Chương 302

Có lẽ do thiếu oxy, môi anh trở nên khô khốc, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán.

Hướng Thu Vân nhìn thấy mắt anh tối dần, hơi thở hồn hển, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên má xuống áo quần. Một lúc sau, lực tay cô không còn tăng thêm nữa, sau đó lại đột nhiên thả tay ra, sắc mặt cực kỳ khó coi đứng sang một bên.

“Trong lòng em vẫn có tôi.” Hạ Vũ Hào họ khan hai tiếng, gương mặt anh tuấn vẫn chưa hết đỏ. Anh có vẻ không mấy dễ chịu thế nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.

Câu nói này khiến mắt Hướng Thu Vân có chút hoảng loạn. Cô quay đầu lại nhìn anh mỉa mai: “Tôi không giết anh vì giết anh chỉ tổ bẩn tay tôi thôi!”

Hạ Vũ Hào không trả lời, nhưng xem ra tâm trạng rất tốt.

Thái độ anh như vậy khiến Hướng Thu Vân khó chịu hết chỗ nói. Cô lạnh lùng liếc anh một cái: “Bây giờ tôi không giết anh vì anh vẫn còn hữu dụng!”

“Thay đổi lý do nhanh vậy sao?” Hạ Vũ Hào đã hô hấp được bình thường, vẻ mặt thản nhiên nhưng ánh mắt có chút trêu chọc.

Khuôn mặt của Hướng Thu Vân lúc ửng hồng, lúc xanh mét, lúc lại trắng bệch, cứ như một bảng màu bị đảo lộn. Cô nôn nóng muốn chứng minh cho anh biết rằng cô không giết anh ta thật sự là vì anh vẫn còn tác dụng: “Anh cho rằng tôi đang kiếm cớ sao?”

Vũ Hào chỉ khế nhưởng mày, không nói tiếng nào.

“Giang Hân Yên bày đủ mưu kế, chẳng qua là vì muốn được ở bên anh. Tôi và anh ở bên nhau, người không vui nhất chính là cô ta!” Hướng Thu Vân cau mày nói.

Niềm vui trong mắt Hạ Vũ Hào thêm một chút: “Vì thế em đồng ý ở bên tôi sao?”

“… Hướng Thu Vân cau mày: “Tôi không đồng ý thì anh có thả tôi đi không?”

Hạ Vũ Hào: “Không.

Anh im lặng một lát, sau đó lại nhìn cô mà nói thật nghiêm túc: “Nếu em chịu kết hôn với tôi rồi sinh cho tôi hai đứa con nữa thì Hân Yên sẽ càng cảm thấy không vui.

“Hạ, Vũ, Hào!” Hướng Thu Vân rít từng chữ qua kế răng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Hạ Vũ Hào kiếm chế lại vẻ vui vẻ một chút: “Ở bên tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lại những lỗi lầm trước đây. Chỉ cần em đừng nói rời xa tôi, em muốn trả thù Hãn Yên, trả thù nhà họ Giang thế nào, tôi đều có thể giúp em”

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, cơn đau rát ở cổ họng vẫn chưa tan: “Không giết tôi nhưng em muốn làm gì tôi cũng được. Thỏa thuận này đối với em mà nói là vô cùng có lợi, có lợi hơn là em phải tự đi tính kế một mình. Em nghĩ sao? “

Sắc mặt Hướng Thu Vân rất xấu, nhưng cũng không vội từ chối.

Như Hạ Vũ Hào đã nói, những điều kiện mà anh đưa ra đúng là có lợi hơn cô làm một mình. Quan trọng nhất là cô cũng không có cách nào rời đi!

Theo tình hình trước mắt thì lựa chọn tốt nhất là đồng ý với anh.

Nhưng về mặt tình cảm, cô không thể chấp nhận việc phải ở bên anh. Những điều tồi tệ mà anh đã làm với cô, mỗi một chuyện đều đủ để cô hận anh cả đời! ‘Cốc cốc cốc!

Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.

Hướng Thu Vân bây giờ cũng chưa biết phải lựa chọn thế nào, nên cô lùi lại ngồi lên giường bệnh: “Vào đi.” Cánh cửa bật mở, Triệu Phương Loan bước vào, theo sau là một người giúp việc trên tay mang theo hai bình giữ nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play