Bất ngờ đụng chạm khiến tim Khương Tân Nhiễm đập rộn lên, lỗ tai bị môi Cố Nhược chạm tới nóng bừng, vô cùng nhạy cảm phát hiện hô hấp dồn dập phút chốc dừng lại, sau đó đột ngột tăng nhanh thêm mấy phần.
Người nóng.
Không hiểu sao lại nghĩ đến câu nói của cô lúc trước "Rất mềm."
Khương Tân Nhiễm đỏ mặt đến kiều diễm, ngay cả cổ cũng hồng.
Tay Cố Nhược cứng đờ như khúc gỗ.
Lỗ tai Khương Tân Nhiễm giật giật, nghe được vài tiếng rít rất gần, ban đầu là hơi tò mò, sau đó rất nhanh nhận ra được, đó là do Cố Nhược cắn chặt hàm răng.
Chiếc điện thoại rung liên tục cuối cùng cũng dừng.
Ba giây sau, lại bắt đầu vang lên, không hề từ bỏ.
Khương Tân Nhiễm nhướng mày, nhẹ giọng xấu hổ nỉ non: "Còn không mau buông ra."
Giống như giai điệu nhẹ nhàng đầy sức sống, người yếu ớt còn tựa vào đầu vai Cố Nhược, Cố Nhược chịu đựng thái dương giật giật, nhất định là nàng cố ý, kiên quyết chỉnh mình, đừng nhìn bề ngoài ngượng ngùng, đáy lòng không chừng còn đang cười trộm.
Không trách Cố Nhược nghĩ như vậy, thật sự là Khương Tân Nhiễm thời niên thiếu có quá nhiều tiền án.
Thiếu nữ tinh nghịch thích đùa dai, nàng thường dùng đôi mắt ngọt ngào vô tội mà che giấu, trêu chọc Cố Nhược mới biết yêu mặt đỏ tới mang tai mới bỏ qua, sau đó sẽ là tiếng cười khanh khách, nói: "Nhược Nhược, làm sao em dễ đỏ mặt như thế chứ, thật là đáng yêu, mau tới đây, để cho chị ôm ôm yêu thương nào."
Thật ra Cố Nhược lớn hơn một tuổi so với nàng, nhưng thời điểm nàng đắc ý sẽ thích tự xưng mình là chị.
Nhưng mà cô không biết, thường hay đỏ mặt chính là cô, hơn nữa thời điểm hai má đỏ bừng đẹp vô cùng, chẳng qua là thường luôn mạnh miệng, rõ ràng thẹn thùng không chịu được, vậy mà còn giương cổ đỏ mặt không chịu thừa nhận, "Tôi đỏ mặt? Chuyện cười!"
Cố Nhược hôm nay đã tu luyện bộ dạng bình thản như thường, không còn là cô gái hiền lành chỉ biết ngượng ngùng không nói ra lời, mà năm tháng cũng không bào mòn Khương Tân Nhiễm nhiều lắm, mặt nàng vẫn ngượng ngùng xấu hổ, trông tươi đẹp động lòng người.
Cố Nhược cảm ơn thời gian đã khoan dung với Khương Tân Nhiễm, đáy lòng ôn nhu suy nghĩ, chắc là người phụ nữ trong ngực mình hoàn mỹ đến mức quá đáng, bất kỳ một phần chỉnh sửa nào cũng làm hỏng vẻ đẹp này, cho nên thời gian mới thủ hạ lưu tình với nàng, không đành lòng tổn hại đến vẻ đẹp tự nhiên của nàng.
Cố Nhược buông cánh tay xuống, Khương Tân Nhiễm nhân cơ hội trốn khỏi khuỷu tay cô, cách xa mấy bước, hít thở sâu vài cái, xoa dịu nhịp tim rối loạn, sau đó nhìn ID người gọi trên điện thoại.
Một cái liếc mắt, chân mày nàng nhíu chặt, đôi mắt nóng bỏng thoáng chốc lạnh đi.
Cố Nhược cảm nhận được sự thay đổi của nàng, cảnh giác nhìn sang.
