố Nhược gọi điện tới.
Trong ký túc xá chỉ có một mình Khương Tân Nhiễm, bạn bè cũng phòng đều đi hẹn hò với người yêu.
Khương Tân Nhiễm liếc mắt nhìn điện thoại một cái, vốn định cúp điện thoại, nhưng tay lại run, nhấn nút trả lời.
Trên màn hình tính từng giây từng phút, Khương Tân Nhiễm nín thở suy nghĩ một hồi, giống như từ bỏ đấu tranh, để điện thoại bên tai.
Trong ký túc xá quá oi bức, nàng ngậm hộp sữa đứng lên, đi ra ngoài ban công, muốn hóng mát một chút.
"Có chuyện?" Khương Tân Nhiễm dựa trên lan can ban công, đi thẳng vào vấn đề.
Nàng đã tắm, đồ ngủ hôm nay là chiếc váy ngắn, áo lót thiết kế cổ thấp, lộ ra mảng lớn vai và xương quai xanh.
"Ngủ rồi?" Cố Nhược đứng dưới gốc cây ở vườn hoa, dựa vào thân cây, ngẩng đầu ngắm nhìn.
Ánh mắt khóa chặt bóng dáng dựa trên ban công ở tầng năm.
Đèn ban công sáng, ánh sáng rõ ràng, Cố Nhược không cần phí sức cũng thấy được Khương Tân Nhiễm, mặc đồ ngủ đơn bạc, lười biếng nghiêng người, ánh trăng ôn nhu rơi trên người nàng, bao phủ cánh tay nhỏ bé của nàng như tầng lụa mỏng, cảm giác bả vai gần như trong suốt trơn nhẵn.
Mái tóc đen dài cũng được nhuộm bởi ánh trăng, rối tung trên vai, làm cho làn da trắng hơn, cả người bao phủ một quầng sáng.
Nhìn hết sức mê người.
"Mời vừa ngủ lại bị cô đánh thức." Khương Tân Nhiễm cắn ống hút sữa bò, nói dối không chớp mắt.
Ánh mắt Cố Nhược nhìn chằm chằm người phụ nữ nhẹ nhàng uyển chuyển trên ban công, nghe nàng nói dối không ngượng mặt, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Một trận gió kéo tới, như mang hương thơm trên người Khương Tân Nhiễm tới.
Ngọt ngào, mềm mại.
Tú sắc khả xan.
Tâm tình trong lòng Cố Nhược bị đè nén nghe tiếng mà động, như thể dã thú đói khát lâu ngày trong lồng ngửi thấy mùi thịt, rồi bắt đầu đập mạnh vào khung sắt, ầm ầm vang dội.
Cô bấm ngón tay, đưa điện thoại tới gần miệng, đè giọng nói, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Tai Khương Tân Nhiễm thẳng ngay ống nghe, cho nên tiếng cười trầm trầm, mang theo dục vọng, toàn bộ rót vào màng nhĩ nàng, giống như Cố Nhược dán vào trên lỗ tai nàng phát ra tiếng cười vậy.
Lông mi Khương Tân Nhiễm chớp chớp, siết chặt điện thoại, ngập ngừng nói: "Cười cái gì?"
Đôi mắt đen nhánh của Cố Nhược chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau, khàn giọng thở ra, xen lẫn tiếng cười của cô: "Cao hứng."
Giọng điệu vui vẻ theo tín hiệu truyền thẳng vào trong tai Khương Tân Nhiễm, đặc biệt cảm hóa người khác, khiến lòng Khương Tân Nhiễm cũng bắt đầu nhảy lên sung sướng, không cách nào kiềm chế.
Đột nhiên Khương Tân Nhiễm hơi suy nghĩ, lảm nhảm nói qua điện thoại: "Cố Nhược, cô có chỗ nào muốn đi không?"
Cố Nhược trầm ngâm suy nghĩ mấy giây, nói: "Có."
"Tiệm kem cao trung."
Khương Tân Nhiễm như dừng một chút.
Sau một hồi, rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Cuối tuần có rảnh không? Tôi đưa cô đi."
Giọng nói bị quấn quanh bởi ánh trăng, hơi nhỏ cũng có chút run run, cực kì trêu người.
Cổ họng Cố Nhược lạnh lẽo, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn người phụ nữ dựa trên ban công kia, nhìn gió lạnh thổi qua mặt nàng, đem sợi tóc dán vào trên cằm nàng, nhìn đầu ngón tay thanh tú hất tóc rối về phía sau đầu, lộ ra cổ thon dài, nhìn nàng xoay người vứt hộp sữa bò đã uống xong, sau đó dựa lưng vào lan can, lộ ra xương bướm tinh xảo xinh đẹp dưới ánh trăng.
Trắng như thế, thậm chí tỏa ra ánh sáng như ngọc bích.
Đây là lời mời chủ động của Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược làm sao nhẫn tâm từ chối.
Nàng mở miệng, "Được."
Mới phát hiện giọng cô khàn không nói nên lời.
Cố Nhược nhìn bóng lưng của nàng, trong bóng đêm, đáy mắt bắt đầu thâm trầm sôi trào cơn sóng.
Rất muốn phóng lên tầng năm ngay bây giờ, quấn lấy Khương Tân Nhiễm, đóng gói mang đi.
Người phụ nữ này, vốn chỉ nên giấu trong lòng cô, chỉ có mình cô mới có thể xem.
Editor có lời muốn nói: Chương này gần 4000 từ nên edit hơi lâu, mọi người thông cảm a~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT