Chương 244

“Đi vào mà không gõ cửa, sự gia giáo của gia đình tổng giám đốc Hạ thật đáng lo ngại mà!” Thím Lưu cười ha hả nhìn anh và nói năng không nể tình gì cả.

“Cháu đến chỗ của mình, dường như không cần phải làm điều thừa này! Căn phòng bệnh VIP này được dành riêng cho Hạ Vũ Hào, anh nhàn nhạt nói một câu rồi cúi đầu hỏi Lục Thanh Sơn: “Chân của cô ta như thế nào?”

Lục Thanh Sơn thả ống quần của Hướng Thu Vân xuống, đứng lên cười: “Xin lỗi tổng giám đốc Hạ, đây là chuyện riêng của bệnh nhân, tôi không thể nói cho ngài biết.”

“Anh không nói thì nghĩ rằng tôi không có cách nào để biết à?” Hạ Vũ Hào nhếch miệng, anh đặt chiếc cặp công sở trong tay cùng với hộp giữ nhiệt lên bàn.

Lục Thanh Sơn đang thu dọn đồ đạc trong hộp thuốc thì ngẩng đầu lên nhìn anh khi nghe thấy vậy: “Tổng giám đốc Hạ à, cuối cùng có biết được hay không là chuyện của tổng giám đốc Hạ, còn nói hay không là chuyện của tôi.

“Bác sĩ Lục rất có cá tính” Hạ Vũ Hào nói một câu đầy ẩn ý, anh chỉ vào hộp giữ nhiệt ở trên bàn và nói với Hướng Thu Vân: “Mẹ tôi bảo mang đến”

Lục Thanh Sơn vuốt những nếp nhăn hiện ra vì ngồi xổm: “Tôi xem như là tổng giám đốc Hạ đang khen tôi vậy.

“Bác sĩ Lục muốn nghĩ sao là chuyện của bác sĩ Lục.

Hạ Vũ Hào rót một bát canh gà rồi đưa tới trước mặt

Hướng Thu Vân, ngắn gọn nói: “Uống đi. Hướng Thu Vân chỉ nhìn thoáng qua bát canh gà rồi dời mắt đi, lạnh nhạt nói: “Bệnh nặng mới khỏi, ăn không được thịt, ngửi không được tanh, cám ơn lòng tốt của tổng giám đốc Hạ, nhưng không cần đâu.”

“Uống đi” Hạ Vũ Hào đặt cái bát vào trong tay của Hướng Thu Vân rồi lặp lại.

Hướng Thu Vân mím môi, sắc mặt của cô hơi khó coi và bưng cái bát lên, nhấp môi một ngụm canh gà. Lục Thanh Sơn thu dọn đồ đạc xong rồi đậy nắp lại: “Dường như tổng giám đốc Hạ thích làm khó người ta nhỉ?”

“Bác sĩ Lục đã học qua tâm lý học sao?” Hạ Vũ Hào nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch nhưng có chút khá hơn của Hướng Thu Vân, ảnh mắt tạm bình thường trở lai.

Lục Thanh Sơn gật đầu: “Một chút thôi, cũng giống như những gì người thường biết vậy, không thể so với một bác sĩ tâm lý.”

“Vậy thì tốt” Hạ Vũ Hào nhếch môi: “Nếu không thì e rằng anh sẽ là một lang băm.

Lục Thanh Sơn khế sững sờ khi nghe thấy vậy, lúc này anh ta mới phản ứng lại là anh đang đáp lại câu nói ‘làm khó người ta mà mình vừa nói, không khỏi cười nói rằng: “Tổng giám đốc Hạ lượn một cái vòng lớn thật.

Hạ Vũ Hào nhếch miệng vô nghĩa, nhận lấy cái bát trong tay của Hướng Thu Vân rồi đặt lên bàn: “Cô không cần phải đi làm trong khoảng thời gian này, ở lại bệnh viện để điều trị cái chân

Hướng Thu Vân cau mày, đang định nói thì bị thím Lưu nói trước: “Vậy tôi thay Thu Vân cám ơn ngài”

“Ừm.” Hạ Vũ Hào mặt mày lạnh lùng liếc nhìn cái chân của Hướng Thu Vân, mở miệng ra nhưng không nói gì.

Lục Thanh Sơn khế nhướng mày khi thấy vậy rồi nói: “Tổng giám đốc Hạ cũng không cần đi hỏi người khác đâu, tôi có thể nói đại khái cho anh biết về tình trạng chân của cô Hướng. Nếu như cái chân của cô ấy được điều trị kịp thời sau khi bị anh đánh gãy vào hai năm trước thì cô ấy đã có thể nhanh chóng bình phục.

“Nhưng cô ấy lại bị đưa vào tù trong khoảng thời gian đó, nếu tôi không đoán sai thì chân của cô Hướng trong khoảng thời gian đó lại bị rất nhiều người đánh, hơn nữa còn bị công trong một thời gian. Anh ta quay đầu nhìn sang Hướng Thu Vân: “Đúng không, cô Hướng?”

Hạch cổ của Hạ Vũ Hào khế nhúc nhích khi nghe thấy vậy, ngón tay phải hơi cong lên và gõ nhẹ vào bên chân, hàm và lưng căng cứng một cách không tự nhiên. Hướng Thu Vân liếc nhìn về phía của Hạ Vũ Hào và nói với giọng khẽ mỉa mai: “Có đúng hay không thì tổng giám đốc Hạ hẳn càng biết rõ hơn người đương sự tôi đây”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play