Khương Tân Nhiễm nhận điện thoại, lãnh đạm nói: "Chuyện gì?"
Đầu điện thoại bên kia là mẹ Khương Tân Nhiễm, Khương Bội Lan.
Mẹ ruột.
Ai không biết còn tưởng rằng là người xa lạ, giữa mẹ con ruột thịt nào có lãnh đạm như vậy.
"Tân Nhiễm, gần đây thân thể như thế nào? Học tập có bận rộn hay không?" Lời nói Khương Bội Lan hiền từ ân cần.
Khương Tân Nhiễm không kiên nhẫn, "Mẹ, có chuyện gì nói thẳng đi."
"Ừ... Là như vầy..." Khương Bội Lan trở nên hơi khúm núm, "Cuối tuần này là sinh nhật ba Ngô, người trong nhà đều trở về, hai ngày trước ông ấy còn hỏi con có về hay không, mẹ nói chủ kiến do con quyết định, mẹ không dám tự tiện thay con làm chủ, cho nên tới hỏi con một chút, Tân Nhiễm, cuối tuần này con sẽ trở về chứ? Cho ba Ngô con một chút mặt mũi, không chỉ ông ấy, còn có mẹ, em trai, cũng nhớ con."
Khương Bội Lan nói xong, hồi hộp chờ câu trả lời của Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm thờ ơ trầm mặc một hồi lâu, mới phát ra tiếng khinh thường từ trong lỗ mũi cười nhạt, "Ông ấy không phải ba con."
Nhất thời Khương Bội Lan cứng họng.
Cố Nhược ở sau lưng Khương Tân Nhiễm tập trung lắng nghe, chỉ nghe hai câu liền đoán được người gọi tới là ai, cô đứng dậy, tỉnh bơ đứng sau lưng Cố Nhược, vểnh tai nghe.
Chỉ nghe trong điện thoại truyền tới giọng nói cầu khẩn: "Coi như ông ấy không phải ba ruột của con, dù gì thì con cũng phải kêu ông ấy một tiếng chú chứ? Từ nhỏ đến lớn ông ấy cho con ăn cho con mặc, cho con học đến lớn..."
Chưa nói xong, lửa giận của Khương Tân Nhiễm nổi dậy: "Con lên đại học là dựa vào vay tiền hỗ trợ học tập, không có dính một phân tiền của ông ta, nhưng tiền trước kia chờ công việc của con sau này cũng sẽ trả lại cho ông ta không ít hơn phân nào, mẹ không cần khen ông ấy như hoa, ai không biết còn tưởng ông ta là người lương thiện!"
Cố Nhược từ phía sau nhìn chăm chú vào người phụ nữ sắp xù lông này, đoán rằng dạ dày nàng đau cũng chỉ mới hơi giảm bớt mà thôi, lo lắng nàng kích động sẽ dễ khiến dạ dày co rút, lại phát đau, liền đem tay khoác lên vai nàng, tỏ ý mọi chuyện đều có mình ở đây, không đáng để nổi giận.
Bàn tay khoác trên vai khiến tâm tình Khương Tân Nhiễm trấn định không ít, nàng áp chế bực tức nói: "Mẹ, nếu mẹ muốn gặp con, có thời gian có thể đi ra ngoài ăn bữa cơm với con, nhưng khiến cho con trở về, không thể nào."
"Tân Nhiễm, coi như mẹ xin con không được sao?" Giọng nói Khương Bội Lan nghe đến đáng thương, "Con không về, con... Chú Ngô ông ấy... Nhất định sẽ mắng mẹ không giống như người làm mẹ, ngay cả con gái mình cũng không quan tâm..."
Phút chốc, trong lòng Khương Tân Nhiễm không nỡ.
Cho dù nói như thế nào, bây giờ người đang van xin ở trong điện thoại này, là mẹ ruột của nàng.
Đáy lòng xông tới một cổ chán nản không nói ra được, tinh thần nàng mệt mỏi, uể oải nói: "Mẹ, đây là một lần cuối cùng, lần sau không được phá lệ..."
