Chương 245

Hạ Vũ Hào cau mày trong vô hình, đáy mắt u ám mờ mịt nhưng không nói gì cả.

“Khi cô Hướng ra tù thì xương chân phải bị tổng giám đốc Hạ đánh gãy đó đã mọc hơi lệch rồi. Lần này cô ấy lại đắm mình dưới cơn mưa xối xả và chịu lạnh trong thời gian dài như vậy, sau khi kiểm tra thì bác sĩ Phương cho biết một phần tế bào ở chân phải của cô ấy đã hoại tử.”

“Tóm lại, muốn chữa lành cái chân của cô Hướng là một điều rất khó khăn.” Lục Thanh Sơn nói.

Hướng Thu Vân rũ mắt xuống, hàng lông mi khế run lên, nằm đấm buông thống ở hai bên người không khỏi siết chặt lại.

Rất… khó khăn ư? “Tiền bạc không phải là vấn đề.” Hạ Vũ Hào thở gấp hơn bình thường một chút: “Chỉ cần anh có thể chữa lành chân của cô ta thì ngoại trừ phương diện thù lao tiền bạc, tôi có thể đáp ứng một yêu cầu mà anh đưa ra.

Lục Thanh Sơn khẽ cười một tiếng khi nghe thấy vậy, lúm đồng tiền nơi khoé miệng mang theo vẻ mỉa mai nhàn nhạt: “Nhưng đối với loại bác sĩ như tôi mà nói, tiền bạc không phải là vấn đề, có thể có được một điều hứa hẹn của ngài cũng không phải là chuyện gì đáng mừng”

Anh ta quay lại nhìn Hướng Thu Vân và chỉ vào chân phải của cô: “So với điều đó thì thời gian điều trị tốt nhất của bệnh nhân càng có sức hấp dẫn với tôi hơn, nhưng mà.”

Anh ta lại nhìn sang Hạ Vũ Hào và chậm rãi nói: “Thời gian điều trị tốt nhất đã bị tổng giám đốc Hạ làm trễ nải rồi”

Hướng Thu Vân mím chặt môi, sắc mặt dần tái nhợt, cho dù ngay từ lúc đầu, cô đã không có quá nhiều hy vọng về việc chữa lành chân mình, nhưng khi nghe thấy Lục Thanh Sơn nói vậy vào lúc này thì trong lòng của cô vẫn có chút thất vọng và cay đắng.

“Thời gian điều trị tốt nhất là cái gì với tổng giám đốc

Hạ chứ” Thím Lưu mỉa mai nói: “Cái chân của Thu Vân cũng là do anh ta đánh gãy mà!”

Hạ Vũ Hào cau mày, lần này không hề nhanh chóng giãn ra: “Không cần phải nói với tôi nhiều như vậy, anh chỉ cần nói cho tôi biết có thể chữa khỏi hay không.

“Xương mọc lệch còn dễ giải quyết, nhưng một phần tế bào hoại tử mới là vấn đề lớn.” Lục Thanh Sơn nhìn Hạ Vũ Hào: “Nhờ có anh nên việc có thể chữa khỏi hay không là một điều rất khó nói.

Hạch cổ của Hạ Vũ Hào nhúc nhích, hai mắt dần tối sầm lại, hai tay buông thống ở hai bên người khế nằm chặt, thả lỏng rồi lại nắm chặt lần nữa.

Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc: “Vì đã tệ như thế rồi thì không làm phiền bác sĩ Lục nữa.

Cô không muốn điều trị trong thời gian lâu như thế rồi thông báo rằng cái chân chỉ có thể như vậy, không thể chữa lành được. Kết quả như vậy đối với cô mà nói không khác gì với việc nghe tin mình bị gãy chân lần nữa.

“Không làm phiền, con người tôi chính là thích thử thách” Lục Thanh Sơn mỉm cười với cô, khi quay sang Hạ Vũ Hào thì lúm đồng tiền hơi mờ đi một chút: “Theo mặt lý thuyết, tổng giám đốc Hạ không phải là người thân của bệnh nhân, cũng không phải là cấp trên hay là người thuê tôi, tôi không nên đòi hỏi tổng giám đốc Hạ bất cứ điều gì cả n

Hạ Vũ Hào liếc nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt dừng lại trên đôi môi nứt nẻ của cô rồi dời mắt đi, ngắt lời của anh ta: “Anh có thể đưa ra bất kỳ mọi yêu cầu.

“Không cần đâu. Hướng Thu Vân mở lời trước Lục Thanh Sơn: “Tôi đã què hai năm và cũng quen với nó từ lâu rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play