Chương 227

“Không phải” Cô khẽ nhíu mày, lạnh giọng cắt ngang lời của bà ấy, sau đó chuyển hướng sang Lâm Quỳnh Chi và Hướng Quân, sắc mặt hơi có vẻ hòa hoãn: “Em không sao, anh và chị dâu đừng lo lắng”

Vu Tuệ Doanh nhìn thấy cô và Hướng Quân, Lâm Quỳnh Chi thân cận như vậy, chỉ lạnh nhạt với mỗi bà ấy, lại thêm hôm nay Hứa Bách Tùng nói ra những lời xuyên tim kia, Vu Tuệ Vân phút chốc từ trong đó cảm thấy bi thương, thân thể lảo đảo mấy lần.

“Mẹ.” Lâm Quỳnh Chi thấy vậy nhanh chóng tiến lên đỡ lấy bà ấy.

Vu Tuệ Doanh dựa vào trên người cô ấy, nước mắt dâng lên, nhìn sang cô: “Thu Vân, có phải con đang trách mẹ hai năm trước không lên tiếng nói chuyện thay con hay không?”

Cô rũ mắt xuống, không đối diện với bà ấy, cũng không lên tiếng.

Hai năm trước cô bị đưa vào ngục tù, lúc cô biến thành quân cờ chỉ cảm thấy rất oan ức, khổ sở, còn có nỗi đau sau khi bị Giang Hân Yên phản bội nhưng chưa từng oán trách bố mẹ.

Chẳng qua sau khi cô ra tù, thái độ mà bố mẹ đối đãi với cô… Ôi! “Năm đó… năm đó con làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo lái xe đụng người kia, mẹ thật sự… thật sự là không có mặt mũi nào mở miệng nói giúp con được!” Vu Tuệ Doanh đau đớn khôn nguôi: “Mẹ trơ mắt nhìn con… con bị đưa vào trong tù, mẹ… trong lòng mẹ cũng rất khó chịu!”

Cô không thể nói rõ được trong lòng mình đến cùng có cảm giác gì, chỉ là không được tốt cho lắm. Cô khế nhíu mày siết chặt nắm tay nói: “Đừng nói nữa.

Mấy lần lưỡng lự ở ranh giới sinh tử, có một số chuyện cô đã sớm vỡ lẽ ra được.

Hai mắt Vu Tuệ Doanh sưng húp giống như hạch đào, nhìn đến loại thái độ này của cô, trong lòng càng thêm khó chịu: “Con nói quan hệ của con và Giang Hân Yên tốt như vậy, sao con có thể… sao có thể vì Vũ Hào thích Hân Yên, lại… muốn lái xe đụng… chết con bé chứ?”

Lúc Lâm Quỳnh Chi nghe được một nửa đã muốn ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

“Tôi… nói..” Giờ phút này, căm phẫn chảy xuôi trong máu, kêu gào ầm ĩ. Cô đột nhiên đứng bật dậy, từ trong kế răng nặn ra mấy chữ: “Câm… miệng!”

Không tin tưởng cô!

Không tin tưởng cô!

Không tin tưởng cô!

Mắt cô đỏ ngầu, bước tới trước mặt Vu Tuệ Doanh, từng tế bào trên khắp cơ thể cô đều căng chặt: “Tôi đã từng nói rất nhiều lần rồi, tôi không có làm, tôi không có làm, tôi không có làm! Vì sao lại không tin tôi hả?”

Cô trở tay chỉ vào chính mình, chất vấn nói: “Tôi mới là đứa con gái mà bà mang thai mười tháng sinh ra, sao bà lại không tin tôi, lại đi tin tưởng Giang Hàn

Yên kia chứ?”

Vu Tuệ Doanh lùi về phía sau hai bước, nhìn dáng vẻ dữ tợn của cô kề sát như vậy, giật mình nói: “Mẹ..”

“Chỉ bởi vì thường ngày tôi rất hay làm ầm ĩ lên, không được “khôn khéo nghe lời” như Giang Hân Yên à? Có đúng như vậy không?”

Cô gắt gao áp sát, khóe mắt bắt đầu ngân ngấn nước mắt, lại cứng rắn nén xuống: “Nếu bà cảm thấy tôi không phải là người tốt, cảm thấy tôi không có chỗ nào bằng Giang Hân Yên, vậy thì cứ coi như không có đứa con gái là tôi đi!”

Cổ họng căng lên, cô run rẩy hít sâu một hơi: “Tôi cũng không có bám riết lấy nhà họ Hướng các người không buông tay, lẽ ra các người đừng nên đến trước mặt tôi cọ qua cọ lại tạo cảm giác tồn tại mới đúng chứ? Chẳng lẽ các người cảm thấy chế giễu tôi đôi câu là có thể cảm giác đặc biệt thành tựu hay sao?”

Bờ môi Vu Tuệ Doanh khẽ run, vừa mới mở miệng, nước mắt đã ào ạt chảy xuôi xuống: “Mẹ..

“Đi ra ngoài!” Cô che miệng ho khan một tiếng, chỉ vào cửa khàn giọng quát.

Vu Tuệ Doanh đứng yên, chẳng qua nước mắt trên mặt liên tục chảy xuống không ngừng, bà khổ sở, đau lòng rồi lại giật mình nhìn cô, mấy lần hé miệng nhưng lại không thể nói ra được một chữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play