"Được, tốt!" Khẩu khí Khương Bội Lan nhẹ nhõm, "Mẹ sẽ thu dọn phòng cho con, phòng con lúc trước mẹ vẫn luôn khóa, đồ của con đều ở đấy, không để cho người khác đụng tới!"
Sau khi Khương Tân Nhiễm cúp điện thoại, giống như tinh thần bị người khác hút cạn, hai mắt tối sầm, đầu váng mắt hoa, may mà Cố Nhược ở sau lưng, kịp thời đỡ nàng.
Mỗi lần đều là một lần cuối, ngoài miệng sảng khoái đáp ứng, Khương Tân Nhiễm biết, vĩnh viễn sẽ có lần tiếp theo.
Có biện pháp gì sao? Khương Tân Nhiễm biết, mẹ nàng không hề dễ dàng, tái hôn, lại mang theo con chồng trước, lúc đó Ngô Kiệt Văn là lựa chọn tốt nhất.
Khương Bội Lan quá mức yếu đuối, phải dựa vào người khác mới có thể sống.
Khương Tân Nhiễm thương tiếc với bất hạnh của mẹ mình, nhưng lại rất tức giận.
Cũng may lần này có Cố Nhược.
Cố Nhược gắng sức khiến cho tinh thần Khương Tân Nhiễm không sa sút như vậy, thêm mấy phần lực, bây giờ nàng và Cố Nhược ngay cả bạn cũng không phải, nhiều lắm thì coi như quen biết đã lâu, nhưng vẫn tùy hứng dựa trên người cô mở miệng nói: "Cố Nhược, cuối tuần này cô có rảnh không?"
"Tôi đi theo em." Cố Nhược không đợi Khương Tân Nhiễm nói ra, đã không chút do dự đáp ứng.
Khương Tân Nhiễm gật đầu một cái, mệt mỏi nói: "Cảm ơn, coi như là tôi thiếu cô một ân huệ."
Nàng sợ nhất là thiếu ân huệ, một chút cũng không tốt.
...
Chạng vạng tối thứ sáu, Khương Tân Nhiễm tắm rửa thay quần áo, đến bên lề đường cửa trường học chờ Cố Nhược.
Chiếc xe sang trọng lần trước Cố Nhược đưa nàng về quá mức chói mắt, ngày hôm sau mấy bức ảnh trong sân trường trên diễn đàn trở nên điên cuồng, loại chuyện như tin đồn mang quan hệ bất chính này vĩnh viễn là đề tài đám đông hứng thú nhất, Khương Tân Nhiễm cũng không muốn trở thành nhân vật chính trong scandal lần nữa.
Lần này không có tài xế, Cố Nhược tự mình lái xe, hẳn là cô dùng xe cá nhân, khiêm tốn mà không khoe khoang, khiến cho Khương Tân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tân Nhiễm vốn định ngồi hàng sau, nghĩ lại, lần này vốn là Cố Nhược tử tế hỗ trợ, thật không có lễ độ nếu mình từ chối cô ngồi cách xa vạn dặm, đấu tranh tư tưởng một hồi, ngồi kế bên ghế lái.
"Vẫn còn ở chỗ cũ hả?" Sau khi lên xe, Cố Nhược hỏi.
"Ừ." Khương Tân Nhiễm gật đầu, thắt chặt dây an toàn.
Cố Nhược không hỏi thêm nữa, lái xe sang địa điểm cần đến.
Tâm trạng Khương Tân Nhiễm không tốt, suốt đoạn đường không nói lời nào, lúc sắp đến nơi, mới tự cười: "Làm khó cho cô nhớ đến chỗ này."
Ánh mắt Cố Nhược khẽ động.
Đâu chỉ có nhớ.
Con đường này cô đã ghi nhớ mấy chục ngàn lần ở trong đầu. Thời niên thiếu, đích đến của con đường này chính là Khương Tân Nhiễm.
Khương Bội Lan và Ngô Kiệt Văn ở trong khu biệt thự cũ kĩ.
Khương Tân Nhiễm về nhà khiến cho bố dượng Ngô Kiệt Văn cao hứng vô cùng, cố ý mở một chai rượu quý hoan nghênh nàng.
