Chương 304

Hạ Vũ Hào nói một hơi: “Chỉ bị thương nhẹ thôi, qua một thời gian sẽ khỏi. Mẹ đừng quá lo lắng

Thấy anh không chịu nói gì thêm, Triệu Phương Loan nhíu mày nhưng cũng không ép anh nữa. Bà đứng dậy định đặt canh lên bàn, chợt nhìn thấy vết xanh tím trên cổ anh: “Trên cổ lại là chuyện gì nữa?”

Cái bát trên tay Hướng Thu Vân rung lên, nước súp bên trong suýt chút đã đổ xuống đất.

“Không sao. Hạ Vũ Hào cau mày nhìn sang Hướng Thu Vân, khi thấy súp vẫn chưa bị đổ lên người cô, lông mày của anh ta mới giãn ra.

Người giúp việc nhìn sắc mặt Hướng Thu Vân tái nhợt nên hỏi: “Cô Hướng, sao bỗng dưng sắc mặt cô xấu vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?”

Triệu Phương Loan nghe vậy thì theo ánh mắt của người giúp việc nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân. Bà quay lại nhìn vết bầm trên cổ của con trai mình rõ ràng là do tay phụ nữ.

“Không có gì.” Hướng Thu Vân liếm đôi mỗi đã khô khốc của mình.

Người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Vậy cô uống thêm canh xương đi, rất bổ đẩy. Thần sắc của cô có vẻ không tốt.

“Vâng, cảm ơn” Hướng Thu Vân biết Triệu Phương Loan đang nhìn mình, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Cô không biết bác gái có đoán ra được sự thật chưa.

Cô có thể bóp chết Hạ Vũ Hào mà không thấy cắn rứt chút nào, nhưng dù sao đó cũng là con trai ruột của bác gái. Bác gái đối với cô rất tốt, cô hơi tham lam khi không muốn để bác gái biết những chuyện này.

“Hai đứa thường ngày cãi vã đánh nhau thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Triệu Phương Loan nhìn Hạ Vũ Hào và

Hướng Thu Vân với ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa: “Mỗi người chỉ được sống một lần, chết đi rồi thì không còn gì cả. Bây giờ Hướng Thu Vân có thể khẳng định bác gái đã biết về việc cô siết cổ Hạ Vũ Hào. Trên mặt cô không còn chút máu, hai tay nam chặt, hàng mi dày cong vút như cánh bướm khẽ run rẩy.

Bầu không khí chìm vào im lặng, dường như có một tảng đá lớn đè lên lưng cô, đè nặng đến mức cô không thể đứng dậy.

Người giúp việc không biết xảy ra chuyện gì nên cứ ngơ ngác, chỉ cảm thấy không khí trong phòng bệnh có chút kỳ lạ.

“Trước đây đều là lỗi do con. Hạ Vũ Hào phá tan bầu không khí im lặng, trước mặt mẹ mình anh nhận hết tất cả trách nhiệm: “Là do con hại Thu Vân suýt chết mấy lần. Sau này con sẽ không để xảy ra những chuyện thế này nữa.

Nghe đến đây, Triệu Phương Loan tạm thời gác lại chuyện không vui, kinh ngạc nói: “Hai đứa…

“Không có gì, chỉ là giải quyết xong một số hiểu lầm thôi” Hạ Vũ Hào nói: “Có một số chuyện có hối hận cũng đã vô ích. Con chỉ muốn cố gắng hết sức để bù đắp lại.”

Triệu Phương Loan nhìn thoáng qua vết bầm trên cổ

Hạ Vũ Hào. Bà im lặng, sau cùng mới hỏi Hướng Thu Vân “Hai đứa … thật sự làm hòa rồi sao?”

Hướng Thu Vân lại liếm đôi môi khô rát, không biết nên trả lời như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play