Chương 303
“Sao Vũ Hào cũng ở đây?” Triệu Phương Loan liếc thấy Hạ Vũ Hào mặc đồ bệnh nhân đang nằm trên giường bên cạnh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hướng Thu Vân mím chặt môi, cúi đầu không nói gì.
“Lúc gọt táo không cẩn thận nên bị thương ở tay” Hạ Vũ Hào thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau đó lại cúi đầu xuống.
“Gọt táo bị thương ở tay thôi sao lại phải nằm viện?” Nhìn sắc mặt anh không giống chỉ bị thương nhẹ. Triệu Phương Loan bước tới: “Đưa vết thương mẹ xem nào”
Vũ Hào duỗi lòng bàn tay cho bà xem: “Lúc gọt táo cứ mãi suy nghĩ, nên thay vì cán dao con lại cầm nhầm vào lưỡi dao”
Triệu Phương Loan liếc mắt nhìn vết thương trên lòng bàn tay, ậm ừ, nhưng có vẻ ám chỉ ý khác: “Con cái lớn hết rồi, trong lòng nhiều suy nghĩ thật.
Gọt táo lại thành vết thương thế này sao? Mượn cớ cũng nên hợp lý một chút chứ.
Sao hôm nay mẹ lại đến?” Hạ Vũ Hào làm như không nghe thấy ý tứ sâu xa trong lời nói của bà, thu tay lại rồi hỏi.
“Nấu chút canh muốn mang đến cho Thu Vân.” Triệu Phương Loan ra hiệu bảo người giúp việc múc canh ra, sau đó nhìn anh, có chút bất bình nói: “Sao con lại ở trong phòng bệnh của Thu Vân? Mẹ đã bảo con mấy ngày này đừng đến làm phiền Thu Vân mà
Hạ Vũ Hào liếc về phía Hướng Thu Vân và nói: “Đã qua thời kỳ nguy hiểm”
Hướng Thu Vân cau mày, nhưng không nói gì, thì xem như đã ngầm thừa nhận.
Nghe vậy Triệu Phương Loan cũng không tính toán chuyện Hạ Vũ Hào sẽ đến phòng bệnh của Hướng Thu Vân nữa.
“Cô Hướng, đây là canh bà chủ đã đích thân nấu cả đêm đó. Cô nếm thử xem mùi vị thế nào. Người giúp việc bưng đến một bát canh trước, mỉm cười đưa cho Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân đã lâu chưa có gì vào bụng nên cũng hơi đói. Cô nói cảm ơn rồi cầm bát canh uống từng ngụm. *Câu chủ. Người giúp việc cầm lấy một cái bát khác đưa cho Hạ Vũ Hào,
Hạ Vũ Hào nằm ở trên giường không nhúc nhích, mà thật ra cũng không nhúc nhích được: “Tôi chưa muốn uống, đề đó trước đi.
“Ngồi dậy uống một chút đi. Tốt cho sức khỏe. Triệu
Phương Loan cầm lấy bát đưa cho anh và nói.
Hạ Vũ Hào mỉm cười, cảm giác nóng rát trong cổ họng đã giảm bớt, nhưng vẫn còn hơi đau: “Bây giờ con đang buồn nôn, không uống đầu.
Trước giờ anh không khi nào chối đây đẩy như vậy,
Triệu Phương Loan cảm thấy nghi ngờ. Bà liếc anh một cái, sau đó đột nhiên vén quần áo anh lên.
“Vẫn còn thuốc mê nên không động đậy được đúng không” Bà nhìn vết thương trên bụng anh hỏi.
Nghe đến đây, động tác uống canh của Hướng Thu Vân chậm lại, ánh mắt trở nên u ám nhìn hai mẹ con họ.
Hạ Vũ Hào bình thản vâng dạ: “Mẹ kéo áo con xuống giùm đi. Thế này hơi lạnh”
“Bị thương sao vậy?” Triệu Phương Loan xem xong vết băng bó thì kéo quần áo anh lại sau đó cất tiếng hỏi.