Khương Tân Nhiễm thấy mặt hắn liền muốn ói, toàn bộ quá trình không có sắc mặt tốt, Cố Nhược cũng một mực trầm mặc.
Ngô Kiệt Văn nhiều lần thuyết phục Khương Tân Nhiễm uống rượu, Khương Tân Nhiễm nói không uống, ngay cả lý do để giữ mặt mũi cho hắn cũng lười bịa, Khương Bội Lan kinh hồn táng đảm.
Ngô Kiệt Văn nhìn rất ôn hòa, cũng không có cảm giác lúng túng, cười ha hả tự mình uống, vô cùng hứng thú.
Tiệc sinh nhật vào ngày mai, Khương Tân Nhiễm muốn ở một đêm, Cố Nhược cũng đề nghị ngủ lại.
Khương Bội Lan không biết Khương Tân Nhiễm mang bạn về, không có chuẩn bị phòng dư, vội vàng nói bây giờ đi thu dọn, Cố Nhược nói: "Dì không cần gấp rút, con ở phòng Nhiễm Nhiễm là được rồi."
Một tiếng tự nhiên quen thuộc, "Nhiễm Nhiễm", khiến trong lòng Khương Tân Nhiễm giật mình, giương mắt nhìn cô.
Nhưng mà không có từ chối.
Phòng ngủ Khương Tân Nhiễm từng ở chỉ có một chiếc giường đơn dài một mét hai, sau khi các cô vào phòng, Khương Tân Nhiễm đi trước đến bên cạnh tủ quần áo, mở tầng để chăn ra, thấy trong ngăn kéo nhét đầy chăn nệm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thừa dịp Cố Nhược đi rửa tay, dùng sức kéo chăn trong ngăn tủ trải dưới đất, chờ lúc Cố Nhược đi ra, đã bày xong.
Cố Nhược quét mắt qua một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Khương Tân Nhiễm.
"Chịu đựng một đêm đi, cô là khách, cô ngủ giường, tôi ngủ đất, ủy khuất cô."
Cố Nhược không nói gì gật đầu một cái, cầm quần áo mình đi tắm.
Cô tắm rất nhanh, trên người mang hơi nóng, chân trần đi ra, tóc đen nhánh búi lên rất tùy ý, một sợi tóc rũ xuống từ bên cổ đến xương quai xanh, xoắn trên xương quai xanh xinh đẹp tuyệt trần.
Khương Tân Nhiễm chỉ nhìn một cái liền miệng đắng.
Cố Nhược mặc váy ngủ lụa trắng, làn da được bao bọc trong lớp vải sa tanh, trắng như sữa bò, chỉ có bờ vai tròn trịa được tô điểm thêm chút mê người.
Kết cấu nhẹ nhàng của lụa tôn lên vòng eo thon như liễu của cô, cô đi chân trần về phía Khương Tân Nhiễm, có mấy phần yếu đuối quyến rũ.
Ngón chân xinh đẹp từng chút giẫm lên sàn nhà, giống như giẫm lên trên lòng Khương Tân Nhiễm.
Ngay cả đôi mắt từ trước đến giờ không chút rung động nào, cũng mờ mịt bốc lên hơi nước, sóng ngầm lưu chuyển, vốn đuôi mắt của cô hơi vểnh lên, vào lúc này thì lại càng câu người, thờ ơ trêu chọc một cái, khiến tim Khương Tân Nhiễm đập thình thịch.
Cố Nhược trước mặt mọi người thật cô độc, cao ngạo.
Chỉ có lúc này, mới có thể thấy mặt khác cô lại xinh đẹp động lòng người.
Mà người phụ nữ này giống như không biết mị lực của mình, thản nhiên bình tĩnh đến gần Khương Tân Nhiễm, nhìn nàng ngơ ngác, đôi môi hơi hé mở, đôi mắt quyến rũ cong lên, nghiêng người về phía trước, cố ý đến gần hơn.
Đôi môi bị hơi nước xông đến ửng đỏ vẽ ra hình dáng hoàn mỹ, hơi thở như lan, khí tức vây quanh Khương Tân Nhiễm, làm nàng muốn say, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT